- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ở bên kia, sau khi ăn trưa xong, cô bé cứ ngồi không yên, không rời mắt khỏi điện thoại, sợ rằng chỉ cần mình lơ đãng một chút, Giang Thiển sẽ nhắn tin mà cô không biết. Cuối cùng, đúng 1:30 chiều, cô nhận được tin nhắn từ chị:
“Chị đang ở dưới nhà rồi.”
Cô bé đã sớm thay bộ váy mà Mạc Du Tâm mua cho mình và trang điểm nhẹ. Cô nghĩ rằng, mình phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được.
Ở dưới lầu, Giang Thiển dựa vào chiếc Mercedes Smart của mình, nhìn thấy cô bé bước tới, nụ cười trên môi càng rạng rỡ. Ánh mắt chị lướt qua cô bé, rồi cố ý trêu:
“Nhân Nhân hôm nay xinh quá, là cố tình ăn diện để đi hẹn hò với chị à?”
Chỉ nghe câu hỏi đó thôi, đôi tai nhỏ xinh của cô bé đã bắt đầu ửng đỏ.
Ánh mắt của Giang Thiển liếc qua đôi tai đỏ hồng của cô bé, biết rằng cô lại ngượng.
“Chị này, chị lại trêu em.” Cô bé ngoan ngoãn đáp lại, giọng mang chút trách móc nhẹ nhàng, bởi chị rõ ràng là hỏi cho vui.
Giang Thiển nhìn tai cô bé đỏ bừng, nhưng tay chị lại đặt l*n đ*nh đầu cô, nhẹ nhàng xoa: “Chị đâu có trêu, làm sao chị nỡ chứ.”
Cô bé len lén nhìn chị một cái. Trời ơi, phải làm sao đây? Chỉ cần nhìn thấy chị, cô đã cảm thấy ngượng ngùng rồi.
Thấy cô bé như vậy, Giang Thiển cũng không muốn trêu nữa, dịu dàng nói: “Được rồi, mình đi thôi. Bây giờ đi qua chắc vừa kịp giờ chiếu phim.”
Cô bé thấy chị không đùa mình nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái.
Khi hai người đến rạp chiếu phim, vẫn còn chút thời gian trước giờ chiếu. Giang Thiển đã mua rất nhiều đồ ăn vặt và nước uống, xách một túi lớn cùng cô bé ngồi đợi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi.
Hai người ngồi gần nhau, và ánh mắt của Giang Thiển cứ chăm chú nhìn cô bé. Quả nhiên, chưa đầy một lúc, đôi tai cô bé lại đỏ lên. Bạn gái nhỏ của chị thật sự rất dễ xấu hổ.
Cô bé là người phản ứng trước, thấy chị cứ nhìn mình mãi, liền đỏ mặt, nói nhỏ: “Chị, chị đừng nhìn em mãi như thế, em ngại lắm.”
Giang Thiển bật cười nhẹ, khẽ vòng tay qua vai cô bé, dịu dàng nói: “Sao làm bạn gái của chị rồi mà lại không cho chị nhìn nữa? Nhân Nhân không ngoan rồi.”
Cô bé vừa nghe thấy hai chữ “bạn gái”, cả người như bị rút hết sức lực, đỏ bừng từ đầu đến chân vì chị trêu.
Thấy bạn gái nhỏ của mình đỏ mặt đến mức không còn sức phản kháng, Giang Thiển nhanh chóng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, chị không trêu em nữa. Dựa vào chị nghỉ một chút nhé? Một lát nữa là được vào rạp rồi.”
Cô bé rúc vào lòng Giang Thiển, chỉ để lộ hai chiếc tai nhỏ đỏ hồng ra ngoài. Ánh mắt Giang Thiển lướt qua đôi tai đó, muốn đưa tay chạm nhẹ, nhưng sợ làm cô bé giật mình, nên cuối cùng đành kiềm lại.
Sau một lúc, cô bé dần lấy lại bình tĩnh, nhưng lại thấy lòng chị thật ấm áp và mềm mại, chẳng muốn rời đi. Thế là cô cứ dựa vào lòng chị, vừa ngồi vừa nghịch điện thoại.
Từ xa, vài người bạn học cùng lớp với Mạc Văn Nhân nhận ra cô, liền gọi to: “Mạc Văn Nhân, cậu cũng đến xem phim à?”
