- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Lần sau, dùng chân đi?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Lúc Tần Huyền Hiêu đội mũ trùm đầu lao thẳng vào trong lều, Tần Đạc Dã đang cẩn thận lựa lá trà trắng mà hắn mang đến bỏ vào tách.
Trong tầm mắt, y bỗng thấy một bóng người vén rèm lên, từ bên ngoài chui một cái vèo vào trong.
Trông cứ như con bướm đêm to lớn màu đen.
Tần Đạc Dã chỉ hơi nâng mí mắt, nhìn một cái rồi xoay đi, tay vẫn vững vàng cầm ấm trà, dòng nước đổ ra từ miệng ấm cũng không hề dao động.
Tần Huyền Hiêu cởi mũ trùm ra, thấy Tần Đạc Dã đang ung dung pha trà trong lều, còn hắn thì mang theo bộ mặt đầy ai oán bước tới.
Bỗng dưng bóng dáng cao lớn trước mặt chắn hết ánh sáng, Tần Đạc Dã có chút khó chịu, y ngẩng đầu lên, lọt vào mắt là một gương mặt... bầm dập tím tái.
Cộng thêm đôi mắt đầy oán khí, chẳng khác nào một con quỷ nước vừa bò lên từ hồ.
Tần Đạc Dã: "..."
Tay y khựng lại, nước nóng từ miệng tách tràn ra ngoài, rơi xuống khay trà, bốc lên một làn hơi nước.
"Phụt." Ban đầu Tần Đạc Dã định giữ bình tĩnh, nhưng giờ đây không nhịn được mà bật cười.
"Khụ khụ khụ..." Y vội đặt ấm trà xuống, nghiêng đầu dùng tay che mặt, ho nhẹ hai tiếng để giấu đi tiếng cười vừa nãy.
Không được cười, dù gì cũng là do mình đánh, giờ mà cười nữa thì đúng là quá thất lễ.
Tần Đạc Dã cố nén ý cười, nhưng vẫn không thể giấu nổi, y đành phải che cả khuôn mặt vào tay áo, bờ vai run rẩy không tiếng động.
Nhưng mà... cái bộ dạng đó, thực sự quá buồn cười.
Không nhịn nổi.
Tần Huyền Hiêu: "..."
Nét mặt hắn trầm xuống, giả vờ hung dữ: "Không cho cười!"
Hắn mà không nói thì còn đỡ, nói xong Tần Đạc Dã hoàn toàn không nhịn nổi nữa. Y đẩy khay trà sang một bên, ôm mặt cười đến mức buông lỏng cả người, "Ha ha ha..."
Tiếng cười truyền ra từ sau tay áo, Tần Đạc Dã hơi hạ tay xuống, để lộ đôi mắt có chút ướt át vì cười quá nhiều.
Tần Huyền Hiêu vươn tay bắt lấy tay y, vừa giữ vừa nghiến răng đe dọa: "Bộ dạng này của trẫm là do ai ban tặng hả? Đồ vô lương tâm, còn dám cười..."
Hai cổ tay bị nắm chặt, Tần Huyền Hiêu ép sát y, hắn hơi dùng sức, Tần Đạc Dã thuận thế ngã xuống giường.
Chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy gương mặt sưng vù và khóe môi bầm tím, trông cứ như một cái bánh bao xanh.
Tần Đạc Dã: "..."
Tội lỗi tội lỗi, ha ha ha ha ha.
Y cười càng lớn hơn.
Tần Huyền Hiêu: "..."
Hắn bất lực buông tay, Tần Đạc Dã nhân cơ hội ngồi dậy, cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng vừa nhìn Tần Huyền Hiêu một cái lại bật cười tiếp.
Đôi mắt tựa sao, ánh lên tia ướt át. Ngọn nến trong lều lóe sáng, phản chiếu vào đôi mắt ấy, tựa như dải ngân hà trôi nổi rực rỡ.
Tần Huyền Hiêu thoáng sững người, tự mình chìm đắm trong nụ cười ấy.
