Cuối cùng, hắn mới gắng gượng tìm lại được thanh âm của chính mình, khô khốc như giấy ráp cọ vào đá:

“Vãn Tinh… ta…”

“Khách quan e là nhận lầm người rồi.”

Ta ngắt lời hắn, thanh âm vẫn bình đạm như trước, thậm chí còn mang theo vài phần nghi hoặc đúng mực.

“Tiểu nữ là đương gia của Vãn Tinh Tú Phường này, họ Lâm.

Không rõ quý tính đại danh của khách quan? Muốn tìm thêu phẩm gì?

Hàng mẫu của bổn phường đều bày tại nơi này, khách quan cứ việc xem qua.”

Ta nghiêng người, làm một động tác “mời” chuẩn mực, tay chỉ về kệ hàng trưng bày lộng lẫy bên cạnh.

Lạnh nhạt, khách khí, công tư phân minh.

Tựa như đối đãi với bất kỳ một vị khách lạ nào lần đầu ghé cửa.

Khi ta cất tiếng gọi hắn là “khách quan” và xưng danh “họ Lâm”, sắc mặt Tiêu Cảnh Hành chợt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc.

Thân hình vốn thẳng tắp khẽ run lên, như thể bị trọng chùy vô hình nện mạnh một đòn.

Đôi mắt sâu thẳm kia nổi lên cuồng phong sóng dữ, thống khổ, không dám tin, cùng với một nỗi lúng túng và tuyệt vọng sâu không thấy đáy, cơ hồ muốn nuốt chửng lấy hắn.

Hắn trân trối nhìn ta, môi mím đến phát trắng, hồi lâu mới từ kẽ răng nghiến ra mấy lời, mang theo một tia dè dặt khiêm cung đến tội nghiệp:

“Ta… muốn cùng nàng trò chuyện.”

“Bàn chuyện làm ăn ư?” Ta nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười lễ phép mà xa cách của một người buôn bán thuần túy.

“Tất nhiên là có thể.

Không rõ khách quan muốn đặt hàng số lượng lớn, hay cần chế tác thêu phẩm tinh xảo độc nhất vô nhị?

Tú phường của chúng ta nhận đủ các loại đơn hàng, chỉ cần khách quan nêu rõ yêu cầu, chúng ta tất sẽ cố hết sức chu toàn.

Giá cả… đều có thể thương lượng.”

“Không phải là chuyện làm ăn!”

Thanh âm Tiêu Cảnh Hành bỗng cao vút, mang theo thống khổ khó nén cùng bức thiết rối loạn, lập tức phá tan lớp bình lặng giả tạo trong tiệm.

Hắn bước lên một bước, tựa hồ muốn nắm lấy cánh tay ta.

Ta gần như cùng lúc lùi lại nửa bước, không chút sơ hở tránh khỏi bàn tay hắn.

Nụ cười trên mặt cũng phai nhạt, chỉ còn lại sự lạnh lùng bình thản cùng một tia không kiên nhẫn hiện rõ.

“Khách quan,” thanh âm ta đã hạ xuống lạnh băng,

“Nếu chẳng phải tới bàn chuyện mua bán, vậy xin tự trọng cho.

Tú phường ta mở cửa làm ăn, chỉ tiếp đãi người thành tâm mua hàng.

Nếu không có việc gì, mong khách quan đừng quấy rầy việc kinh doanh.”

Ánh mắt ta quét qua hai nữ khách đang nín thở không dám nhúc nhích, cùng hai tiểu nhị đứng cứng đờ tại chỗ — ý tứ đã quá rõ ràng: thỉnh rời đi.

Bàn tay Tiêu Cảnh Hành ngừng lại giữa không trung, nắm vào khoảng không.

Hắn nhìn ta, nhìn ánh mắt lãnh đạm cự tuyệt ngàn dặm kia, nhìn những ánh nhìn kinh hãi và hiếu kỳ xung quanh phóng tới,

Má hắn càng lúc càng trắng bệch như tro tàn, toàn thân bị lột trần trước mắt thiên hạ, lộ ra nỗi nhục nhã không còn gì để giấu.

Tựa hồ phải gom góp toàn lực, hắn mới không thất thố tại chỗ.

Ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt đen sâu thẳm lộ rõ thống khổ và khẩn cầu, như người sắp chết đuối đang bấu víu vào chiếc phao cuối cùng là ta.

“Vãn Tinh…”đ oc t ại nova tru y e n . c o m để ủ n g h o t a.c g i ả

Hắn lại mở miệng, thanh âm khản đặc, mang theo tiếng mũi nặng nề và một sự tuyệt vọng như đánh cược cả tính mạng:

“Ta… không còn là Thái tử nữa.”

Một lời này, như tiếng sấm giữa trời quang, vang dội trong tiệm nhỏ.

Hai nữ khách rốt cuộc không kìm nổi, thất thanh thốt lên, rồi lại vội vàng che miệng, kinh hãi đảo mắt giữa hắn và ta.

Khây trà trong tay tiểu nhị rơi “choang” xuống đất, mảnh sứ và trà vung vãi khắp nơi.

Quản sự Chu cũng hít mạnh một hơi lạnh, ánh mắt khó tin nhìn người từng đứng trên vạn người.

Tay ta đang cầm chén trà thoáng khựng lại.

Nước trà nóng bắn ra mấy giọt, rơi trên mu bàn tay, đau rát một chút.

Thế nhưng trên mặt ta, vẫn không có biểu cảm gì.

Không kinh ngạc.

Không thương cảm.

Thậm chí không lấy làm bất ngờ.

Tựa như những gì hắn vừa nói, chỉ là chuyện thiên hạ vặt vãnh chẳng liên can.

Ta nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, cầm lấy khăn vải bên cạnh, chậm rãi lau khô nước đọng nơi mu bàn tay.

Động tác thong thả, thậm chí còn mang theo một chút thờ ơ như người ngoài cuộc.

Rồi mới ngẩng đầu, một lần nữa nhìn hắn.

Ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không nổi một gợn sóng.

“Ồ?”

Giọng ta bình đạm, thậm chí còn lẫn một tia nghi hoặc đúng mực,

“Vậy thì… thật là đáng tiếc.”

Thân hình Tiêu Cảnh Hành đột nhiên chấn động dữ dội, như thể bị bốn chữ nhẹ tênh kia đánh sụp toàn bộ ý chí.

Hắn lảo đảo lùi lại một bước, phải vịn vào giá hàng bên cạnh mới đứng vững.

Ánh mắt nhìn ta chất chứa nỗi đau đớn tuyệt vọng đến cực hạn, như thế cả thiên địa đều sụp đổ trong phút chốc.

Hắn mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, muốn truy vấn, muốn cầu xin…

Nhưng cuối cùng, hết thảy đều nghẹn lại nơi cổ họng, hóa thành một tiếng nghẹn ngào vụn vỡ, không thể phát ra âm thanh.

Hắn đột ngột xoay người, gần như bỏ chạy, đẩy mạnh hai tùy tùng đang chắn ở cửa ra, loạng choạng lao khỏi cửa lớn Tú Phường, lẫn vào dòng người ngoài phố.

Hai người tùy tùng kia cũng hoảng hốt đuổi theo sau.

Trong tiệm, lặng như tờ.

Chỉ còn lại bãi bừa bãi của mảnh sứ vỡ và nước trà, cùng không khí đè nén tới mức khó thở.

Hồi lâu sau, một nữ khách mới ôm ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ kinh hãi chưa tan:

“Lạy trời… ban nãy ấy… thật sự là… Thái tử phế vị sao?

Sao lại tới đây được chứ…”

Một vị nữ khách khác cũng hạ giọng nói khẽ, ánh mắt lướt qua ta đầy phức tạp:

“Lại tìm Lâm chưởng quầy? Trông dáng vẻ ấy… chắc là cố nhân? Tặc tặc, phen này… Lâm chưởng quầy thật là… định lực bất phàm.”

Lúc này, Chu quản sự cùng tiểu nhị mới như từ trong mộng tỉnh dậy, vội vàng thu dọn mảnh vỡ đầy đất.

Ta vẫn đứng yên nơi cũ, mắt nhìn về phía cửa tiệm, nơi Tiêu Cảnh Hành khuất bóng.

Ánh dương rọi xuống chói lòa.

Chỗ mu bàn tay bị nước trà bắn vào, ửng đỏ lên.

Trong lòng ta, một mảnh hoang vu tịch mịch.