- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm dịu dàng dỗ dành: “Mình về sẽ nấu thật nhiều món ngon cho cậu này, được không? Mấy ngày tới, hay là gửi Tiểu Nguyệt Lượng sang bên mẹ mình nhé. Vừa hay Nhân Nhân cũng ở đó, có thể giúp trông bé. Chứ cậu này tan làm lúc 9 giờ tối mỗi ngày, như vậy vất vả quá.”
“Cậu này cũng vất vả mà.” Tô Ngữ Băng ăn một miếng mì trong bát, nhưng rõ ràng là dù Mạc Du Tâm vẫn chưa đi, cô đã bắt đầu thấy nhớ.
Cuối cùng, bát mì được Tô Ngữ Băng ăn sạch sẽ. Hai người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn và bếp, sau đó trở về phòng ngủ.
Mạc Du Tâm đi kiểm tra bé con trước. Bé đang ngủ ngon lành, nhưng lại nằm ngổn ngang, chiếm gần hết chiếc giường nhỏ. Mạc Du Tâm mỉm cười, kéo chăn lên đắp lại cho bé, sau đó tắt đèn lớn trong phòng và trở về giường lớn.
Cô vừa nằm xuống, chưa kịp tắt đèn đầu giường thì Tô Ngữ Băng đã ôm lấy eo cô, tìm một vị trí thoải mái rồi rúc vào.
Mạc Du Tâm khẽ hôn lên khóe môi Tô Ngữ Băng, dịu dàng nói: “Thả mình ra một chút, để mình tắt đèn rồi ngủ nhé?”
Tô Ngữ Băng không buông, mà còn nũng nịu cọ cọ vào người Mạc Du Tâm: “Không muốn, mình đói.”
Mạc Du Tâm dịu giọng hỏi: “Vừa nãy chưa ăn no sao? Muốn ăn gì, mình xuống nấu cho cậu.”
Tô Ngữ Băng ngước lên nhìn Mạc Du Tâm vài giây, rồi lại rúc đầu vào lòng cô, khẽ thở dài nũng nịu: “Sao cậu này lại tốt như thế chứ?”
Mạc Du Tâm cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Tô Ngữ Băng, giọng nói dịu dàng: “Vì mình chỉ tốt với mỗi cậu này thôi.”
“Ừm.” Tô Ngữ Băng khẽ đáp, sau đó chống người lên một chút, cúi xuống đặt lên môi Mạc Du Tâm một nụ hôn. Trong lúc hôn, giọng cô khẽ thì thầm, hơi thở có chút gấp gáp: “Mình đói… cho mình ăn đi.”
Mạc Du Tâm hiểu ý người yêu. Những nụ hôn dịu dàng của cô nhẹ nhàng nối tiếp, lướt qua từng nơi trên khuôn mặt Tô Ngữ Băng: từ chân mày, sống mũi, đến cuối cùng là môi. Không khí ngọt ngào dần tràn ngập căn phòng, mùi hương bạc hà của Mạc Du Tâm hòa quyện cùng mùi ô mai ngọt ngào của Tô Ngữ Băng, tạo nên một sự ấm áp không gì sánh được.
Mạc Du Tâm cảm thấy tối nay bạn gái đặc biệt nhiệt tình. Mấy lần hai người hoạt động hơi mạnh, suýt chút nữa đã làm bé con thức giấc.
Sáng hôm sau, Mạc Du Tâm dậy rất sớm vì phải ra sân bay. Cô hôn nhẹ lên má Tô Ngữ Băng rồi khẽ rời khỏi giường, bước qua kiểm tra bé con. Thấy bé vẫn đang ngủ say, cô mới yên tâm.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Mạc Du Tâm thu dọn hành lý, kéo vali ra đặt ở phòng khách. Sau đó, cô vào bếp làm vài chiếc bánh sandwich và hâm nóng sữa.
