Quay lại chương 1 :

Tia rung động cuối cùng còn sót lại trong lòng, thuộc về những tháng năm đã qua, phút chốc hóa thành tro bụi.

Thì ra hắn chẳng hề hối hận, càng không tỉnh ngộ.

Hắn chỉ là không thể chịu nổi bị chống đối, không thể chấp nhận “vật sở hữu” của mình thoát khỏi tay.

Dù là món đồ hắn đã chán ghét, cũng phải mục rữa trong Đông cung của hắn.

Ta hít vào một hơi, không khí mang theo bụi đất và sương đêm tràn vào ngực, khiến tâm trí ta sáng tỏ lạ thường.

Ta vén màn xe, đẩy cửa bước xuống.

Không kinh hoảng, không lệ đẫm mi.

Chỉ là một thân xiêm y trắng nhạt bằng vải cốt bông, búi tóc đơn sơ, gương mặt mang theo vẻ thản nhiên gần như lãnh đạm.

Ta bước trên bậc lên xuống mà xa phu vừa vội vàng đặt xuống, vững vàng đứng thẳng trước mặt Tiêu Cảnh Hành.

Hắn cao hơn ta rất nhiều, lúc này lại đang đứng trên tấm cửa bị đổ, càng thêm ngạo nghễ.

Thế nhưng ta chỉ ngẩng đầu nhè nhẹ, ánh mắt bình thản, đón thẳng ánh nhìn thiêu đốt của hắn, không chút né tránh.

“Điện hạ.”

Thanh âm ta không lớn, nhưng vang rõ như chuông giữa đêm vắng, mang theo một loại lễ nghi xa lạ, cứng rắn không thể lay chuyển.

“Ngài… đang chắn đường của thiếp.”

Con ngươi của Tiêu Cảnh Hành bỗng co rút, dường như không ngờ ta lại phản ứng như thế.

Cơ mặt hắn khẽ giật, kế đó chuyển thành cơn giận dữ sâu hơn, hắn nghiến răng quát:

“Đường của Ngươi?”

“Lâm Vãn Tinh, đường của Ngươi chính là Đông cung! Trở về cho cô!”

“Trở về?”

Ta như nghe được chuyện cười nực cười nhất thế gian, khóe môi còn nhếch lên một tia cười nhạt.

“Về để làm gì?”

“Để tiếp tục làm vật trang trí cần thì lấy ra, chán thì nhốt lại sao?”

“Hay là chờ đến lúc Lưu trắc phi lại ‘bệnh nặng’, thì bị ngài chỉ mặt mắng là ‘tâm địa độc ác’ nữa?”

Vừa nhắc đến Lưu Hàm Yên, ánh mắt Tiêu Cảnh Hành liền chao đảo.

Một tia lúng túng vụt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh đã bị phẫn nộ lấn át.

“Chớ nhắc đến Hàm Yên nữa!”

“Nếu hôm nay Ngươi không theo ta trở về, đừng trách ta…”

“Đừng trách ngài làm sao?”

Ta ngắt lời hắn, bước lên một bước.

Bước ấy, đạp thẳng lên rìa cánh cửa cung sơn son đã bị đổ.

Khoảng cách giữa ta và hắn chỉ còn chưa đầy một thước.

Ta có thể thấy rõ trong mắt hắn phản chiếu gương mặt ta – tuyệt tình và lạnh như sương đá.

“Là muốn bắt ta quay về?”

“Hay là muốn… giết ta?”

Tiếng ta bỗng cao vút, sắc bén như lưỡi dao, vang vọng khắp phố dài đang lặng thinh.

“Tiêu Cảnh Hành!”

“Ngài nhìn lại mình đi!”

“Vì cản một nữ tử mà ngài đã vứt bỏ từ lâu, ngài tháo cả cung môn của Đông cung!”

“Ngồi trên đống đổ nát này, chắn đường như phường lưu manh phố chợ!”

“Đây là phong thái của Đông cung thái tử?”

“Đây là thể diện hoàng gia mà ngài từng thề sống chết gìn giữ?”

“Câm miệng cho ta!”

Tiêu Cảnh Hành bị ta vạch trần ngay trước bao người, lửa giận bốc thẳng lên óc, gân xanh trên trán giật giật, vung tay định tát xuống.

Một tràng tiếng hít khí vang lên xung quanh!

