- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn
- Chương 191: Phiên ngoại 1 (Thế giới song song)
- Chương 192: Phiên ngoại 2 (Thế giới song song)
- Chương 193: Phiên ngoại 3 (Thế giới song song)
- Chương 194: Phiên ngoại 4 (Thế giới song song)
- Chương 195: Phiên ngoại 5 (Thế giới song song)
- Chương 196: Phiên ngoại 6 (thế giới song song)
- Chương 197: Phiên ngoại 7 (Thế giới song song)
- Chương 198: Phiên ngoại 8 (Thế giới song song)
- Chương 199: Phiên ngoại 9 ( Thế giới song song)
- Chương 200: Phiên ngoại 10 (Thế giới song song)
- Chương 201: Phiên ngoại 11 (Thế giới song song)
- Chương 202: Phiên ngoại 12 (Thế giới song song)
- Chương 203: Phiên ngoại 13: Xuất phát lên chương trình thực tế
- Chương 204: Phiên ngoại 14: Lần đầu gặp mặt
- Chương 205: Phiên ngoại 15: Song tiêu của Bào Bào
- Chương 206: Phiên ngoại 16: Chọn nhà
- Chương 207: Phiên ngoại 17: Bảo bảo tìm chị gái nhỏ
- Chương 208: Phiên ngoại 18: Bữa cơm trưa đầu tiên
- Chương 209: Phiên ngoại 19: Làm nhiệm vụ
- Chương 210: Phiên ngoại 20: Bé con bán manh kiếm cơm
- Chương 211: Phiên ngoại 21: Cơm chùa
- Chương 212: Phiên ngoại 22: Ta đáng yêu
- Chương 213: Phiên ngoại 23: Bữa sáng nguy hiểm
- Chương 214: Phiên Ngoại 24: Các bé tìm vali
- Chương 215: Phiên ngoại 25: Bé con ngủ say
- Chương 216: Phiên ngoại 26: Dẫn Tiểu Nguyệt Lượng Hái Cam
- Chương 217: Phiên ngoại 27: Bán cam
- Chương 218: Phiên ngoại 28: Phải đợi em gái lớn lên đã!
- Chương 219: Phiên Ngoại 29: Những Đầu Bếp Nhí
- Chương 220: Phiên ngoại 30: Bé đáng tin cậy
- Chương 221: Phiên ngoại 31: Cùng nhau ngắm hoàng hôn
- Chương 222: Phiên ngoại 32: Ăn cơm cũng phải nhìn chị gái
- Chương 223: Phiên ngoại 33: Tiểu Nguyệt Lượng thương mami
- Chương 224: Phiên ngoại 34: Lời từ biệt
- Chương 225: Phiên ngoại 35 (Sinh con thứ hai) – Alpha hay quấn quýt
- Chương 226: Phiên ngoại 36 (Sinh con thứ hai) – Mua đồ chơi gà con cho bảo bảo
- Chương 227: Ngoại truyện 37 (Sinh con thứ hai) – Mang thai thứ hai
- Chương 228: Phiên ngoại 38 (Sinh con thứ hai) – Chơi ném tuyết với bé con
- Chương 229: Phiên ngoại 39 (Sinh con thứ hai) – Bé con bá đạo ngầu lòi
- Chương 230: Phiên ngoại 40 (Sinh con thứ hai) – Đoàn viên
- Chương 231: Phiên ngoại 41 (Sinh con thứ hai) – Đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới
- Chương 232: Phiên ngoại 42 (Sinh con thứ hai) – Chăm sóc Omega mang thai
- Chương 233: Phiên ngoại 43 (Sinh con thứ hai) – Dắt vợ đi dạo
- Chương 234: Phiên ngoại 44 (Sinh con thứ hai) – Tiểu Tinh Tinh đã đến!