Xong xuôi, cô quay lại phòng ngủ. Nhìn thấy Tô Ngữ Băng và bé con vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Mạc Du Tâm cúi xuống hôn nhẹ lên má Tô Ngữ Băng. Vừa hôn, cô vừa khẽ vỗ nhẹ cánh tay cô ấy và nói bằng giọng dịu dàng:
“Ngữ Băng, vẫn còn buồn ngủ đúng không? mình đã làm sẵn sandwich và hâm sữa, để trong bếp. Lát nữa nhớ ăn nhé. Khi đưa Tiểu Nguyệt Lượng sang nhà mẹ mình thì gọi xe đi, lái xe không tiện đâu. Mình sắp phải đi rồi.”
Tô Ngữ Băng dụi mắt, vô thức vòng tay qua cổ Mạc Du Tâm, hơi nhổm người dậy và hôn lên khóe môi cô: “Mình không nỡ xa cậu.”
Mạc Du Tâm cũng nghiêng người hôn nhẹ lên môi Tô Ngữ Băng, dỗ dành:
“Mình cũng vậy, không nỡ rời xa cậu này và bé. Hai mẹ con nhớ ngoan ngoãn chờ mình về nhé? Nhanh thôi mà. Ở công ty cậu này nhớ ăn uống đầy đủ. Mình sẽ kiểm tra đấy. Nếu mình phát hiện cậu này không ăn uống tử tế, mình sẽ phạt khi về.”
“Cậu này nỡ phạt mình sao?” Tô Ngữ Băng trêu đùa, giọng pha chút nũng nịu. Chiếc chăn trên người cô đã trượt xuống gần hết.
Mạc Du Tâm kéo chăn lên đắp lại cho cô, cười nhẹ:
“Mình không nỡ. Nhưng nếu cậu này cứ như thế này, chắc mình đi không nổi mất. Ngoan nào, mình phải đi rồi.”
Tô Ngữ Băng vòng tay qua cổ cô thêm lần nữa, kéo cô xuống để trao một nụ hôn sâu. Khi cả hai đều có chút hụt hơi, cô mới chịu buông, dù vẫn còn chút lưu luyến.
Mạc Du Tâm khẽ hôn lên khóe môi cô thêm lần nữa, giọng trầm ấm: “Chờ mình về nhé.”
Sau khi dỗ dành Tô Ngữ Băng, cô lại đến bên giường nhỏ của bé con. Nhìn bé đang ngủ, lồng ng.ực nhỏ nhấp nhô đều đều, khuôn mặt ngây thơ phúng phính khiến lòng cô mềm nhũn. Dường như bé đang mơ thấy điều gì đó ngon lành, vì đôi môi nhỏ cứ mấp máy như đang nhấm nháp.
Mạc Du Tâm khẽ đưa tay vuốt má bé, thì thầm: “Tiểu Nguyệt Lượng, chờ mommy về chơi với con nhé. Phải ngoan ngoãn đấy.”
Khi Mạc Du Tâm đang nhìn bé con, Tô Ngữ Băng đã thay đồ ngủ xong và bước đến cạnh cô, dụi dụi vào người, không muốn để cô đi.
Nhìn dáng vẻ lưu luyến của bạn gái, Mạc Du Tâm cũng thấy không nỡ. Hai người ôm nhau mãi đến tận cửa mà Tô Ngữ Băng vẫn không muốn buông tay.
Mạc Du Tâm nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, mình thực sự phải đi. Mình sẽ nhớ cậu, được không?”
Vừa dứt lời, Tô Ngữ Băng đã nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn, kéo dài đến mức hai người quấn quýt ngay trước cửa, chẳng muốn tách rời.
Sau nụ hôn, Tô Ngữ Băng nhìn cô, ánh mắt đầy lưu luyến, dặn dò: “Đến Kinh thị nhớ giữ an toàn, không được đến gần Omega khác. Cậu này là hoa đã có chủ rồi.”
