- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trong hội trường tổ chức tiệc, lúc này đã có rất đông khách mời. Từng nhóm nhỏ tụ lại, vừa trò chuyện vừa chờ đợi. Khi nhìn thấy Ngô lão xuất hiện, mọi người lập tức tiến lên chào đón.
“Ngô lão, chúc mừng ông đã nhận thêm một đồ đệ giỏi nữa.”
“Đúng đó, nghe nói quán quân cuộc thi điêu khắc ngọc lần này là một nhân tài hiếm có. Ngô lão thật có mắt nhìn.”
“Cuối cùng tâm nguyện mấy chục năm qua của ông cũng đã thành hiện thực.”
Ngô lão dẫn mọi người tiến sâu vào trong, gương mặt rạng rỡ, vừa đi vừa đáp: “Đúng vậy, cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt đến chung vui cùng tôi.”
“Chúng tôi được đến đây là vinh dự của mình.”
“Phải đó. Sau này nếu cô Mạc cần gì, cứ liên hệ với chúng tôi.”
“Đúng rồi, những người ở đây đều là người nhà. Sau này nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau.”
Mọi người nhao nhao nói chuyện, bầu không khí vô cùng sôi động. Lúc này, Ngô lão bước lên sân khấu, nhìn mọi người trong hội trường rồi cất giọng: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu đến tham dự lễ bái sư ngày hôm nay. Cả cuộc đời tôi đã dành hết tâm huyết cho nghệ thuật điêu khắc. Tôi chỉ mong có thể thu nhận ba đệ tử cuối cùng để truyền thụ lại tinh hoa của nghề. Cách đây hơn mười năm, tôi đã nhận hai đồ đệ, Cảnh Long và Vũ Toàn. Nhưng đệ tử thứ ba lại khiến tôi chờ đợi hơn mười năm. May mắn thay, cuối cùng tôi đã chờ được.”
Ngô lão vừa nói, vừa nhìn về phía Mạc Du Tâm bằng ánh mắt đầy sự yêu mến và tự hào. Trong quá trình tiếp xúc, ông nhận ra Mạc Du Tâm là một người có tâm tư ngay thẳng, không vì trở thành đồ đệ của ông mà sinh ra những ý niệm không tốt hay tự cao tự đại. Ông thấy rõ sự đam mê thuần khiết của cô đối với nghệ thuật điêu khắc.
Lúc này, Diệp Cảnh Long đỡ Ngô lão ngồi xuống ghế. Một người phục vụ bước tới, mang theo khay trà. Mạc Du Tâm cầm chén trà bằng cả hai tay, tiến lên phía trước. Cô cúi người, kính cẩn nói: “Sư phụ, mời sư phụ uống trà.”
Ngô lão nhận lấy chén trà, khuôn mặt đầy ý cười: “Được, mau đứng lên đi.”
Ngô lão uống một ngụm trà mà Mạc Du Tâm kính dâng, sau đó quay sang bảo hai đồ đệ bên cạnh đỡ ông đứng dậy. Ông nhìn quanh mọi người, tuyên bố: “Từ hôm nay, Du Tâm chính thức trở thành đồ đệ của tôi. Tôi hy vọng mọi người sau này nể mặt tôi, quan tâm và giúp đỡ nó nhiều hơn. Tôi xin thay mặt Du Tâm cảm ơn trước.”
Một vị khách cười nói: “Lão Ngô, ông nói gì thế. Đồ đệ của ông cũng là người nhà, mà đã là người nhà thì quan tâm lẫn nhau là chuyện đương nhiên.”
Người khác tiếp lời: “Đúng đó, có gì cần cứ nói một tiếng. Mấy chú, mấy bác ở đây chẳng lẽ lại để con bé chịu thiệt sao?”