Nói xong, ánh mắt họ liếc qua người ngồi bên cạnh cô, là một nữ Alpha xinh đẹp. Trong nhóm có vài người tinh nghịch trêu: “Mạc Văn Nhân, đây là ai vậy? Không định giới thiệu cho bọn này à?”
Cô bé không ngờ lại gặp bạn cùng lớp ở đây, vội vàng ngồi thẳng dậy từ lòng Giang Thiển, liếc nhìn chị một cái như để lấy thêm can đảm, sau đó quay sang trả lời: “Đây là bạn gái của mình. Các cậu đi trước đi, mình không đi chung đâu.”
“Bạn gái á? Tớ đã bảo cậu xinh thế sao mãi không có ai trong trường. Hóa ra là đã có người yêu rồi! Được thôi, bọn tớ đi trước đây.”
Mấy người cười đùa rồi kéo nhau vào rạp.
Giang Thiển quay sang nhìn cô bé, ánh mắt đầy yêu thương, khẽ cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta cũng vào chứ, bạn gái?” Hai chữ cuối được chị nhấn mạnh một cách cố ý, khiến tai cô bé lại đỏ ửng.
Giang Thiển thấy cô bé đỏ mặt, mới chịu dừng lại, nắm lấy tay cô bé và cùng nhau bước vào rạp. Họ tìm được chỗ ngồi đã đặt trước.
Ghế của hai người không quá gần màn hình, vì ngồi quá gần phải ngẩng đầu rất mỏi. Chỗ ngồi của họ là khu vực giữa nhưng hơi lùi về phía sau, trong khi mấy người bạn học của cô bé lại ngồi ở khu vực giữa.
Sau khi họ ngồi xuống, xung quanh và phía trước dần dần có thêm vài cặp đôi khác vào. Vì đây là một bộ phim tình cảm, nên khán giả phần lớn là các cặp đôi hoặc nhóm bạn, hiếm thấy ai đi xem phim một mình.
Bộ phim bắt đầu, Giang Thiển đưa đủ loại đồ ăn vặt trên tay cho cô bé ăn. Ban đầu, cả hai, với tư cách là những người hẹn hò lần đầu, ăn uống rất hào hứng, thỉnh thoảng còn bàn luận vài chi tiết trong phim.
Nhưng dần dần, Giang Thiển cảm thấy có gì đó không ổn. Xung quanh, các cặp đôi cơ bản đã dừng ăn uống, bắt đầu chuyển sang giai đoạn ôm ấp thân mật. Điều này làm cho chị và Mạc Văn Nhân trông có vẻ khác biệt.
Hai người vẫn đang ăn snack, uống nước ngọt, trong khi nội dung phim bắt đầu trở nên “kí.ch th.ích” hơn, với nhiều cảnh hôn và cả cảnh giường chiếu. Xung quanh, các cặp đôi đã động lòng, tay nắm tay, thậm chí hôn má.
Giang Thiển lúc này cũng hơi ngại. Nhìn về phía cô bé, chị phát hiện cô cũng đang lúng túng, ánh mắt liếc thấy một cặp đôi bên cạnh đang hôn nhau không chút ngượng ngùng.
Thấy cô bé ngại ngùng, Giang Thiển nghiêng người, khẽ kéo cô bé lại gần mình, mỉm cười nói: “Nhân Nhân, nếu em mệt thì tựa vào chị nhé.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào lòng Giang Thiển, cùng chị “đồng lòng vượt khó”. Quả thật, chỉ có hai người mới ngây ngô nghĩ rằng đi xem phim hẹn hò là để ăn snack, uống nước.
Hơn nữa, nội dung phim thật sự rất táo bạo, khiến người ta không khỏi thắc mắc làm sao nó lại được duyệt phát hành.
Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực “sống sót”, bộ phim cũng kết thúc. Hai người vội vàng rời khỏi rạp, đứng ngoài nhìn nhau rồi cười phá lên.
“Chị cũng không ngờ phim lại như thế này. Nhân Nhân ngại rồi đúng không?” Giang Thiển nắm tay cô bé, dịu dàng hỏi, sợ cảnh vừa rồi làm cô sợ.
Cô bé cười lắc đầu: “Không có, chỉ là… họ làm vậy trong rạp phim thì có ổn không nhỉ?”
Giang Thiển gật đầu đồng tình: “Không ổn chút nào. Trong rạp có rất nhiều camera giám sát. Dù có tối đi chăng nữa, camera vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ. Chỉ có mình thông minh, ngoan ngoãn ngồi xem phim thôi.”
