“Lão trượng,”

Thanh âm ta không lớn, nhưng rõ ràng vang vọng khắp mọi ngóc ngách,

“Chiếc phượng quan này, đổi lấy mười bát hoành thánh của ông, có được chăng?”

Lão ông mắt trợn tròn như muốn rớt ra, nhìn chiếc mũ vàng lấp lánh trên bàn, lại nhìn ta, lại nhìn Thái tử gia sắc mặt như thép lạnh đang đứng nơi tàn tích phía xa, sợ hãi đến mức quỳ phịch xuống đất:

“Nương… nương nương… không thể… không thể a… tiểu nhân… tiểu nhân không dám nhận…”

“Cầm lấy đi.”

Giọng ta bình thản, nhưng hàm chứa uy lực chẳng thể khước từ.

“Ta nói nó đáng giá mười bát, thì chính là mười bát.”

Nói rồi, ta không thèm liếc nhìn lão ông đang sợ đến muốn ngất xỉu, xoay người đến chiếc rương thứ hai.

Bên trong toàn là những trân phẩm ngự ban —

Như ý bằng ngọc, cây san hô đỏ, tiểu cảnh vàng ròng khảm ngọc…

Mỗi món đều là chứng tích cho thân phận Thái tử phi, cũng là gông xiềng của địa vị.

Ta thuận tay lấy một chiếc như ý bằng bạch ngọc mỡ dê nặng trĩu, bước đến trước một bà lão đang gánh rau.

“Đại nương,”

Ta đưa như ý ra,

“Đổi lấy đôi gánh rau này, được chứ?”

Bà lão sợ đến mức không ngừng xua tay lùi lại:

“Trời ơi trời ơi… cái này… cái này sao được… lão thân không dám nhận đâu a…”

“Không có gì là không được.”

Ta đặt như ý vào tay bà lão đầy vết chai sần, tay kia thuận thế nhấc một bó rau xanh tươi rói từ giỏ lên:

“Như vậy là xong.”

Rồi đến rương thứ ba…

Rương thứ tư…

Ta như một con buôn phàm tục nhất, lại như một kẻ đánh cược điên cuồng nhất.

Ngay giữa con phố dài, ngay bên cạnh đống tàn tích của cánh cổng cung bị phá,

Ngay dưới ánh nhìn rực lửa của Thái tử đương triều,

Từng món từng món — những gì từng tượng trưng cho thân phận ta, những gì hắn ban cho, những gì triều đình phong tặng, những gì từng là vinh quang tối thượng nhưng cũng là gông xiềng vây khốn —đ o,c t ại nova tr,uy e n . c om đ,ể ủn g h o t a c g i ả

Tất thảy đều bị ta “bán rẻ” ngay tại nơi đông người!

Đổi lấy một bát hoành thánh.

Đổi lấy một bó rau.

Đổi lấy một viên kẹo hồ lô trong tay đứa trẻ.

Đổi lấy một chiếc đèn lồng thô sơ nơi gánh hàng rong.

Mỗi một lần trao đổi, đều như một cái tát thật mạnh, giáng thẳng vào mặt Tiêu Cảnh Hành!

Giáng thẳng vào cái gọi là “tôn nghiêm hoàng gia”!

Hắn đứng trên tàn tích cung môn, thân thể cứng ngắc như tượng đá.

Sắc mặt từ xanh xám chuyển thành tái nhợt, rồi lại đỏ bừng đến mức tưởng như sắp nổ tung.

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chẳng còn là phẫn nộ, mà là độc hận đã được ngâm rượu lâu ngày,

Là nỗi nhục nhã bị bóc trần ngay giữa chốn đông người!

Hắn mấy lần muốn quát tháo, muốn hạ lệnh thị vệ xông lên ngăn cản,

Nhưng môi run rẩy dữ dội, lại chẳng thể thốt ra được một lời rõ ràng.

Bởi vì —

Xung quanh đã chẳng còn là im lặng sững sờ như ban đầu.

Mà là từng làn sóng xôn xao âm ỉ, lan khắp đám đông như lửa cháy đồng khô:

“Trời ơi trời ơi… Thái tử phi nương nương đúng là liều mạng rồi…”

“Nhìn đi! Những thứ đó toàn là báu vật trong cung đấy! Mà đổi… rau xanh!”

“Thái tử gia đến mức phá cửa chắn đường, xem ra thật đã bức nương nương tới bước đường cùng…”

“Cái phượng quan kia… má ơi, đủ mua cả chục phố hoành thánh, nương nương lại nói đổi mười bát là mười bát…”

“Nghe đồn trắc phi Lưu thị trong Đông cung được sủng ái lắm… giờ xem ra đâu phải lời đồn suông, xem đường đường chính thất bị ép thành dạng gì rồi…”

Những lời bàn tán ấy như vô số mũi kim bén nhọn, lặng lẽ chui vào tai Tiêu Cảnh Hành.

Thân hình vốn cao ngạo của hắn bắt đầu run rẩy nhẹ.

Nắm tay siết chặt đến mức khớp xương phát ra tiếng “rắc rắc” nhẹ.

Tựa như chỉ cần thêm một chút nữa thôi, hắn sẽ mất khống chế, lao xuống mà xé ta thành muôn mảnh.

Cuối cùng, khi rương “hồi môn” cuối cùng cũng trống trơn,

Trên tay ta chỉ còn lại một tay nải nhỏ nhẹ nhàng, bên trong đựng vài bộ y phục thường nhật cùng hộ tịch và lộ dẫn.

Ta vỗ vỗ hai bàn tay chẳng dính chút bụi, như thể vừa hoàn thành một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.

Sau đó, ta xoay người lại, lần nữa đối mặt với Tiêu Cảnh Hành nơi đống đổ nát.

“Điện hạ,”

Giọng ta lại trở về bình lặng thuở đầu, thậm chí mang theo một chút nhẹ nhõm khó hiểu.

“Ngài xem, dù ngài có chắn cửa… cũng vô dụng rồi.”

Ta chỉ tay về phía những món vật từng đại biểu cho địa vị tột đỉnh của ta —

Nay đã bị ta đổi đi, vương vãi khắp các gánh hàng nhỏ, nơi tay những người dân bình phàm…

“Chăn gối của ta đã gói xong rồi.”

“Những vật quý giá, cũng đều đã phân tán đi cả.”

Ta ngừng lại một chút, mục quang lướt qua những bá tánh đang ôm ‘tài vật từ trên trời rơi xuống’ mà lòng thấp thỏm bất an,

Thanh âm ta cao lên một chút, vang vọng rõ ràng vào tai từng người một:

“Những thứ ấy, hiện giờ thuộc về bọn họ.”

“Nếu điện hạ muốn lấy lại, tùy ý phái người đi ‘mua’, đi ‘thu’.“

“Chỉ là không rõ, ngày mai trong Ngự sử đài, tấu chương luận tội có chất đầy án thư của thánh thượng hay chăng?”

“Bản tấu rằng: Thái tử điện hạ dung túng thị vệ, giữa chốn phố phường cướp đoạt tài vật dân gian?”

Thân hình Tiêu Cảnh Hành khẽ lảo đảo, sắc mặt thoắt trắng như tờ giấy,