Ngô lão mỉm cười, gật đầu nói tiếp: “Nghe vậy tôi yên tâm. Đồ đệ tôi hiện có cổ phần trong một công ty tên là Ngọc Mang, hoạt động ở khu vực Tây Ninh. Mong mọi người nể mặt tôi, tạo điều kiện cho công ty đó phát triển.”
Mọi người đồng thanh: “Chuyện nhỏ, chỉ cần ông nói là xong ngay.”
Sau những lời chào hỏi xã giao, Ngô lão bắt đầu giới thiệu Mạc Du Tâm với một số nhân vật lớn trong giới ngọc và điêu khắc. Sau đó, ông cùng họ vào phòng trà để bàn bạc thêm.
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng thì được Diệp Cảnh Long và Chu Vũ Toàn dẫn đi gặp gỡ từng nhân vật quan trọng trong ngành. Hai người gần như được giới thiệu với toàn bộ những nhân vật có tiếng tăm nhất.
Đến khi buổi lễ bái sư kết thúc, Mạc Du Tâm cảm thấy cơ mặt mình như cứng đờ vì phải cười suốt. Cô quay sang nhìn Tô Ngữ Băng, thấy bạn gái mình cũng mệt mỏi không kém, liền bật cười.
Tô Ngữ Băng nhướng mày, liếc cô một cái, hừ nhẹ: “Cậu cũng có khác gì đâu? Cười cái gì mà cười?”
Mạc Du Tâm vội cười hối lỗi: “Là mình sai. Bạn gái nói gì cũng đúng.”
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi của Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng bật cười khúc khích.
Đi phía trước, Diệp Cảnh Long và Chu Vũ Toàn nhìn nhau, bất lực lắc đầu. Ai bảo họ là hội độc thân chứ!
Sau khi tiễn mọi người rời khỏi, cả nhóm ngồi xuống sofa trong sảnh để nghỉ ngơi, chờ Ngô lão và những người khác từ phòng trà quay lại.
Hơn nửa giờ sau, Ngô lão cùng vài người bạn mới bước ra từ phòng trà. Sau khi tiễn các bạn già, ông dẫn Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng, cùng Diệp Cảnh Long và Chu Vũ Toàn đến trụ sở chính của Tập đoàn Ngô thị.
Khi cả nhóm đến nơi, Ngô Diệp và Ngô Thiến đã đứng chờ sẵn ở cổng. Thấy Ngô lão, họ vội tiến lên đón. Sau đó, cả nhóm cùng vào thang máy, đi lên một phòng họp gần tầng thượng.
Ngô lão nhìn Ngô Diệp, hỏi: “Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ba yêu cầu chuẩn bị đâu? Đã sẵn sàng chưa?”
“Ba, mọi thứ đã được chuẩn bị theo ý ba rồi. Đây ạ.”
Ngô lão nhận tập tài liệu từ tay con trai, gật đầu hài lòng. Nội dung trong đó đã được hội đồng quản trị phê duyệt, và chính ông cũng đã ký tên. Việc còn lại chỉ cần Mạc Du Tâm ký vào và tượng trưng thanh toán 1 tệ để mua lại 5% cổ phần của Tập đoàn Ngô Thị. Các bước xử lý hành chính sẽ do người khác lo. Từ thời điểm ký tên, 5% cổ phần này sẽ thuộc về Mạc Du Tâm, với lợi nhuận hàng năm từ cổ phần có thể lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Ngô lão mỉm cười nói: “Du Tâm, đây là quà bái sư của sư phụ dành cho con. Ký đi.”
Mạc Du Tâm cầm tài liệu, cảm nhận được sự trân trọng mà Ngô lão dành cho mình, chân thành nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Ngô lão cười lớn: “Đã nói rồi, là người nhà thì không cần cảm ơn.”
Mạc Du Tâm cầm bút ký tên mình, chính thức hoàn tất thủ tục.
Trên đường về, Ngô lão kể cho Mạc Du Tâm nghe về việc ông xử lý Tập đoàn Họ Hứa và Tập đoàn Họ Tô, vừa cười vừa nói: “Đây là món quà bái sư thứ hai của sư phụ. Ai muốn ức h**p đồ đệ của Ngô lão này thì không dễ đâu.”