Bình thường, hắn chỉ thấy người này cười khẩy, hoặc nụ cười ẩn giấu mưu kế, hắn chưa từng thấy y cười sảng khoái vui vẻ như thế, tựa như gió xuân tháng ba cuốn sạch mọi bụi trần.
Thôi vậy, y vui là được, xem ra cú đánh hôm nay rất đáng.
Nghĩ vậy, trong mắt Tần Huyền Hiêu cũng thoáng qua một tia dịu dàng.
Chờ Tần Đạc Dã cười đủ, Tần Huyền Hiêu ngồi xuống bên cạnh, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt y, nhẹ giọng hỏi: "Hết giận chưa?"
"Ừm, hết giận rồi." Tần Đạc Dã gật đầu.
"Vậy ôm một cái." Tần Huyền Hiêu dang tay, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào y, chờ đợi câu trả lời.
Tần Đạc Dã nhìn vào mắt đối phương, tựa như sương mù trong rừng tan biến, trong đôi mắt ấy, chỉ phản chiếu mỗi bóng hình mình.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tần Đạc Dã đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Y cảm giác được cơ thể Tần Huyền Hiêu khẽ run lên trong chớp mắt, nhưng chỉ một lát sau, người kia lập tức phản ứng lại mà siết chặt y.
Chỉ là một cái ôm.
Tần Đạc Dã vốn đã chuẩn bị tinh thần tên này sẽ nhân cơ hội giở trò, nhưng không ngờ, Tần Huyền Hiêu thực sự chỉ ôm y, một tay hắn đặt trên lưng, một tay vòng qua eo, rồi không hề động đậy, chỉ lặng lẽ ôm lấy.
Bên tai là tiếng thở nhẹ của hắn, đối phương chỉ ôm một lúc rồi buông ra.
Tần Đạc Dã có hơi kinh ngạc, y không ngờ tên này lại ngoan ngoãn nghe lời y, còn hỏi ý kiến trước, đã nói chỉ ôm thì tuyệt đối không vượt quá giới hạn.
Cú đánh này đúng là hiệu quả quá nhỉ, biết vậy đã đánh sớm hơn.
Dáng vẻ Tần Huyền Hiêu ngoan ngoãn như thế, nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt.
"Vậy chúng ta làm hòa rồi chứ?" Thấy sắc mặt Tần Đạc Dã không tệ, Tần Huyền Hiêu bèn dò hỏi.
Tần Đạc Dã suy nghĩ một lúc: "Chưa chắc."
Tần Huyền Hiêu: "?"
Tần Đạc Dã thu lại cảm xúc trong mắt.
Nếu như, không có thân phận con nuôi của Tiên đế cản trở...
Song, nghĩ về kế hoạch ban đầu định ra, hôm nay y lại có phần dao động.
Những ngày gần đây quan sát, Tần Huyền Hiêu hành xử đúng theo cương vị của một Hoàng đế, dù thỉnh thoảng có nổi cơn muốn chém đầu thần tử, nhưng chỉ cần y khuyên bảo thì đối phương cũng thu lại sát ý.
Hắn có thể phân biệt đúng sai, có chủ kiến, theo những gì Tần Đạc Dã quan sát, Tần Huyền Hiêu rất có năng lực.
Thông minh, nhạy bén.
Chỉ là đôi khi có phần bướng bỉnh, nếu có thể dẫn dắt đúng cách, hắn cũng có thể trở thành một vị quân chủ không tệ.
Quan trọng nhất là hắn biết lo nghĩ cho bách tính. Chỉ cần vừa nhắc đến nỗi lo về lũ lụt ở các quận huyện, hắn đã lập tức phái tuần quan đi kiểm tra thực tế. So với tên cặn bã Ngụy Hoang đế – kẻ dù mang họ Tần nhưng đã làm ra biết bao chuyện đáng khinh thì Tần Huyền Hiêu vẫn tốt hơn nhiều.
Y cũng từng nghĩ đến chuyện xoay chuyển càn khôn, đưa con cháu thân thích của mình lên làm Hoàng đế. Nhưng sau mười bảy năm cai trị tàn bạo của Ngụy Hoang đế, bách tính thiên hạ liệu có thể chịu đựng thêm một lần biến động triều đình nữa không?
