- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Điều hắn quan tâm chưa bao giờ là những điểm tương đồng mơ hồ ấy."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"Biểu cảm của khanh là sao?" Tần Huyền Hiêu ghé sát lại, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Tần Đạc Dã, dùng tay xoa cằm rồi nói: "Trẫm căm hận cũng chỉ là căm hận toàn bộ hoàng tộc họ Tần. Ái khanh chẳng liên quan gì đến bọn họ, sao lại có vẻ mặt áy náy như thế?"
Tần Đạc Dã: "..."
Thật sự là có liên quan đấy.
Y bỗng cảm thấy, thân phận của mình không thể để đối phương biết được.
Nhưng Tần Huyền Hiêu lại suy nghĩ một chút, cảm thấy lời vừa rồi của hắn có phần phiến diện. Trong gia tộc họ Tần, thực ra có một người lại giống như ánh trăng giữa đêm tối, soi rọi ánh sáng trong màn đêm, trở thành động lực để hắn tiếp tục sống khi còn nhỏ.
Chưa kịp mở miệng kể cho Tần Đạc Dã về người đặc biệt ấy thì cửa phủ nha bất chợt vang lên tiếng gõ.
Huyền Y vệ đã mang cơm trưa vào.
Tần Đạc Dã lập tức thu lại cảm xúc, y liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, "Đã là giữa trưa rồi à."
Tần Huyền Hiêu lập tức nhìn thấu suy nghĩ của y, bèn bảo Huyền Y vệ dọn cơm lên bàn, rồi nắm lấy cổ tay y: "Khanh định đi đâu?"
Tần Đạc Dã: "..."
Muốn đi xử lý công vụ.
"Ngồi xuống cho ta." Tần Huyền Hiêu cau mày, giả bộ dữ dằn: "Ăn cơm trước."
Tần Đạc Dã không lay chuyển được hắn, đành chiều theo ý Tần Huyền Hiêu, ngồi xuống bàn rồi cầm đũa lên.
Đây là bữa cơm đàng hoàng đầu tiên của y trong nửa tháng qua, ăn đúng giờ lúc thức ăn còn nóng.
Tần Huyền Hiêu ngồi bên cạnh, không ngừng gắp vào bát y. Đến khi thức ăn chất thành ngọn núi nhỏ, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn hận không thể để y bù lại toàn bộ số cân đã sụt đi suốt nửa tháng trong một bữa.
"Đủ rồi, đủ rồi." Tần Đạc Dã dở khóc dở cười, dùng tay ngăn hành động của Tần Huyền Hiêu lại, nói: "Ăn uống cũng cần có mức độ, không thể quá nhiều, vật cực tất phản."
Lúc này, Tần Huyền Hiêu mới miễn cưỡng rút đũa về, giọng điệu oán trách: "Phải, phải, phải, vật cực tất phản, nhưng cũng không thể cứ mãi thiếu hụt. Khanh biết rõ điều đó, nhưng vẫn cố chấp một mình. Khanh có biết hy sinh sức khỏe là điều không nên không?"
Tần Đạc Dã: "..."
Không ngờ có ngày mình lại bị một người nhỏ tuổi hơn dạy dỗ.
"Ta biết rồi, lần sau sẽ không vậy nữa." Tần Đạc Dã đáp, rồi cúi đầu lặng lẽ ăn hết bữa trưa.
"Ta sẽ giám sát khanh." Tần Huyền Hiêu nhìn y bằng ánh mắt đầy oán trách như âm hồn bất tán.
Được rồi, được rồi!
Sau bữa cơm, Tần Huyền Hiêu lại ép y uống hết thuốc mới chịu buông tha.
Tần Đạc Dã bận rộn suốt nhiều ngày, đây là lần đầu tiên y được ngồi xuống, yên tĩnh chậm rãi ăn một bữa cơm. Lúc này, áp lực đè nặng trên vai và tinh thần y dường như cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
Sau bữa trưa, trong bụng có chút thức ăn ấm nóng, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến từng chút một. Có lẽ là vì Tần Huyền Hiêu từ kinh thành đến đây, khiến tinh thần của Tần Đạc Dã cuối cùng cũng thả lỏng đôi phần. Y bắt đầu mơ màng buồn ngủ, mí mắt trên dưới cứ sụp xuống, rồi lại cố gắng gượng mở ra, hàng mi dày khẽ rung động, tựa như cánh bướm đang giãy giụa muốn bay lên.