Mạc Du Tâm bật cười, chân thành đáp: “Cảm ơn sư phụ đã giúp con.”
Ngô lão liếc cô, giả vờ nghiêm mặt: “Nói cảm ơn nữa là sư phụ giận đó.”
Mạc Du Tâm bật cười, đáp lại: “Được rồi, vậy để con về dặn Tiểu Nguyệt Lượng chơi với sư phụ thật nhiều cho sư phụ vui.”
“Vậy thì được, để cháu gái nhỏ của tôi ở lại chơi với tôi thật lâu.” Ngô lão nhắc đến Tiểu Nguyệt Lượng, mắt cười híp cả lại.
Lúc này, Tiểu Nguyệt Lượng đang chơi vui vẻ cùng Liễu Hoài. Buổi chiều, Liễu Hoài còn nhờ người mang đến rất nhiều thú bông, biến một căn phòng trên tầng ba thành phòng chơi riêng. Trong phòng trải sẵn thảm lót mềm, đồ chơi được chất thành một ngọn núi nhỏ, tất cả đều để Tiểu Nguyệt Lượng vui chơi thoải mái.
Khi được bế vào phòng, Tiểu Nguyệt Lượng há hốc miệng ngạc nhiên, mắt sáng rực nhìn đống thú bông. Bé nghiêng đầu nhìn Liễu Hoài, tay chỉ vào “núi đồ chơi”, miệng ríu rít:
“Bà nội~! À à~ chơi~!”
“Đúng đó, đây là bà nội mua cho con chơi. Một lát nữa còn có người mang cầu trượt đến, đợi con lớn thêm một chút là bà nội sẽ chơi cùng con.” Liễu Hoài vừa dỗ vừa đung đưa Tiểu Nguyệt Lượng trong lòng, mặt mày rạng rỡ. Hiếm lắm mới có lúc mọi người khác không tranh phần bế Tiểu Nguyệt Lượng với bà, khiến bà vui không tả xiết.
Liễu Hoài cởi giày mình và Tiểu Nguyệt Lượng, bế bé đặt xuống tấm thảm lót mềm. Bé tò mò thử sờ thảm, thấy mềm mềm liền lăn qua lăn lại trên đó, tay không ngừng với lấy đồ chơi.
Nhìn Tiểu Nguyệt Lượng mê mẩn trước đống thú bông, Liễu Hoài bật cười, bốc cả đống thú đến đặt quanh bé. Tiểu Nguyệt Lượng vui mừng đến không ngớt, vừa lăn qua lại trên thảm, vừa chơi hết món này đến món khác.
Liễu Hoài còn nhờ người mang nước ép dưa hấu tươi vào phòng. Thấy bé mệt, bà liền đút vài ngụm nước cho bé. Tiểu Nguyệt Lượng một tay cầm thú bông, một tay uống nước, thoải mái tận hưởng.
Một lát sau, người thợ đến lắp cầu trượt nhỏ cho trẻ em. Bé tò mò nghiêng đầu nhìn cầu trượt, mắt sáng rỡ, vẫy tay gọi:
“Bà nội nhìn~! À à~ chơi~!”
Liễu Hoài bật cười, nói: “Cái này để con lớn thêm chút nữa là chơi được rồi. Giờ cứ chơi mấy con thú bông này đã nhé.”
Khi Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng về đến nhà, nghe quản gia nói Tiểu Nguyệt Lượng đang ở tầng ba, hai người liền lên tìm. Vừa đến nơi, họ đã thấy Tiểu Nguyệt Lượng đang ngồi giữa một đống thú bông, vui vẻ chơi đùa. Thấy mẹ và mẹ cậu xuất hiện, Tiểu Nguyệt Lượng liền hớn hở giơ chú gấu trúc bông nhỏ trong tay, vẫy vẫy về phía họ.