Mạc Du Tâm vốn đang hơi buồn, nhưng nghe câu nói này thì bật cười, khẽ trêu: “Được, mình sẽ luôn nhớ mình là người đã có vợ và có bé con. Như vậy cậu này yên tâm chưa?”
Từ “vợ” vừa thốt ra khiến Tô Ngữ Băng tim mềm nhũn, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghiêm: “Ai là vợ của cậu này? Đừng nói linh tinh, cậu này còn chưa cầu hôn mình đâu.”
Mạc Du Tâm cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi Tô Ngữ Băng, giọng dịu dàng: “Được, vậy thì bạn gái của mình, mình thực sự phải đi rồi. Không đi là trễ mất.”
Sau khi ôm Tô Ngữ Băng thêm một lần nữa, Mạc Du Tâm bước ra khỏi nhà, đi vài bước lại quay đầu nhìn. Nghĩ đến kiếp trước mình như một con sói cô độc, không nơi ràng buộc, đi đến đâu cũng chẳng vướng bận gì. Vậy mà bây giờ chỉ đi công tác nửa tháng đã không nỡ rời xa Ngữ Băng và bé con. Cô vừa đi vừa ngoái đầu lại, bước chân nặng trĩu, thậm chí chưa ra khỏi khu chung cư đã thấy muốn quay về.
Mạc Du Tâm lắc đầu, bật cười một mình.
Ở nhà, Tô Ngữ Băng sau khi vệ sinh cá nhân quay về phòng thì thấy bé con đã tỉnh, đang ngồi ngơ ngác trong chiếc giường nhỏ.
Cô mỉm cười, bước tới bế bé ra, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh và dịu giọng nói, hơi buồn: “Hai tuần tới mommy lại không ở nhà rồi. Tiểu Nguyệt Lượng phải sang ở nhà bà nội hai tuần, còn mẹ thì bận công việc ở công ty. Lúc nào rảnh mẹ sẽ qua thăm con, được không?”
Bé con dụi mắt, nghiêng đầu nhìn quanh, không thấy mẹ nhỏ đâu, liền líu lo: “Mimi, chơi~”
Tô Ngữ Băng bật cười, cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn chút. Bé con vẫn hồn nhiên, ngây thơ, lúc nào cũng mang đến sự ấm áp.
Tô Ngữ Băng hiểu rằng bé con đang tìm mẹ nhỏ, liền hôn nhẹ lên má con và dịu dàng dỗ: “Mommy đi kiếm tiền mua sữa cho con rồi. Một thời gian nữa mommy sẽ về chơi với chúng ta. Mẹ đưa con đi rửa mặt trước nhé.”
Bé con nghe không hiểu lời mẹ nói, cứ tưởng mẹ nhỏ đang ở trong bếp chuẩn bị món ngon cho mình như mọi ngày. Bé chỉ tay về phía bếp, líu lo: “Nhìn mimi!”
Tô Ngữ Băng khẽ cười, bế bé con đến bếp. Nhưng khi bé nghiêng đầu nhìn, không thấy mommy đâu, đôi môi nhỏ xinh liền bĩu ra. Mommy đâu rồi? Sao không ôm bé, không dỗ bé như mọi khi?
Bé lại chỉ về phía phòng làm việc của mommy, nhõng nhẽo: “Nhìn mimi, chơi~”
Không còn cách nào khác, Tô Ngữ Băng bế bé đi vòng quanh phòng làm việc và phòng khách. Khi vẫn không thấy mommy, đôi mắt bé con đỏ hoe, và những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống. Bé nhớ lần trước mommy cũng xếp vali, sau đó rất lâu mới trở về. Lần này chắc cũng vậy! Bé nghĩ trong lòng, quyết định lần sau sẽ không để mommy xếp vali nữa.
Bé con cảm thấy thật ấm ức, sáng sớm thức dậy đã không thấy mommy đâu. Nghĩ đến đó, bé khóc càng lớn hơn.