- Chương 235: Phiên ngoại 45 (Sinh con thứ hai) – Ma Dụ xin cơm của bé nhỏ
- Chương 236: Phiên ngoại 46 (CP phụ) – Trêu đùa
- Chương 237: Phiên ngoại 47 (Toàn văn hoàn) – Bé con tiểu Hải Vương đi mẫu giáo
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Đừng có nói linh tinh, tôi cũng phải đi thi, coi như tôi đi giải tỏa tâm trạng cùng với chuyến đi này, không phải như Phó Chi Đào nói đâu, đừng nghe những lời cô ta nói.” Mạc Du Tâm dịu dàng dỗ dành, “Sắp hai giờ rồi, tôi phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vé máy bay đã đặt xong, ngoan, chờ tôi về rồi sẽ ôm em.”
Tô Ngữ Băng thấy cô đi quyết liệt như vậy, chỉ biết ngậm ngùi bỏ tay ra. Cô ta còn bảo mình phải chọn ai? Bây giờ, cô ta có cảm giác muốn b.óp ch.ết Hứa Trạch Phong luôn, thật là chuyện vớ vẩn về nhân vật chính gì đó, làm cho alpha nhà mình không vui, phải bỏ nhà ra đi vài ngày, mà mình còn không dỗ được.
Mạc Du Tâm bỏ từng món quần áo vào vali, còn Tô Ngữ Băng ngồi trên sofa, ánh mắt u ám nhìn cô, ánh mắt như thể đang nhìn một tên bạc tình vậy.
Mạc Du Tâm đành bất lực, nhẹ nhàng nói: “Không phải là không về đâu, đừng nhìn mình như vậy, chỉ đi công tác hơn nửa tháng thôi mà.”
“Cậu này có quen sống một mình bên đó không? Hơn nữa khi cậu này không ở đây mình sẽ không có ai ôm, buổi tối cậu này có ngủ được không?” Tô Ngữ Băng cuối cùng cũng ngừng rơi nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ ửng.
“Yên tâm, cậu này sẽ ngủ được mà, em ở nhà ngoan ngoãn chăm sóc bản thân, đừng lo cho mình.” Mạc Du Tâm nhẹ nhàng nói.
Tô Ngữ Băng bị dỗ không có lời nào để nói, chỉ có thể nhìn alpha nhà mình dần dần nhét đồ vào vali, nhìn đồng hồ cũng đã hơn hai giờ rồi, từ đây ra sân bay còn phải mất hơn nửa tiếng, Mạc Du Tâm đứng dậy xếp vali, đi vào phòng ngủ, bế bé con lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ nó và nói: “Tiểu Nguyệt Lượng, mommy phải đi vài ngày, không thể chơi với con được, con ngoan ngoãn nghe lời bà và bà Lý nhé, chờ mommy tháng Năm thi xong rồi sẽ về thăm con, được không?”
“Mẹ! Chơi! A a a~” Bé con dùng mấy từ ít ỏi mà bé biết để bày tỏ ý của mình, buổi trưa mommy cũng không ôm bé chơi, bé đã giận mommy rồi!
Mạc Du Tâm nhìn bé con đáng yêu, ôm bé chơi thêm vài phút rồi mới nhét một con heo bông nhỏ vào tay bé, bé con nhìn con heo hồng vui vẻ cười tươi trở lại.
Mạc Du Tâm đặt bé vào giường nhỏ, hôn nhẹ lên má bé, quay người lại thì thấy Tô Ngữ Băng vẫn đang nhìn mình, “Vậy cậu này đến đó nhớ chú ý an toàn, không được bỏ nhà ra đi, thi xong thì ngoan ngoãn về.”
Mạc Du Tâm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đang dặn dò mình của Tô Ngữ Băng, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, “Được rồi, mình sẽ chú ý, cậu này cũng phải ăn uống đầy đủ, đi ăn với mẹ cũng được, gọi đồ ăn ngoài cũng được, đừng để tức giận mà nhịn đói nhé.”