Mạc Du Tâm cười nhẹ, tiến lại gần trêu Tiểu Nguyệt Lượng:
“Con đúng là đồ tinh quái, chơi vui ghê nhỉ? Có nhớ mẹ và mommy không đây?”
“Nhớ~” Tiểu Nguyệt Lượng như thường lệ, đáp lời ngay lập tức, tay vẫn cầm hai chú gấu trúc bông chơi trò đụng đầu.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Nguyệt Lượng, Mạc Du Tâm cúi xuống hôn lên má bé, sau đó cùng Tô Ngữ Băng chơi đùa với con.
Một lúc sau, Ngô lão cũng đến góp vui. Tiểu Nguyệt Lượng từ chiều đã chơi hăng say không ngừng, đến mức sau bữa tối, bé mệt đến mức không thể mở mắt nổi. Khi được Tô Ngữ Băng bế ru, bé lập tức ngủ thiếp đi.
Tại Tây Ninh, tình hình lại vô cùng căng thẳng.
Tô Thừa Nghiệp liên tục đợi tin tức từ cấp dưới về nguyên nhân khiến công ty bị chặn đường nhập hàng và xuất hàng. Ông thậm chí không muốn về nhà, tập trung toàn bộ thời gian ở công ty.
Thư ký Lương Vân cũng lo lắng đến bấn loạn, đã cho người điều tra từ chiều đến tận tối, nhưng không ai dám tiết lộ bất kỳ thông tin gì. Cuối cùng, một người quen của ông ta lén nhắc rằng vụ này là do người ở Kinh thị ra tay. Tuy nhiên, danh tính cụ thể của người đứng sau vẫn là một dấu hỏi lớn.
Đến tận 8 giờ tối, họ nghe tin trong giới điêu khắc có một sự kiện lớn: Ngô lão nhận thêm một đồ đệ, và lễ bái sư đã được tổ chức tại Kinh thị. Khi cái tên Mạc Du Tâm được nhắc đến, Lương Vân lập tức như bừng tỉnh.
Ông ta gõ cửa phòng Tô Thừa Nghiệp, nghe bên trong vọng ra giọng nói đầy bực dọc: “Vào đi.”
Lương Vân nhanh chóng bước vào, vẻ mặt đầy căng thẳng.
“Thế nào rồi? Đã tra ra ai làm chưa?” Tô Thừa Nghiệp vừa nói vừa xoa thái dương, vẻ mệt mỏi rõ rệt. Ở tuổi năm mươi, việc phải tự mình cáng đáng toàn bộ công việc do thiếu sự hỗ trợ của Tô Hạo Sơ khiến ông kiệt sức.
“Chủ tịch, đã tra được. Là người từ Kinh thị ra tay. Hôm nay còn có một sự kiện lớn trong giới điêu khắc: Ngô lão nhận Mạc Du Tâm làm đồ đệ thứ ba. Buổi chiều, lễ bái sư đã được tổ chức rầm rộ ở Kinh thị, tin tức này đã lan truyền khắp nơi. Công ty chúng ta chưa từng có giao thiệp gì với người ở Kinh thị, nên rất có thể nguyên nhân là từ Mạc Du Tâm.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Thừa Nghiệp trở nên tối sầm. Ông lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Làm sao cô ta có thể lọt vào mắt xanh của Ngô lão được?”
Lúc này, trong lòng Tô Thừa Nghiệp đã dấy lên sự hối hận. Nếu biết trước Mạc Du Tâm có thể được Ngô lão nhận làm đồ đệ, ông đã không cố cản trở mối quan hệ của con gái mình với cô. Được Ngô lão ưu ái đồng nghĩa với việc con đường trong giới ngọc của cô sẽ luôn rộng mở. Những vấn đề về nguồn hàng, quan hệ với các nhân vật lớn đều chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng giờ, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.