Tần Huyền Hiêu thấy y như vậy, cảm thấy vô cùng ưa nhìn. Hắn ghé lại gần, tỉ mỉ nhìn thật kỹ, rồi nói: "Buồn ngủ thì nghỉ ngơi đi. Đã bao lâu rồi khanh chưa ngủ một giấc đàng hoàng?"
Tần Đạc Dã lắc đầu, định gọi người pha một tách trà đặc, nhưng chợt nhớ ra Tần Huyền Hiêu đang nhìn mình chằm chằm bên cạnh. Nếu dùng trà đặc để tỉnh táo, e là sẽ bị đứa nhỏ này bắt bẻ.
"Vẫn còn công vụ chưa..." Tần Đạc Dã chưa nói hết câu, bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Y chớp mắt, trong cơn mơ màng y thấy mình bị Tần Huyền Hiêu bế bổng lên, đi về phía phòng trong.
"Công vụ cái gì? Ta làm, đây vốn là trách nhiệm của ta. Khanh đã vì ta mà lao tâm khổ tứ bấy lâu nay, giờ ta đến rồi, khanh chỉ cần nghỉ ngơi thôi."
Tần Đạc Dã nhắm mắt, vô thức cau mày: "Thế còn tấu chương của ngươi?"
"Những ngày gần đây triều đình không có đại sự, tấu chương đã được người chuyển từ kinh thành đến quận Kỳ Xuyên rồi. Không nhiều lắm, ta xử lý được."
Nói rồi, Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng đặt Tần Đạc Dã xuống giường, đắp kín chăn cho y, rồi vươn ngón tay, vuốt phẳng đôi mày đang chau lại của y.
"Có thể hôn một cái không?" Tần Huyền Hiêu ngồi xổm bên giường, chân thành nhìn Tần Đạc Dã, bỗng hỏi.
Tần Đạc Dã mơ mơ màng màng, nghĩ một chút cũng chẳng tìm được lý do để từ chối, thế là vô thức "ừm" một tiếng.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi, tựa như lông vũ lướt qua, chớp mắt rồi biến mất.
Tần Huyền Hiêu thấy y vừa chạm vào giường đã ngủ say, ánh mắt không khỏi càng thêm dịu dàng.
Hắn khẽ mấp máy môi, giọng nói rất nhẹ, nhưng lời hứa hẹn lại nặng ngàn cân: "Con đường sau này, cứ để ta đi cùng khanh, đừng một mình gánh chịu vất vả như vậy nữa."
Đứng yên lặng bên giường một lúc, Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, rồi dặn dò Thanh Huyền đang chờ ngoài cửa: "Đi mang tấu chương từ kinh thành đến và công vụ mà Văn đại nhân cần xử lý vào thư phòng. Trẫm sẽ phê duyệt ngay tại phủ nha. Khi di chuyển nhớ nhẹ tay, đừng làm ồn đánh thức y."
Chẳng bao lâu sau, trên bàn chất đầy công văn. Tần Huyền Hiêu ngồi xuống trước án thư, phía sau hắn là một tấm bình phong, sau bình phong là gian phòng nhỏ, nơi có người mà hắn cất giữ trong tim đang an ổn ngủ say.
Tần Huyền Hiêu quay đầu nhìn tấm bình phong, đôi mắt phượng ánh lên sự ấm áp dịu dàng, trong lòng bỗng không còn do dự hay trống trải nữa, nơi an lòng nhất chính là cố hương.
Những tấu chương từ kinh thành chỉ mất một buổi chiều là có thể phê duyệt xong, lúc này mặt trời đã ngả về tây, Tần Huyền Hiêu châm một ngọn nến trên bàn.
Ánh lửa nhảy nhót, soi sáng không gian chật hẹp bằng một sắc màu ấm áp.