Cô bé bị câu nói của chị chọc cười, gật đầu đồng tình.
Rời rạp chiếu phim, đúng tầng đó có rất nhiều nhà hàng. Hai người chọn một quán ăn tối cùng nhau, sau đó Giang Thiển lái xe đưa cô bé về nhà.
Mạc Văn Nhân về đến nhà, vẫn còn cảm giác lâng lâng. Vậy đây là hẹn hò với chị Giang Thiển sao? Thật ra, mọi thứ cũng không khác nhiều so với khi họ ở bên nhau bình thường. Nhưng cảm giác ấm áp và ngọt ngào thì lại đậm sâu hơn hẳn.
Cô bé nghĩ lại cảnh các cặp đôi trong rạp chiếu phim ôm ấp nhau, đôi tai nhỏ lại ửng đỏ. Đúng rồi, chị Giang Thiển là một người tốt như vậy, chắc chắn không nỡ làm những điều đó với cô ở nơi công cộng như rạp phim.
Nhưng vừa nhận ra mình đang nghĩ gì, cô bé vội rúc đầu vào chăn, lăn qua lăn lại, tự xấu hổ với bản thân.
Ở một góc khác, Mạc Du Tâm cùng mọi người đã hẹn xong thời gian với Chu Hạo và Kỳ Niệm để bàn chuyện hợp tác. Cô đặc biệt đặt một phòng riêng trong khách sạn để tiện thảo luận. Khi Chu Hạo và Kỳ Niệm đến, nhóm của Mạc Du Tâm đã có mặt trước một lúc.
Tô Hạo Sơ lịch sự chào hỏi hai người: “Rất vui được gặp hai vị.”
Mạc Du Tâm mỉm cười trêu: “Anh à, đều là bạn bè, anh nghiêm túc như vậy làm gì.”
Chu Hạo cũng cười nói: “Đúng thế, tôi, Kỳ Niệm và Du Tâm đều là bạn thân, Tô tổng không cần khách sáo.”
Kỳ Niệm gật đầu, cười nhẹ nhàng tiếp lời: “Tôi và Tô tổng cũng coi như là quen biết lâu. Lần trước trong buổi đấu giá, hai món sơn thủy điểu hoa mà tôi thích đều bị Tô tổng mua mất.”
Tô Hạo Sơ nghe nhắc chuyện cũ, khẽ ho một tiếng, hơi ngại ngùng: “Điều đó chứng tỏ tôi và cô Kỳ có con mắt thẩm mỹ khá giống nhau.”
Khi mọi người trò chuyện, Tô Ngữ Băng ngồi bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Kỳ Niệm, trong khi tay cô mân mê bàn tay của Mạc Du Tâm. Lúc này, cô mới hiểu cảm giác của Mạc Du Tâm khi mình nhắc đến Hứa Trạch Phong. Một chút ghen tuông lặng lẽ dâng lên.
Mạc Du Tâm nhận thấy Tô Ngữ Băng siết nhẹ tay mình, liền nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khiến Tô Ngữ Băng ngượng ngùng quay đi.
Bên kia, Tô Hạo Sơ bắt đầu vào vấn đề chính: “Vì một số lý do, tôi và em gái muốn tự lập một công ty ngọc thạch tại Tây Ninh. Tôi muốn hỏi hai vị có hứng thú đầu tư không. Tôi biết gia đình hai vị cũng có những ngành kinh doanh lớn, nhưng đôi khi, đầu tư thêm vào các lĩnh vực khác cũng là cách tốt để đa dạng hóa và có thêm lợi nhuận.”
Lời mở đầu của anh vừa thực tế, vừa khéo léo, khiến Chu Hạo và Kỳ Niệm đều có vẻ chú ý.
Chu Hạo gật đầu, nói: “Tôi nghe nói Du Tâm sẽ giữ chức danh Giám đốc kỹ thuật của công ty. Vì vậy, tôi muốn thử đầu tư. Thật lòng mà nói, tôi rất tin tưởng vào khả năng giành quán quân toàn quốc của Dụ Tâm lần này. Đến lúc đó, công ty coi như được quảng bá miễn phí, chắc chắn sẽ thu hút không ít hợp đồng hợp tác.”