“Ừ.” Tô Ngữ Băng đáp một tiếng, thấy Mạc Du Tâm kéo vali chuẩn bị đi, cô lại đưa tay nắm lấy vali, cúi người hôn lên môi cô. Cả hai hôn đến mức hơi thở đều trở nên không ổn, mãi đến khi Tô Ngữ Băng hơi lùi lại, mắt lại ngấn lệ, “Nhớ là đừng bỏ đi đấy.”
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Mạc Du Tâm sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ không đi được nữa, thật sự là không nỡ, muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng thật, mà Tô Thừa Nghiệp và Hứa Trạch Phong đã phong tỏa hết các con đường trong tỉnh, nếu cô muốn tìm lối thoát, có lẽ thành phố Lâm Hải sẽ là một lựa chọn không tồi.
Mạc Du Tâm kéo vali ra khỏi cửa, sau khi xuống thang máy và ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy xe của Tô Hạo Sơ. Tô Hạo Sơ lo lắng hai người sẽ cãi nhau, không yên tâm về em gái, nên vẫn ngồi trong xe ở dưới lầu đợi. Lúc thấy Mạc Du Tâm xách vali đi ra, anh tưởng là thật sự đã cãi nhau, vội vàng xuống xe ngăn cô lại.
“Mạc Du Tâm, em thật sự muốn đi sao? Lúc đó anh không có mặt, nhưng anh đoán cũng hiểu phần nào. Cha mẹ anh đúng là có chút không đúng, nhưng chuyện này không liên quan đến Ngữ Băng. Đừng để những yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.” Tô Hạo Sơ khuyên.
“Em hiểu, không phải là muốn bỏ đi đâu, tháng Năm em phải tham gia cuộc thi cấp tỉnh ở thành phố Lâm Hải, nên muốn đi trước vài ngày để giải tỏa tâm trạng, em cũng đã nói với Ngữ Băng rồi.” Mạc Du Tâm giải thích.
“Thật sự không sao chứ? Không phải là chia tay chứ?” Tô Hạo Sơ vẫn không yên tâm hỏi.
“Không phải đâu, em và Hứa Trạch Phong là chuyện riêng, em muốn để Ngữ Băng bình tĩnh lại và tự quyết định. Hơn nữa em bị phong tỏa ở đây rồi, nếu muốn tìm lối thoát, có lẽ cuộc thi Lâm Hải lần này là cơ hội.”
“Vậy tốt rồi, không phải chia tay là được. Để anh đưa em ra sân bay.” Tô Hạo Sơ thấy Mạc Du Tâm kéo vali không tiện, bèn nói.
“Không cần đâu anh, anh lên xem Ngữ Băng giúp em là được, em đã gọi xe công nghệ, xe đã đến cổng khu rồi.” Mạc Du Tâm nói.
“Cũng được, vậy em ra ngoài nhớ chú ý an toàn, dù sao thì gia đình anh cũng có lỗi với em, vốn dĩ em không cần phải đi tham gia cuộc thi này.” Tô Hạo Sơ nhớ lại việc cha mình thao túng cuộc thi, cảm thấy rất xấu hổ.
“Không phải do anh làm, đừng xin lỗi.” Mạc Du Tâm lắc đầu, kéo vali đi ra ngoài khu.
Mạc Du Tâm đi chưa được bao lâu, nước mắt của Tô Ngữ Băng lại không kìm được mà rơi xuống. Dù biết Mạc Du Tâm sẽ không bỏ mình và bé con, nhưng cứ nghĩ đến việc phải xa nhau nhiều ngày như vậy, Tô Ngữ Băng cảm thấy rất đau lòng. Cô ngồi trên giường, mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa lau sạch, nhìn bé con trên giường nhỏ.
Ban đầu, bé đang vui vẻ chơi với con heo hồng mà mẹ đưa cho, nhưng khi quay đầu lại thấy mẹ đang khóc, bé liền không chơi tiếp nữa. Miệng nhỏ của bé chu lên, “oa oa oa,” rồi cũng bắt đầu khóc theo mẹ.