Tô Ngữ Băng vội vã dỗ dành, vừa lắc lư ôm bé vừa đưa đồ chơi ra trêu bé: “Mommy đi làm rồi, chỉ hai tuần thôi sẽ về với Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta. Đừng khóc nữa, không mommy sẽ xót lắm khi biết đấy, được không?”
Sau một lúc khóc lóc, bé con được mẹ dỗ dành, cuối cùng cũng ngừng khóc. Tô Ngữ Băng pha sữa bột, cho bé uống rồi đặt bé vào chiếc xe đẩy nhỏ. Trong khi đó, cô ăn sandwich mà Mạc Du Tâm để lại, vừa ăn vừa ngắm bé con đang ngồi nghịch đồ chơi, đôi mắt nhỏ buồn buồn.
Bé con tay cầm món đồ chơi, nhưng vẫn không vui. Ai bảo mommy lại đi mất chứ! Hừ!
Sau bữa sáng, Tô Ngữ Băng gọi xe, đưa bé con đến nhà mẹ của Mạc Du Tâm, bà Triệu Anh Chi, để nhờ chăm sóc trong hai tuần. Sau đó, cô quay về nhà, lái xe đến công ty.
Ở đầu bên kia, sau khi đến Kinh thị, Mạc Du Tâm lập tức gọi điện cho Tô Ngữ Băng: “Chào Tổng giám đốc Tô, cậu này có bận không?”
Nghe giọng trêu chọc của Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng lập tức nhận ra cô đang đùa. Cô cười nhẹ, nói: “Cậu này thôi đi, có phải cậu này vừa đến Kinh thị không?”
Lúc này, thư ký Sở Du đang báo cáo công việc với Tô Ngữ Băng. Nhận thấy cấp trên có cuộc gọi cá nhân, Sở Du lập tức rời khỏi văn phòng. Làm việc cùng Tô Ngữ Băng, cô biết rõ phong cách nghiêm túc và quyết đoán của sếp. Đây là lần đầu tiên cô nghe giọng điệu nhẹ nhàng và ấm áp của Tô Ngữ Băng khi nói chuyện với ai đó.
Cô không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Hóa ra Tổng giám đốc cũng có lúc dịu dàng như vậy!”
“Đúng vậy, vừa đến Kinh thị, vừa xuống máy bay. Sợ Tổng giám đốc Tô của mình lo lắng, nên phải vội gọi điện báo bình an đây.” Mạc Du Tâm cười nói.
“Ừ, đến nơi là tốt rồi. Chỉ là Tiểu Nguyệt Lượng hơi nhớ cậu này. Sáng nay dậy, con tìm cậu này khắp các phòng. Không thấy cậu này ở nhà, khóc to lắm, mình phải dỗ một lúc lâu mới nín.” Tô Ngữ Băng kể lại chuyện sáng nay của bé con.
Mạc Du Tâm thở dài: “Mình cũng nhớ con lắm, nhưng không còn cách nào khác. Hy vọng lúc mình về, con không giận mình là được.”
“Thôi, mình đùa thôi. Cậu này về chỉ cần dỗ con nhiều một chút là được. Bên đó nhớ giữ an toàn, giờ về khách sạn nghỉ ngơi trước đi nhé.” Tô Ngữ Băng dịu dàng nói.
“Được rồi, nghe lời Tổng giám đốc Tô. Giờ mình bắt xe về khách sạn đây.” Mạc Du Tâm đáp, sau khi nói thêm vài câu, cô mới cúp máy.
Cô bắt một chiếc xe và báo địa chỉ khách sạn. Dọc đường, cô liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố Bắc Kinh, thủ đô của cả nước, nơi đâu cũng toát lên vẻ tráng lệ và sầm uất. Nghĩ đến cuộc thi sắp tới, tâm trạng cô nhẹ nhàng phấn chấn. Đối với cô, điêu khắc không chỉ là một nghề, mà còn là niềm vui. Cô cũng rất mong chờ xem lần này mình có thể đạt đến đâu sau khi bắt đầu lại từ đầu trong kiếp này.
