- Trang chủ
- VÃN TINH TÚ PHƯỜNG
- Chương 14
Chương 14
Truyện: VÃN TINH TÚ PHƯỜNG
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lệ hắn rơi, hối hận hắn thốt, thân phận quyền thế đã mất kia… đều đã quá muộn.
Muộn như tiếng ve sầu cuối thu, khàn khàn vô lực, chẳng thể gọi về mùa hạ đã qua.
Ta nhẹ đặt chén trà nguội xuống.
Đáy chén khẽ chạm mặt bàn đá, vang lên một tiếng “keng” thanh giòn.
Âm thanh ấy khiến thân thể Tiêu Cảnh Hành cứng lại, tiếng khóc nghẹn ngào lập tức ngưng bặt.
Hắn từ từ, vô cùng khó nhọc, ngẩng đầu lên.
Trên mặt là vệt nước mắt loang lổ, đôi mắt đỏ hoe còn sót lại một tia mong manh hy vọng, hoảng loạn nhìn về phía ta.
Ta đối diện ánh mắt hắn, cất giọng bình thản như nước lặng, vang rõ giữa đình vắng:
“Tiêu Cảnh Hành.”
Ta gọi thẳng tục danh, không còn là “điện hạ”, cũng chẳng phải “khách quan”.
“Nước mắt của ngươi,”
Ta dừng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhếch nhác của hắn,
“Cùng với những gì ngươi đánh mất, đều không thể đổi lại được một Lâm Vãn Tinh của ngày trước.”
Ánh hy vọng trong mắt hắn như ngọn nến trong gió, “phụt” một cái, tắt lịm.
Chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng như tro tàn và tuyệt vọng.
“Nàng Lâm Vãn Tinh từng một lòng một dạ vì ngươi, vì một câu của ngươi mà đỏ mặt, vì một nụ cười của ngươi mà vui suốt nửa ngày —”
“Đã chết rồi.”
“Chết ngay trước cánh cửa Đông cung bị ngươi tháo xuống.”
“Chết trong cái tát mà ngươi giơ tay trước mặt bao người, rốt cuộc lại không hạ xuống nổi.”
Thanh âm ta rất nhẹ, nhưng từng chữ từng lời lại như lưỡi dao.
“Người đang sống hôm nay, là Lâm chưởng quầy của ‘Vãn Tinh Tú Phường’.”
“Ta dùng chính đôi tay kiếm cơm, dùng chính trí tuệ lập thân.”
“Con đường của ta, là do ta bước từng bước mà ra, không cần ai trải lối, càng không cần ai chặn đường.”
Ta đứng dậy, ánh nắng kéo dài bóng ta phủ lên hình hài cứng đờ của hắn.
“Sự hối hận, nỗi đau của ngươi — là hậu quả do chính ngươi chọn, là quả đắng ngươi phải chịu.”
“Không liên can gì đến ta.”
Ánh mắt ta vượt qua hắn, nhìn ra ngoài đình, nơi cỏ cây đang đâm chồi xanh mướt:
“Dưỡng thương cho lành, rồi rời khỏi đây đi.”
“Nơi này nhỏ, không dung nổi quá khứ, cũng chẳng dung nổi ngươi.”
Nói dứt lời, ta chẳng nhìn đến gương mặt trắng bệch như giấy, thân thể lung lay sắp ngã của hắn, xoay người, men theo lối nhỏ ngập nắng, một bước lại một bước, rời khỏi đình viện.
Bước chân vững vàng, không mảy may do dự.
Sau lưng, tĩnh lặng như chết.
Chỉ còn tiếng gió lướt qua dây leo xào xạc, và nhịp thở đứt đoạn, nghẹn ngào đến cực điểm của hắn.
Ba ngày sau, Tiêu Cảnh Hành rời khỏi trang viện.
Đi rất lặng lẽ.
Không từ biệt, chẳng để lại một lời.
Sáng hôm ấy, Chu quản sự bưng thuốc đến Tây sương phòng, chỉ thấy phòng trống không.
Chăn chiếu gấp gọn gàng, sạch sẽ như chưa từng có ai ở qua.
Chỉ trên bàn đá, lặng lẽ nằm một khối bạch ngọc noãn mịn, không tạp chất —
Chính là miếng ngọc bội hắn từng đích thân đeo vào thắt lưng ta đêm đại hôn, miệng thề rằng: “Dĩ vật vi minh, vĩnh bất tương phụ.”
Khi Chu quản sự nâng miếng ngọc đến tìm ta, ta đang đối mặt khung thêu, hoàn tất bức “Giang Nam Xuân Sơ”.
Mưa bụi hoa hạnh, cầu nhỏ nước trôi, thuyền con chầm chậm lướt qua đáy cổng vòm, một bức thanh nhã yên bình.
“Tiểu thư, cái này…” Chu quản sự do dự mở lời.
Ta liếc mắt nhìn miếng ngọc đặt trên khăn gấm, ánh nắng chiếu lên tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Vật từng được xem là tín vật quý giá, giờ ngắm lại —
Cũng chỉ là một khối ngọc chất lượng không tồi mà thôi.
“Cất đi.”
Ta cúi đầu, ngón tay khẽ nhấc một sợi chỉ bạc mảnh như tơ, chính xác đâm vào mặt lụa căng trên khung thêu.
“Kiếm một cái hộp, gói lại, chôn dưới đáy rương.”