Hắn mở bản tấu về chính sự của Kỳ Xuyên, cầm bút lên, tìm đến phần phê duyệt mà Tần Đạc Dã đã viết được một nửa, bất giác ngẩn người.
Nét chữ gần như giống hệt Ngụy Thành Liệt Đế, thói quen chấm câu, trình tự viết sắc lệnh cũng tương tự.
Bàn tay cầm bút của Tần Huyền Hiêu khựng lại, đột nhiên ánh nến lay động, kéo dài một tia bóng mờ trên giấy, những nghi vấn từng bị bỏ qua trong phút chốc như bóp chặt lấy tâm hồn hắn.
Tia sáng lóe lên ấy quá đỗi mong manh, quá khó nắm bắt, hắn gần như không thể tóm được sợi suy nghĩ đang dần vụt đi.
Ánh lửa lại trở về bình thường, Tần Huyền Hiêu hạ bút xuống trang giấy.
Thôi vậy, cho dù chữ viết có giống nhau thì đã sao, cho dù là người nào đó có mục đích khác thì đã sao, điều hắn quan tâm chưa bao giờ là những điểm tương đồng mơ hồ ấy. Hắn phân biệt rất rõ, kẻ khiến lòng hắn rung động, chỉ có con người trước mặt này mà thôi.
Nét bút chầm chậm lướt qua trang giấy, tựa như đang lần theo dấu chân người kia, cùng nhau bước đi trên con đường trước mặt.
Chẳng mấy chốc trời đã vào đêm, bữa tối và thuốc bổ được đưa tới, Tần Huyền Hiêu vòng qua phòng trong gọi Tần Đạc Dã dậy.
"Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé?" Giọng nói hắn nhẹ nhàng, sợ đánh thức người trong mộng.
Tần Đạc Dã mở mắt: "Hửm?"
"Đến giờ cơm tối rồi, đói không? Có muốn dậy ăn chút gì không?" Tần Huyền Hiêu kiên nhẫn lặp lại.
Đã tối rồi sao?!
Tần Đạc Dã bật dậy, hơi thở gấp gáp, tim đập mạnh, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ướt lạnh mồ hôi, y quay đầu nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, lồng ng.ực bỗng trào lên một cảm giác mất mát khó tả.
"Sao thế?" Tần Huyền Hiêu thuận thế ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ôm lấy vai y, hắn siết chặt cánh tay như muốn an ủi, nhẹ giọng hỏi: "Gặp ác mộng à? Hay là hoảng hốt?"
Tần Đạc Dã chậm rãi điều hòa hơi thở, lắc đầu: "Không, ta chỉ là hối hận vì ngủ quá lâu, đã chậm trễ rất nhiều công vụ."
"Chậc, công vụ có quan trọng bằng sức khỏe không?" Tần Huyền Hiêu lẩm bẩm tỏ vẻ không vui, nhưng đối diện ánh mắt của Tần Đạc Dã, hắn đành chịu thua: "Được rồi, được rồi, khanh liều mạng thế này, sớm muộn gì ta cũng phải vào Thái Miếu... Khanh có muốn ăn chút gì rồi ngủ tiếp không?"
Tần Đạc Dã lắc đầu, y vén chăn ngồi xuống mép giường, chỉnh trang y phục trên người, thuận tay buộc mái tóc hơi rối do ngủ lâu ra phía sau.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, Tần Huyền Hiêu đã giúp y mang giày vào từ lúc nào.
Tần Đạc Dã: "...Không cần phiền thế đâu."
"Không sao, ta nguyện ý." Tần Huyền Hiêu ngẩng đầu, đôi mắt phượng cong lên, ánh mắt họ giao nhau, cùng đối diện trong vài giây, Tần Đạc Dã là người đầu tiên dời mắt đi, ánh nhìn kia quá mức nóng bỏng, khiến y cảm thấy hai má mình nóng bừng.
Ngồi vào bàn ăn tối, Tần Đạc Dã vừa lặng lẽ nhai cơm, vừa cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Thế mà y có thể ăn đúng giờ ngay cả khi bận rộn.