Ta không hề né tránh, ngược lại ngẩng cao đầu, mặt đối mặt với bàn tay đang vung lên ấy!

Ánh mắt ta lạnh như băng, nhìn chằm chặp vào hắn!

“Đánh đi!”

Ta quát lớn, từng chữ như đinh tẩm băng đóng vào lòng người.

“Cho thiên hạ đều thấy đi!”

“Xem Đông cung Thái tử tôn quý của Đại Lương là thế nào giữa phố chợ đánh vợ thành thân minh chánh của mình!”

“Vì một trắc phi, tháo cung, chắn đường, rồi còn động thủ đánh người!”

“Vở tuồng này, đủ để ghi vào dã sử, cho hậu thế phê phán ngàn năm muôn thuở chưa?”

Tay Tiêu Cảnh Hành cứng ngắc giữa không trung, cách mặt ta không đầy một tấc.

Tay hắn run dữ dội, gân xanh hằn lên mu bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch.

Gương mặt vốn tuấn mỹ kia, giờ đây méo mó đến gần như hung ác.

Giận dữ, xấu hổ, nhục nhã, thậm chí là một tia hoảng hốt khi bị vạch trần giữa thiên hạ, đan xen trong đáy mắt hắn như thủy triều.

Hắn trừng trừng nhìn ta, ánh mắt tựa muốn lột da róc thịt.

Nhưng bàn tay kia, rốt cuộc vẫn không hạ xuống.

Không phải vì không nỡ.

Mà là… không dám.

Trước ánh nhìn của muôn người, Thái tử mà đánh chính phi ngay trên phố,

Một vết nhơ như thế, đủ để lung lay cả ngôi vị Đông cung!

Không khí xung quanh như đông lại.

Người đi đường bị chắn, thị vệ và cung nhân trong cung đều nín thở, không một ai dám lên tiếng.

Ta nhìn chằm chặp vào tay hắn đang run rẩy trên không,

Nhìn vào đáy mắt hắn cuộn trào sóng gió, trong lòng lạnh như hàn băng giữa tuyết.

Tốt lắm.

Hắn còn biết kiêng dè.

Nhân lúc tình thế giằng co, ta lập tức quay phắt người, chẳng buồn nhìn hắn lần nào nữa.

Lạnh giọng quát về phía Xuân Đào và xa phu đang chết lặng như tượng:

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau dỡ đồ trên xe xuống!”

Xuân Đào giật mình bừng tỉnh, tuy đôi chân vẫn còn run rẩy, nhưng nhờ vào sự tín nhiệm tuyệt đối với ta, lập tức tay chân cùng động, bò lên xe, cùng xa phu đang sững sờ hỗ trợ nhau dỡ đồ.

Không phải vàng bạc châu báu.

Cũng chẳng phải gấm vóc lụa là.

Mà là những rương gỗ trầm. Nhiều cái.

Ta bước tới trước chiếc rương đầu tiên vừa mở nắp.

Bên trong, bày biện chỉnh tề, chính là bộ phượng quan hà sa ta từng đội khi đại hôn năm nào.

Chiếc phượng quan điểm thúy nạm bảo ngọc bằng vàng ròng, dưới ánh đèn mờ mờ vẫn lấp lánh rực rỡ, nay lại phủ lên một tầng tang thương đã bị thời gian phong kín.

Bên dưới là áo hà sa thêu bách điểu triều phụng, nạm đầy châu ngọc, lộng lẫy đến nghẹt thở.

Trong ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của muôn người, ta cúi người, ôm lấy chiếc phượng quan nặng nề ấy.

Cảm giác lạnh buốt của kim loại xuyên qua xiêm y, tê thấu lòng bàn tay.

Sau đó, dưới ánh mắt co rút đột ngột của Tiêu Cảnh Hành, dưới sự yên lặng chết lặng bao trùm cả con phố,

Ta ôm lấy chiếc phượng quan tượng trưng cho sự tôn quý chí cực của Thái tử phi, từng bước một, đi đến một gánh hàng bán hoành thánh giản dị bên lề đường.

Người bán là một lão ông thật thà, đã sớm sợ đến nỗi co ro trốn sau bếp lò, toàn thân run lẩy bẩy.

Ta “cạch” một tiếng, đặt chiếc phượng quan giá trị bằng cả thành trì ấy lên bàn gỗ dính bột mì và vết dầu loang lổ trước mặt ông.