Mẹ con hai người cứ thế vừa khóc vừa nhìn nhau, bé vừa khóc vừa thỉnh thoảng nhìn mẹ, chiếc mũi nhỏ nhíu lại, thật sự là rất đáng thương.
“Tiểu Nguyệt Lượng, có phải con cũng nhớ mommy rồi không?” Tô Ngữ Băng hít hít mũi rồi nói với bé: “Không sao đâu, đừng khóc, mommy không phải là không yêu chúng ta đâu, mommy chỉ muốn yên tĩnh một chút để giải tỏa tâm trạng. Mommy sẽ đến thành phố Lâm Hải vào chiều nay, sáng mai mẹ sẽ tới, coi như mommy đã cho mình một đêm yên tĩnh, đúng không?”
“Mẹ! Oa oa oa~” Bé con vừa khóc vừa phụ họa theo mẹ, dù sao mẹ cũng khóc rồi, bé cũng muốn khóc theo!
Lúc này, Tô Hạo Sơ gõ cửa rồi đứng đợi một lúc. Khi cửa mở, anh nhìn thấy em gái và bé con vẫn đang khóc, anh nghiến răng nói: “Mạc Du Tâm không phải nói hai người đã giải hòa rồi sao? Sao lại thế này?”
“Anh vào đi.” Tô Ngữ Băng nhường vị trí cho anh, vội vàng mời Tô Hạo Sơ vào.
“Đã hòa rồi, nhưng vẫn không nỡ xa cô ấy. Anh à, em bây giờ phải xin nghỉ phép ở trường, em không cần học bổng nữa, em muốn đến thành phố Lâm Hải tìm cô ấy.” Tô Ngữ Băng vẫn đỏ hoe mắt, giọng cũng hơi nghẹn lại.
“Được, quyết định của em anh đều ủng hộ. Anh sẽ đi cùng em xin nghỉ phép.” Tô Hạo Sơ an ủi em gái.
“Ừ, trước tiên để Tiểu Nguyệt Lượng qua ở với cô, sau đó chúng ta đi xin nghỉ phép.”
Tô Ngữ Băng đi rửa mặt, hai người đưa Tiểu Nguyệt Lượng đến chỗ Triệu Anh Chi rồi sắp xếp ổn thỏa. Sau đó, họ vội vàng quay lại trường xin nghỉ phép. May mà học kỳ này cô không có nhiều tiết học, và tín chỉ học cũng đã đủ, cô đã đặt vé máy bay cho sáng mai, chuẩn bị đi tìm Mạc Du Tâm.
…
Sau khi Tô Ngữ Băng rời đi, mọi thứ ở nhà họ Tô không còn yên bình nữa. Tô Thừa Nghiệp tức giận đến mức sắp nổi điên, bị con trai và con gái làm mất mặt trước mặt Hứa Trạch Phong, những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn đang được người giúp việc dọn dẹp.
Hứa Trạch Phong cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Hắn tưởng mình có thể làm Mạc Du Tâm giận mà rời đi, rồi Tô Ngữ Băng vì mối quan hệ với cha mẹ sẽ ở lại bên cạnh cha mình, từ đó làm rạn nứt tình cảm giữa cô và Mạc Du Tâm. Nhưng không ngờ Tô Ngữ Băng cũng rời đi, lại còn nói những lời đó, cơ bản là cắt đứt quan hệ với gia đình.
Hứa Trạch Phong nhíu mày, có vẻ như việc tác động đến nhà họ Tô không giúp Tô Ngữ Băng quay lại rồi. Hắn lại an ủi Tô Thừa Nghiệp và Trình Nhã Nhàn một lúc, rồi mới rời đi.
Cuối cùng, bữa tiệc sinh nhật của Tô Thừa Nghiệp chỉ còn lại ông và Trình Nhã Nhàn. Trình Nhã Nhàn nhìn mâm cơm đầy, mắt đỏ hoe, “Ông nói xem, chúng ta có làm sai không?”