Sau bữa ăn, y cũng uống thuốc đúng giờ. Tần Đạc Dã đã ngủ suốt cả buổi chiều, sự mệt mỏi nhiều ngày qua cũng giảm đi không ít, lúc này tinh thần rất tốt.
Hai người lại ngồi vào bàn, Huyền Y vệ vừa đưa sổ sách của Châu mục Tị Thủy đến.
Sổ sách trải ra trên bàn, Tần Đạc Dã lướt mắt xem qua, lập tức cầm bút khoanh tròn một chỗ, hàng chân mày khẽ nhíu lại.
"Thu thêm thuế lúa, rồi nhập vào sổ sách của phủ Châu mục, sau đó lại chuyển vào kho thóc tình nguyện, chuẩn bị phát chẩn khi xảy ra lũ lụt?" Y đặt cán bút lên cằm, suy nghĩ chốc lát, trong mắt thoáng hiện lên tia sắc bén, "Nếu chuyện ở Kỳ Xuyên không bị bại lộ, thì việc thu thuế hai lần này sẽ không bị phát hiện, lô lương thực này chẳng phải lại trở thành tiếng thơm cho Châu mục Tị Thủy, dùng lương thực của phủ Châu mục để mở kho cứu tế dân chúng."
"Thì ra là vậy." Tần Huyền Hiêu ghé đầu lại gần, mắt phượng nheo lại, lúc này hắn cũng đã hiểu ý nghĩa của quyển sổ, hắn cười lạnh một tiếng: "Tích trữ lương thực, chờ thời cơ xưng vương?"
Tần Đạc Dã hơi nhướng mày, ngước lên nhìn hắn, thấy sắc mặt Tần Huyền Hiêu đột nhiên nghiêm túc.
Quả nhiên là tâm ý tương thông, chỉ trong khoảnh khắc đã nói ra được suy nghĩ mà y còn chưa kịp thốt thành lời.
"Vậy thì vị Châu mục Tị Thủy này..." Tần Đạc Dã dùng cán bút gõ nhẹ vào sổ sách, thấp giọng nói: "Cần phải tra thật kỹ, xem rốt cuộc gã còn liên quan đến bao nhiêu người."
"Hiểu." Tần Huyền Hiêu gật đầu: "Huyền Y vệ đang điều tra, nhất định sẽ không tha cho gã."
Ngoài cửa sổ, ngọn núi phía đông như được phủ một màu mực đen, ánh trăng bàng bạc chậm rãi nhô lên.
Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu rà soát lại sổ sách sơ bộ, rồi Tần Huyền Hiêu mang những công vụ khác đặt lên bàn, phân loại từng phần: "Cần phê duyệt để bên trái, cần trả lại để bên phải, chúng ta tốc chiến tốc thắng, cố gắng tối nay nghỉ ngơi sớm."
Tần Đạc Dã cầm bút, y gật đầu, chấm mực, mở tấu chương.
Đêm dần sâu, trăng bạc treo cao, ánh nguyệt quang trong trẻo rọi khắp nhân gian.
Trong phòng, hai người ngồi bên bàn, vạt áo trắng và đen giao hòa, ánh nến soi rọi nơi đáy mắt, ấm áp dịu dàng, hòa cùng sắc bạc ngoài cửa sổ.
Ánh trăng tinh khiết, như chính con người bên cạnh.
Chỉ còn tiếng lật giấy vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Lâu sau, Tần Huyền Hiêu ngẩng đầu khỏi công vụ, nhìn sang bên cạnh, thấy Tần Đạc Dã đã hoàn thành phần của mình, nhưng không lên tiếng quấy rầy mà chỉ lặng lẽ gục xuống bàn, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ.
Lọn tóc mai khẽ lay theo cử động nghiêng đầu, nhẹ che nửa hàng mày khóe mắt. Ánh đèn chập chờn quấn quanh, soi rọi nơi chân mày và khóe môi, vẽ lên sắc ấm dịu dàng. Khung cảnh sáng tối đan xen, tựa lời thì thầm khe khẽ trong đêm.
Tần Huyền Hiêu nhìn y, ánh mắt phản chiếu chút men say, hắn khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán người hắn thương.