Khách sạn Mạc Du Tâm ở không xa nơi tổ chức cuộc thi, vì vậy khá nhiều thí sinh khác cũng ở đây. Khi cô bước vào sảnh khách sạn, một người quen đã nhận ra cô.
“Cô là Mạc Du Tâm, đúng không?” Một nam Alpha nhận ra cô và lên tiếng chào.
Mạc Du Tâm lục lại ký ức trong đầu, nhưng không nhớ ra người này là ai.
Nam Alpha kia nhận ra điều đó, liền tự giới thiệu: “Tôi là Dương Thụy Cương đây. Lần trước chúng ta cùng thi đấu ở Tây Ninh. Chỉ là, khi đó cô bị hãm hại, đoạt giải nhất thật sự khiến tôi thấy áy náy.”
Dương Thụy Cương vẫn luôn cảm thấy xấu hổ vì mình giành được giải nhất ở Tây Ninh năm đó. Điêu khắc là một nghề dựa vào tay nghề thực lực, hắn không ngờ cuộc thi khi đó lại có gian lận. Cảm giác hổ thẹn khiến hắn không thoải mái với danh hiệu của mình. May mắn thay, ở các cuộc thi sau, hắn giành được hạng ba ở tỉnh Lạc Bắc, tự mình chứng minh được thực lực. Sau đó, hắn nghe nói Mạc Du Tâm đã giành giải nhất ở tỉnh Lam Hải, điều này khiến hắn thật lòng vui mừng cho cô.
Nghe vậy, Mạc Du Tâm cũng nhớ ra hắn là ai. Cô gật đầu với hắn, nói: “Chuyện lần trước không liên quan đến anh. Tôi biết rõ ai là người hãm hại mình. Lần này, chúng ta sẽ thi đấu công bằng, minh bạch.”
Dương Thụy Cương cười gật đầu: “Được. Lần này tôi rất mong chờ so tài với cô.”
Dương Thụy Cương gật đầu, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Ở những cuộc thi tương tự, vòng loại tổ chức tại các địa phương nhỏ thường chịu nhiều ảnh hưởng từ yếu tố con người. Ngược lại, khi lên đến cấp quốc gia, quy định về công bằng, công chính, minh bạch lại được đảm bảo chặt chẽ. Hắn cũng muốn thi đấu một cách đường hoàng, dù có thua cũng phải thua một cách xứng đáng.
“Được, lần này chúng ta sẽ thi đấu thật tốt.” Dương Thụy Cương mỉm cười nói.
Mạc Du Tâm trò chuyện với hắn vài câu rồi trở về phòng khách sạn để sắp xếp đồ đạc. Sau khi dọn dẹp xong, tâm trí cô lại quay về với Tô Ngữ Băng và bé con. Mới chỉ nửa ngày không gặp, cô đã nhớ hai người họ đến mức này. Mạc Du Tâm thở dài, cầm điện thoại lên nhìn màn hình khóa — bức ảnh gia đình ba người.
Bức ảnh được chụp bởi chính Mạc Du Tâm: bé con ngồi giữa, được cô và Tô Ngữ Băng ôm vào lòng. Cả ba người đều cười tươi nhìn vào ống kính. Chỉ cần nhìn vào bức ảnh, lòng cô đã tràn ngập niềm vui.
Để tránh ngồi trong khách sạn và suy nghĩ quá nhiều về nhà, Mạc Du Tâm quyết định ra ngoài tham quan các danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Kinh thị. Không giống như các thí sinh khác, họ dành thời gian ở khách sạn, miệt mài luyện tập với các công cụ điêu khắc. Còn với Mạc Du Tâm, những kỹ năng ấy đã khắc sâu vào lòng cô từ lâu.