- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Từ đó, cõi lòng trôi dạt ấy đã có nơi nương tựa."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Đôi mắt phượng kia lộ vẻ mịt mờ như sương khói tan vỡ, Tần Đạc Dã nhìn trong hai giây rồi dời tầm mắt.
"Không tin."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Sao chiêu này lại không hiệu quả nữa?
"Đệ Ngũ Ngôn thật sự không phải người của trẫm." Tần Huyền Hiêu vội vàng nắm lấy tay y.
Đột nhiên, Tần Đạc Dã khẽ thở dài, hơi dịch về phía Tần Huyền Hiêu, làm gợn lên những vòng sóng nhỏ trong hồ nước nóng.
Đôi mắt phượng kia lại bừng sáng, lớp sương mù trong mắt cũng vơi đi phần nào.
Không hiểu vì sao, Tần Đạc Dã như có linh tính mà giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Nước ấm trong hồ dịu dàng bao bọc lấy cả hai.
Tần Huyền Hiêu sững sờ.
Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ nâng tay lên, chậm rãi ôm lấy Tần Đạc Dã, rồi không nhịn được mà siết chặt người trong vòng tay, gần như muốn ép cả máu thịt và xương cốt của đối phương hòa vào cơ thể mình.
Tần Đạc Dã để mặc hắn ôm chặt hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Được rồi, buông ra đi."
Y sắp bị siết đến nghẹt thở rồi, ôm thêm chút nữa chắc sẽ bị ép thành tờ giấy mất.
Tần Huyền Hiêu lưu luyến buông tay.
"Chuyện ta rời cung, ngươi vẫn để bụng sao?" Tần Đạc Dã đưa chén rượu trên khay tre cho Tần Huyền Hiêu.
Tần Huyền Hiêu nhận lấy đặt lên môi, hắn cúi mắt, rồi khẽ lắc đầu.
"Trẫm tin khanh."
Cũng không rõ là đang trả lời y hay đang tự thuyết phục chính mình.
Tần Đạc Dã nghe xong bèn chuyển sự chú ý khỏi hắn, y không nói thêm gì, chỉ tập trung tắm rửa.
Khoảng thời gian còn lại, bầu không khí yên ả đến lạ thường.
Hương nho thanh ngọt lan tỏa trong làn hơi nước ấm áp bốc lên từ hồ nước nóng, hòa quyện cùng vị ngọt của rượu trái cây và trà trắng, vấn vương nơi chóp mũi.
Hai người không ai nói gì thêm.
Tiếng nước vỗ nhẹ vào thành hồ hòa cùng tiếng mưa rơi lác đác bên ngoài điện, họ hiếm khi có được sự bình yên như vậy.
Tần Đạc Dã tắm rất nhanh, đây là thói quen luyện được từ kiếp trước. Để tiết kiệm thời gian, y không chỉ cắt giảm giấc ngủ đến mức tối đa mà ngay cả việc ăn uống tắm rửa cũng giản lược hết mức có thể.
Thậm chí có lúc tấu chương chất đống như núi, lại vừa hay phải bàn bạc chính sự với đại thần, y bận tới nỗi trời đất đảo điên, quên cả ăn uống, cứ lần lữa hết lần này đến lần khác. Đến khi đói không chịu nổi mới tiện tay cầm một miếng điểm tâm lót dạ.
Tựa như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến y không thể đặt xuống công việc đang làm dở, nhất định phải hoàn thành toàn bộ mới chịu nghỉ ngơi.
Cũng chính vì thói quen đó mà đời này y tắm cực nhanh, chẳng giống đang thư giãn nghỉ ngơi gì cả, mà trông cứ như đang vội vàng hoàn thành nhiệm vụ.
Y nhìn sang Tần Huyền Hiêu, thấy hắn vẫn đang dựa vào phiến ngọc trắng bên hồ, tay cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Trông như đang có tâm sự, đôi mắt phượng lại phủ thêm một tầng sương mù dày đặc.