“Có sai gì đâu? Có bản lĩnh thì họ đừng quay lại. Cứ ăn cơm, chúng ta hai người cũng sống được.” Tô Thừa Nghiệp mặt tối sầm, đẩy đĩa cơm trong bát mà chẳng muốn ăn, cuối cùng ông đặt đũa xuống, rồi vào phòng.
Mạc Du Tâm chiều nay đã đến thành phố Lâm Hải, trực tiếp gọi taxi đến khách sạn đã đặt, tắm rửa xong, gọi món ăn trong khách sạn rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Không có ai làm phiền, nhưng Mạc Du Tâm lại bắt đầu nhớ Tô Ngữ Băng và bé con, không biết Ngữ Băng có còn khóc không, cũng không biết Tiểu Nguyệt Lượng ở chỗ Triệu Anh Chi thế nào. Mạc Du Tâm xoa trán, cô đã không còn là Mạc Du Tâm của kiếp trước, người mà không có bất kỳ ràng buộc nào. Người cô yêu và bé con đáng yêu đó luôn khiến trái tim cô lo lắng, chỉ mới chiều nay thôi mà cô đã nhớ họ.
Khi Mạc Du Tâm đang ngẩn người với điện thoại, nhân viên khách sạn đã mang bữa ăn mà cô đặt đến. Sau khi ăn xong, cô nhận được cuộc gọi từ Ngô Thiến Nhiên, nói là ngày mai ở thành phố Lâm Hải có triển lãm ngọc bích, hỏi cô có muốn đến xem không.
Mạc Du Tâm lập tức đồng ý, dù sao cô cũng đến đây vừa để giải tỏa tâm trạng vừa tham gia thi đấu, nếu có triển lãm để xem thì cô chắc chắn rất vui.
Tô Ngữ Băng bên này cũng chẳng khá hơn là bao, tối hôm đó nàng chỉ gọi đồ ăn ngoài, chẳng có tâm trạng ăn gì, không hiểu tại sao cha mẹ lại làm như vậy, lại còn tên phá đám nam chính kia, nếu hôm nay hắn không xuất hiện ở biệt thự, thì chắc chắn alpha của cô sẽ không khó chịu như thế.
Cha mình còn hợp tác với nhà họ Hứa để phong sát Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm lại bảo cô phải tự chọn, bây giờ cô tức đến mức muốn lao vào đánh Hứa Trạch Phong. Cả tối, nàng chỉ còn một mình nàng lạnh lẽo, không có Mạc Du Tâm ôm, nàng chẳng thể ngủ ngon, lúc này nàng chỉ muốn chôn mình trong vòng tay Mạc Du Tâm mà làm nũng.
Về phần tên nam chính gây phiền phức kia, từ nay cô sẽ mặc kệ hắn, hắn đừng mong có bất kỳ liên hệ gì nữa.
Thế nhưng, vào khoảng tám giờ tối, Mạc Du Tâm không gọi đến, mà lại là cuộc gọi của Hứa Trạch Phong.
Tô Ngữ Băng mặt lạnh nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: “Muộn như vậy làm phiền người khác dễ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta, có chuyện gì?”
Hứa Trạch Phong nghe ra sự lạnh lùng trong giọng điệu của Tô Ngữ Băng, nhưng vẫn cố dùng giọng điệu dịu dàng mà nói: “Ngữ Băng, em giận anh à? Anh nghe thầy hướng dẫn nói em đã xin nghỉ dài hạn, không định tham gia dự án nữa, dự án này là một cơ hội…”
“Thứ nhất, Ngữ Băng không phải là tên mà anh có thể gọi. Thứ hai, xin nghỉ là quyền của tôi, không liên quan gì đến anh. Dự án là một cơ hội tốt, nhưng tôi không muốn làm cùng anh, hiểu chưa? Đại Thanh đã sụp đổ rồi, ai còn nghe theo lời cha mẹ, cha mẹ bảo lấy ai thì lấy người đó. Hứa Trạch Phong, hành động của anh thật sự rất nực cười và hèn hạ. Đừng nói với tôi là anh không có cảm giác với tôi, nếu không sao lại có thể cùng cha tôi đi hãm hại Mạc Du Tâm, mọi người không phải là kẻ ngốc, tốt nhất là nên thành thật một chút.”