Kỳ Niệm cũng gật đầu: “Năng lực của Tô tổng thì khỏi phải bàn, thêm vào đó là kỹ thuật điêu khắc xuất sắc của Mạc Du Tâm. Tôi cũng nghĩ đây là một thương vụ chỉ có lời, không có lỗ.”
Mạc Du Tâm mỉm cười nói: “Hai người đánh giá cao tôi quá, đặt cược hết vào tôi như vậy, xem ra tôi phải cố gắng hết sức ở giải đấu toàn quốc rồi.”
“Đúng vậy, bọn tôi đều trông cậy vào cô tỏa sáng để hưởng lợi ké đây.” Chu Hạo cười đáp.
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng giành giải quán quân về cho mọi người.” Mạc Du Tâm cũng cười nhẹ nhàng trả lời.
Buổi họp diễn ra trong không khí vui vẻ. Tô Hạo Sơ cũng thống nhất được các điều khoản hợp đồng với Chu Hạo và Kỳ Niệm. Như vậy, bộ khung cơ bản của công ty đã được định hình.
Công ty được đặt tên là “Ngọc Mang”. Tô Hạo Sơ đã mua trọn một tòa văn phòng làm trụ sở. Hiện tại, Ngọc Mang chỉ sử dụng một tầng trên lầu 10, còn các tầng khác anh dự định cho thuê, tạo thêm nguồn thu nhập không nhỏ.
Lý do Chu Hạo và Kỳ Niệm đầu tư, ngoài việc tin tưởng vào năng lực của Tô Hạo Sơ và Mạc Du Tâm, còn xuất phát từ hoàn cảnh cá nhân. Cả hai đều đã đến tuổi lập gia đình, bị gia đình thúc ép gắt gao. Họ muốn tự tạo cho mình một chỗ dựa tài chính độc lập, để dù có rời xa gia đình cũng không rơi vào thế bị động.
Những ngày tiếp theo, Tô Ngữ Băng bận rộn cùng anh trai lo chuyện công ty, còn Mạc Du Tâm thì xem lại nhiều video của các giải đấu toàn quốc trước đây, chuẩn bị cho cuộc thi vào tháng 7. Cả hai đều rất bận rộn.
Vào cuối tháng, hai người vẫn tham gia kỳ thi cuối kỳ tại trường. Tuy nhiên, so với những kế hoạch lớn đang thực hiện, kỳ thi này không còn quá quan trọng với họ. Trong khi bạn bè còn mải lo tìm việc làm, thì Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Trong lúc thi, Mạc Du Tâm tình cờ gặp Giang Thiển và nhóm bạn của cô. Thấy Mạc Du Tâm xuất hiện, họ rất tò mò về những gì cô đang làm gần đây.
Trần Ca hỏi: “Mạc Du Tâm, dạo này bà bận gì thế? Lâu rồi không thấy bà lên trường, mà trong nhóm cũng chẳng thấy trò chuyện với tụi này mấy.”
“Đang bận chuyện chuẩn bị cho cuộc thi ngọc thạch. Ngữ Băng và anh trai cậu ấy cũng đang lập một công ty, nên dạo này tụi tui ít lên trường hơn. Đợi qua đợt bận rộn này, tụi mình hẹn nhau đi ăn nhé.” Mạc Du Tâm mỉm cười trả lời.
“Được thôi. Nhìn các bà bận rộn vậy, tui cũng phải nghiêm túc nghĩ xem thực tập năm cuối nên làm gì rồi.” Trần Ca thở dài.
Giang Thiển cũng gật đầu đồng tình. Trước đây, hai mẹ cô luôn bảo cô về làm việc tại văn phòng luật của gia đình, nhưng cô vốn quen lối sống thoải mái, chẳng mấy khi nghiêm túc suy nghĩ về công việc. Bây giờ nhìn Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng chăm chỉ vì tương lai, Giang Thiển nhận ra mình cũng không thể tiếp tục sống “bấp bênh” nữa. Nhất là khi bây giờ cô đã có bạn gái, còn phải chăm sóc cho cô bạn gái bé nhỏ của mình.
Chiều hôm đó, Giang Thiển về nhà nói với mẹ rằng mình sẽ đến văn phòng luật gia đình để học quản lý. Tất nhiên, cô không định làm luật sư, mà muốn học cách xử lý các công việc hành chính. Văn phòng luật không chỉ xoay quanh luật sư và vụ kiện, mà còn có rất nhiều công việc khác cần được quản lý.