Tần Đạc Dã dời ánh mắt, y không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Y bước ra khỏi hồ nước, đôi chân trần giẫm lên nền đá, khoác lên mình chiếc áo ngoài.
Y đi đến sau tấm bình phong thay bộ y phục sạch sẽ, sau đó tựa vào mép giường, gần lò sưởi hình thú để hong khô tóc.
Tóc y chỉ dài qua vai, hong cũng nhanh khô.
Để tiết kiệm thời gian, y chỉ hong khô phần chân tóc, đuôi tóc vẫn hơi ướt. Sau khi chỉnh trang y phục xong xuôi, y lại quay về bên hồ.
Hơi nước ẩm ướt vây quanh, Tần Huyền Hiêu vẫn chưa rời khỏi đó.
Tần Đạc Dã hỏi: "Những tấu chương tích lại mấy ngày nay, ngươi đã xử lý xong chưa?"
"Một quyển cũng chưa." Tần Huyền Hiêu đặt chén rượu xuống, cười có phần xấu xa: "Ai bảo khanh không ở bên trẫm."
Tần Đạc Dã: "..."
Y cúi mắt nhìn đối phương vài giây, thực ra y không giận, dù sao cũng không phải con cái nhà mình, cần gì phải lo lắng hắn có chăm chỉ chính sự hay không?
"Vậy để ta giúp ngươi chọn lọc một lượt trước nhé?" Tần Đạc Dã nói với vẻ thản nhiên: "Đỡ cho ngươi phải đọc mấy tấu chương vô nghĩa toàn những lời thăm hỏi nịnh bợ."
Từng bước từng bước thăm dò.
Tần Huyền Hiêu lại bật cười: "Khanh phải đọc ngược lại mới đúng. Trên giấy càng ca tụng trẫm hoa mỹ bao nhiêu, trong lòng lại càng căm ghét trẫm bấy nhiêu. Những kẻ chửi rủa trẫm sau lưng, ngoài mặt lại viết những lời chúc trẫm phúc thọ kéo dài, kỳ thực trong lòng chỉ mong trẫm chết sớm một chút. Những tấu chương này có gì là vô nghĩa? Trẫm đọc lại thấy thú vị đấy."
"Thần tử sao có thể nguyền rủa quân vương?" Tần Đạc Dã nhíu mày lắc đầu.
Y nhớ lại khi mới lên ngôi, gió giục mây vần, hoàng cung đầy rẫy nguy cơ, các triều thần trung thành với Đại Ngụy thà chết chứ không chịu khuất phục Thái hậu và hoạn quan, giữ vững chí hướng và danh tiết, báo đáp ân tri ngộ từ Hoàng Kim đài.
Nếu không có những bề tôi tận trung ấy, con đường phục hưng Đại Ngụy của y ắt sẽ càng thêm chông gai.
Trăm năm trôi qua, từ bao giờ mà thế gia quyền quý đã biến thành chỉ biết mưu lợi cho riêng mình?
Tần Đạc Dã lần theo ký ức, cũng tra xét sử sách Đại Ngụy. Sự thay đổi này dường như bắt đầu từ đời vua trước của Ngụy Hoang đế.
Sử sách ghi rằng vị Hoàng đế ấy nhu nhược, dễ bị tác động, từ đó đã trao cho đại tộc quyền lực quá lớn, khiến bọn chúng thừa cơ mở rộng thanh thế.
Đến thời kỳ vị Ngụy Hoang đế u mê kia trị vì, ông ta đã không thể kiểm soát được triều thần.
Thế gia cứ thế mà ngày càng lộng hành.
Nhưng bọn chúng đâu thể ngăn cản y trở thành Thành Liệt đế của đời này.
Một quyền thần thôi mà, nếu y đã từng giết, thì dĩ nhiên bản thân y cũng có thể trở thành.
Hiện tại, ngoài việc chưa bị thiến và chưa có quan chức trong triều, y chẳng khác gì gian thần cả.