Giọng điệu của Tô Ngữ Băng rất cứng rắn, cô bây giờ đã thể hiện rõ sự ghét bỏ đối với Hứa Trạch Phong. Nếu không phải vì cha mẹ cùng với những hành động của Hứa Trạch Phong, thì alpha của cô tính tình rất tốt, chắc chắn không thể bị làm tức giận mà bỏ đi.
Cuộc gọi bên kia, Hứa Trạch Phong mặt mày xanh mét. Hắn ta là con trai của một gia đình thế gia, chưa từng bị ai mắng mỏ thẳng thừng như vậy. Nhưng vì muốn bảo vệ hình ảnh của mình, hắn vẫn kiềm chế và nói: “Anh thừa nhận là anh thích em, em và Mạc Du Tâm đâu có kết hôn, việc anh theo đuổi em là chuyện bình thường. Ngữ Băng, em và anh mới là đôi trời sinh, anh thật sự không lừa em, mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra khiến Mạc Du Tâm và em có sự sai lệch, nhưng em nghĩ xem những gì cô ấy đã làm với em, em còn có thể sống với cô ấy sao?”
Hệ thống của Hứa Trạch Phong chỉ nhận ra cốt truyện ban đầu đã bị thay đổi rất nhiều, nhưng bản chất chỉ là một linh hồn sách, chỉ có thể giúp nam chính rất ít, nó thậm chí không biết Mạc Du Tâm đã thay đổi rồi. Vì thế nó mới gợi ý nam chính dùng những chuyện trước kia để xúi giục tác động lên mối quan hệ giữa Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm, nhưng không biết rằng những lời này nói với Tô Ngữ Băng chẳng thể làm rung động tâm tư cô chút nào.
“Cái tôi sống thế nào chẳng liên quan gì đến anh. Anh nghĩ vài câu nói này có thể làm lung lay mối quan hệ của tôi và cô ấy sao? Anh chỉ khiến tôi cảm thấy anh là kẻ lắm mồm thôi, đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Tô Ngữ Băng nói xong thì cúp điện thoại, mắng Hứa Trạch Phong vài câu, cô cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn một chút. Bây giờ lại hơi đói, cô lấy bữa ăn đã gọi trước đó ra và hâm lại trong lò vi sóng.
Khi mang ra ăn, cô lại nghĩ đến Mạc Du Tâm, nếu Mạc Du Tâm ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ lại làm cho cô những món ăn ngon khác, không để cô phải gọi đồ ăn ngoài thế này.
Tô Ngữ Băng nhìn vào điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi vẫn không gọi cho Mạc Du Tâm. Alpha nhà cô nói muốn yên tĩnh một chút, vậy thì cô sẽ để cô ấy yên tĩnh một đêm, coi như là giữ lời hứa. Nghĩ rằng sáng mai sẽ gặp được Mạc Du Tâm, tâm trạng Tô Ngữ Băng mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Cúp điện thoại, Hứa Trạch Phong tức giận đến sắp bùng nổ. Hắn ta mặt mày khó coi nói với hệ thống trong đầu: “Đây là cách mà ngươi đề nghị sao? Tô Ngữ Băng hoàn toàn không tin vào chiêu này, giờ xem ra cô ấy định xé rách mặt với tôi rồi. Ngoài việc dạy tôi biết nói chuyện ra, ngươi còn có chức năng gì khác không?”
“Xin lỗi chủ nhân, tạm thời không có chức năng khác.” Hệ thống đáp, lúc này nó không chỉ là không có chức năng khác, mà nếu Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm kết hôn, thì tất cả quy tắc của cuốn sách này sẽ bị phá vỡ, và linh hồn sách của nó cũng sẽ không còn tồn tại nữa.