“Dạ.” Chu quản sự đáp lời lui xuống.
Ngọc bội được thu lại, cùng với một đoạn quá khứ không muốn ngoái đầu, đều bị phủ bụi cất kín.
Nhật nguyệt dần hồi yên tĩnh.
Dưới tàng liễu bên bờ suối, không còn bóng người lặng lẽ đứng chờ.
Trong ngoài trang viện, chỉ còn đám thợ thêu vội vã, nông phu cần mẫn, cùng vài ba láng giềng ghé lại đặt hàng hay tán gẫu.
Ta đem thêm tinh thần dồn vào việc phát triển tú phường.
Dựa vào danh tiếng và tài lực tích lũy được ở kinh thành, ta quyết định đưa “Vãn Tinh Tú Phường” đến vùng Giang Nam vốn nổi danh với tơ lụa gấm thêu.
Nơi ấy có tằm tơ thượng hạng, có thợ thêu khéo léo, cũng có thị trường rộng lớn hơn.
Chọn đất, mua nhà, tuyển người, thông quan hệ…
Sự vụ chất chồng, bận bịu vô cùng, nhưng mỗi việc đều mang theo hy vọng.
Vài ngày trước khi lên đường, ta vào thành lần cuối để xử lý chuyện bàn giao của Cẩm Tú Phường.
Xe ngựa băng qua phồn hoa đô hội, lướt ngang phía cung thành xưa kia từng thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn.
Tường son ngói biếc đứng sừng sững trong ánh tà dương, uy nghi trầm mặc, vậy mà nay đã cách ta cả một cõi.
Qua đến Tây Thị Khẩu, ta cố ý bảo phu xe vòng lại, ghé qua chỗ gánh bán hoành thánh từng quen thuộc.
Gánh vẫn còn đó, lão ông cũng vẫn ngồi bên nồi nước sôi.
Việc buôn bán dường như còn khấm khá hơn trước.
Lão đang nhanh tay vớt hoành thánh, ngẩng đầu bắt gặp xe ngựa của ta thì khựng lại, rồi lập tức nở nụ cười hiền lành có phần lúng túng, hướng về phía ta, từ xa dùng sức gật đầu.
Ta xuyên qua màn xe, hơi cúi đầu hồi lễ.
Ánh mắt ta lướt qua góc bàn gỗ bóng dầu của lão — chỗ đó trống không.
Chiếc phượng quan điểm thúy dát vàng đỏ từng được ta dùng để đổi mười bát hoành thánh, đã chẳng rõ phiêu bạt nơi nao.
Có lẽ lão đem cầm đổi tiền nuôi sống gia đình, hoặc giấu kỹ dưới đáy rương làm vật trấn nhà.
Nó từng nặng như ngàn cân, giờ, cũng chỉ là vật cũ bị đời quên lãng.
Xe lộc cộc lăn bánh, hướng về ngoài thành.
Khi tới trang viện dưới chân núi Tê Hà, sắc trời đã dần xẩm tối.
Mây chiều nhuộm cả bầu không rực rỡ sắc cam đỏ, bóng núi nhu hòa trập trùng.
Vừa xuống xe, Xuân Đào liền vội vã chạy lại, mặt mày đầy vẻ thần bí, tay cầm một phong thư.
“Tiểu thư! Chiều nay có một tiểu ca lạ mặt đem đến, dặn nhất định phải giao tận tay người!”
Bao thư mộc mạc, không đề tên người gửi.
Bên trong là một tờ giấy mỏng, viết mấy hàng chữ quen thuộc, nét bút mạnh mẽ hữu lực:
“Thân này đã chẳng là khách nơi miếu đường, Chuyện cũ xin gửi theo nước Đông trôi.
Đường Giang Nam xa, phong sương tốt, Nguyện làm kẻ quét tuyết cửa nhà nàng.”
Không đề danh.
Ta cầm thư đứng giữa viện, bóng chiều dần buông vây lấy thân ảnh.
Gió núi mang theo hương rừng lướt qua má.
Đường Giang Nam xa, phong sương tốt, nguyện làm kẻ quét tuyết cửa nhà nàng?
Ta ngẩng đầu, nhìn về phương trời nam.
Nơi ấy là hướng ta sắp khởi hành, có mưa bụi hoa hạnh, có cầu nhỏ nước trôi, có thiên địa hoàn toàn mới thuộc về Lâm Vãn Tinh.
Còn về kẻ quét tuyết?
Ta tiện tay đưa phong thư cho Xuân Đào đang ló đầu nhìn trộm bên cạnh:
“Cầm lấy, đưa xuống bếp làm mồi lửa, chắc giờ cũng cần nhóm bếp nấu cơm rồi.”
Xuân Đào “a?” một tiếng, ngơ ngác chớp mắt, rồi vẫn nghe lời, ôm thư chạy đi.
Chiều tà dần rút, trời đêm thẫm lại, ánh sao bắt đầu lấp lánh.
Trong trang viện, đèn đóm lần lượt sáng lên, tiếng leng keng của nồi niêu bát đũa vọng từ nhà bếp cùng hương thức ăn thơm lừng.
Ta hít sâu một hơi gió chiều mang hương cỏ cây, xoay người bước vào sảnh đường sáng rực ánh đèn.
Sau lưng, hoàng hôn khép lại, vạn vật dần yên.
Đường còn dài, đi rồi sẽ rõ.