Tần Huyền Hiêu nhìn Tần Đạc Dã chăm chú, thấy y nghiêm túc đến mức này, bỗng dưng chẳng còn hứng tâm sự nữa, ánh mắt cũng dần ảm đạm.
Hắn chỉ nói: "Khanh đi đi."
Tần Đạc Dã gật đầu rồi rời khỏi.
Ngoài điện, cơn mưa dai dẳng đã dừng, tầng mây dày cũng dần mỏng đi.
Tần Đạc Dã băng qua hành lang, đi đến điện Hàm Chương. Trên long án trong điện đã chất đầy tấu chương, ngay cả những hòm tấu sớ bên cạnh cũng chật ních, được sắp xếp theo thứ tự thời gian.
Y nhìn mà chỉ biết lắc đầu, đưa tay day trán, rồi thẳng thừng ngồi xuống long sàng của Hoàng đế, cầm bút phê duyệt tấu chương.
Chúng nội thị trong điện Hàm Chương đều sững sờ, nhưng mấy ngày nay trong cung ai cũng biết đến y, nên không ai dám lên tiếng nhắc nhở, chỉ có một tiểu hoạn quan rời đi, chạy đi báo cho Câu Hoằng Dương.
Câu Hoằng Dương nhìn tiểu hoạn quan, lại nhìn tấm bình phong.
Phía sau bình phong, Tần Huyền Hiêu vẫn đang ngâm mình trong suối nước nóng, thấy ông vào chỉ tùy ý dặn: "Đi lấy rượu mạnh hơn một chút."
"Lấy... Mộng Thần Tửu đi."
Câu Hoằng Dương lập tức đi lấy rượu dâng lên, rồi thuận tiện bẩm báo chuyện của Tần Đạc Dã.
Tần Huyền Hiêu nghe xong chỉ bật cười: "Mặc kệ y ngồi đi, không sao cả."
Câu Hoằng Dương không nhịn được mà nhắc nhở: "Bệ hạ, có phải Văn đại nhân đã quá..."
Thái giám Tổng quản suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tìm ra một từ: "Quá mức cậy sủng mà kiêu?"
"Trẫm ước gì y thực sự cậy sủng mà kiêu." Tần Huyền Hiêu khẽ lắc đầu, lại nói: "Về sau những chuyện thế này không cần báo với trẫm nữa. Cũng truyền lệnh xuống, thấy y thì như thấy trẫm, chăm sóc cho tốt."
Câu Hoằng Dương lĩnh mệnh rời đi.
Tần Huyền Hiêu rót một ly rượu đục, ngửa đầu uống cạn. Hương vị cay nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi, càng làm vết cắn trên môi hắn nhói đau hơn.
Hắn đột nhiên đứng bật dậy khỏi suối nước nóng, tùy tiện khoác áo lên, thậm chí không buồn hong khô tóc, bước ra khỏi cung Thanh Lộ.
Tần Huyền Hiêu lại một lần nữa đi vào tòa điện nhỏ, nơi cất giữ di vật và tranh vẽ của Thành Liệt đế.
Bên trong vẫn sạch sẽ không hạt bụi, dù trời không trong xanh, nhưng lớp men lưu ly vẫn sáng bóng.
Hắn lặng lẽ đứng trước bức họa treo trên tường, rồi ngước nhìn dáng vẻ oai phong phóng khoáng của Thành Liệt đế trên tranh, sau đó nhìn khuôn mặt anh tuấn ấy.
Đây từng là lý do giúp hắn sống sót thuở niên thiếu.
Chốn hậu cung âm u tàn nhẫn, tuổi thơ của hắn như đi trong đêm đen rét buốt, đầy rẫy mãnh thú rình rập.
Lận Khê chỉ chịu đựng được vài năm rồi phát điên.
Còn hắn, sở dĩ không phát điên chính là nhờ cuốn truyện ký của Thành Liệt đế mà hắn vô tình nhặt được trên đường.
Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy bức họa ấy, hắn bỗng cảm giác như trông thấy vầng trăng sáng giữa đêm đen.
Trăng sáng thuần khiết, từ hỗn độn mà dâng lên, rồi rơi vào đôi mắt hắn.
Để đến gần ánh trăng treo cao ấy, hắn điên cuồng học lén, tranh thủ từng cơ hội sống sót trong cung như một con chuột nhỏ.
Ánh trăng thanh khiết, khiến hắn đột nhiên cảm thấy những tiếng hò hét, những âm mưu đấu đá trong cung đều chẳng còn là chuyện to tát.
Hắn không còn bị tổn thương bởi những lời sỉ nhục hay những lần bị ức h**p nữa.
Năm tháng thoi đưa, những gương mặt trong hậu cung như bóng ma chập chờn, từng đợt bước vào, từng đợt phát điên, rồi từng đợt chết đi.
Kẻ nào khi sống càng náo loạn, tranh đấu càng kịch liệt, thì khi chết cũng chỉ bị một tấm vải trắng phủ lên mà thôi.
Hậu cung chẳng phải chốn tốt đẹp gì.
Bề ngoài ai cũng kéo bè kết phái, nhưng kỳ thực ai cũng cô độc lẻ loi.
Sai một bước sẽ rơi xuống vực sâu.
Giữa đám người ngây dại, Tần Huyền Hiêu tìm thấy ánh trăng của riêng mình, từ đó cõi lòng trôi dạt ấy đã có nơi nương tựa.
Dù sau này hiểu ra, dù biết Thành Liệt đế đã chết từ trăm năm trước thì đã sao? Đó vẫn là động lực giúp hắn sống sót trong thế gian điên đảo này.
Ánh mắt sắc bén của Thành Liệt đế xé toạc đám người phù phiếm, tiếp thêm dũng khí để hắn rút xương phản nghịch trong máu mình làm lưỡi kiếm, chém giết kẻ thù.
Ánh trăng hóa thành cam lộ, trở thành nguồn sống để hắn đi đến ngày hôm nay.
Hắn chỉ ngồi lặng lẽ trong điện một lát, rồi không chút do dự đứng dậy bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn dừng chân ngoái lại nhìn. Bóng tối phủ xuống, che khuất bức họa, gương mặt trong tranh trở nên nhạt nhòa, nét chữ cũng dần mờ đi.
Tất cả đang bị thời gian vùi lấp.
Hắn chậm rãi khép cửa điện lại, cánh cửa có khóa, hắn đưa chiếc chìa khóa vàng vào ổ xoay nhẹ.
"Cạch."
Khóa đã cài.
Hắn nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, lùi lại một bước.
Một bước này, hóa ra dễ dàng hơn hắn tưởng.
Hắn quay người đi hẳn, bỏ lại điện nhỏ sau lưng.
Đi qua một cây cầu vòm, hắn đứng trên cầu, phía dưới là hồ nước, dòng suối chảy vào hồ, bên trong trồng sen, giờ chỉ còn lại những đóa sen nước.
Hắn cầm chìa khóa vàng, lật qua lật lại, rồi đột ngột thả tay.
Ánh vàng trượt khỏi đầu ngón tay, rơi xuống nước gần như không gây tiếng động, rồi dần dần chìm xuống đáy, bị những đóa sen nước che khuất.
Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa.
Tất nhiên, Thành Liệt đế vẫn là vầng trăng trong tim hắn, điều này không thể thay đổi.
Chỉ là giờ đây, hắn không còn cần phải đến tòa điện nhỏ ấy để tìm lý do sống nữa.
Hắn đã tìm thấy một động lực mới để tiếp tục tồn tại.
Từ bao giờ, những tia nắng ấm đã rơi trên gò má, Tần Huyền Hiêu đưa tay đón lấy ánh sáng.
Hắn ngẩng đầu lên, mây đen tan hết rồi.
Trời, đã sáng.