Hơn nữa, nếu vội vàng thay thế Thiên tử, lỡ đâu người kế nhiệm còn tệ hơn cả Tần Huyền Hiêu thì sao?
Nếu thực sự muốn đổi ngôi, e rằng cần phải có kế hoạch lâu dài, phải xem xét kỹ lưỡng người kế vị mới, từ phẩm hạnh cho đến năng lực của các thân vương trong hoàng thất...
Nhưng theo ký ức mà y có thể tiếp nhận từ Văn Tình Hạc, trong hoàng thất gần như chẳng có ai xuất chúng.
Tần Đạc Dã không yên tâm, thậm chí y còn nghĩ rằng bản thân cần phải tự tay bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, đích thân dạy dỗ.
Mà việc này nhất định cần một thời gian dài để thực hiện.
Vậy thì, có lẽ y có thể coi như không biết gì cả, cứ tạm thời để mặc Tần Huyền Hiêu làm Hoàng đế?
Tần Đạc Dã viện đủ mọi lý do để thuyết phục chính mình, cố tình phớt lờ chút mềm lòng trong tim.
Có lẽ đợi đến khi Tần Huyền Hiêu lập hậu, phong mấy vị phi tần, rồi dần dà quên đi y, thì Tần Đạc Dã có thể yên tâm làm một vị triều thần. Có lẽ nhờ vào tình nghĩa mấy năm nay, y còn có thể được phong làm đế sư, khi đó y đã đứng vững trong triều, có thể tận tâm bồi dưỡng một thân vương thích hợp, để khi vương quyền thay đổi, người đó có thể lên ngôi, giữ vững giang sơn Đại Ngụy cho nhà họ Tần.
Mọi thứ sẽ không thay đổi, còn bây giờ, cứ để mặc Tần Huyền Hiêu vậy.
Đúng thế, Tần Đạc Dã hoàn toàn không tin vào tình cảm của Tần Huyền Hiêu. Y chỉ xem như hắn trẻ người non dạ, nhất thời trượt chân vì mới lạ, đúng lúc gặp được một người hợp ý, nên mới ép buộc y làm ra những chuyện như vậy.
Không sao cả.
Bỗng nhiên, Tần Đạc Dã cảm thấy tay mình bị nắm lấy, lúc này y mới nhận ra bản thân vừa thất thần hồi lâu.
Y hơi cúi đầu, thấy Tần Huyền Hiêu đang v.uốt ve đốt ngón tay trên mu bàn tay y.
Bàn tay này ban nãy còn siết thành nắm đấm, hung hăng đập lên mặt và thân thể Tần Huyền Hiêu. Giờ nhìn lại, các đốt ngón tay có vết trầy xước nhẹ, hơi ửng đỏ, còn rớm chút máu.
Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu khẽ lay động, mà Tần Đạc Dã lại có thể nhìn ra có chút đau lòng trong đó.
Y nghe thấy đối phương nói: "Ái khanh đánh đến mức tay cũng bị thương rồi..."
Vừa nói, Tần Huyền Hiêu vừa kéo tay y lên môi, cúi đầu đặt xuống mu bàn tay những nụ hôn li ti, sau đó giữ nguyên tư thế hôn tay, ngước mắt nhìn y, khẽ nói: "Lần sau, dùng chân đi?"
Tần Đạc Dã: "?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng y, y bắt đầu hoài nghi tại sao vừa rồi mình lại có chút mềm lòng với cái tên khốn này.
Y đẩy hắn ra, đứng dậy đi ra ngoài lều, gọi Câu Hoằng Dương: "Đi lấy
băng giám*
đến, tiện thể mang theo ít lụa sạch."
*Vật đựng đá lạnh thời cổ đại.
Không bao lâu sau, Câu Hoằng Dương mang đồ tới, đi theo Tần Đạc Dã vào lều, sau đó ông kinh hoàng nhìn thấy vết thương trên mặt Tần Huyền Hiêu.
Dù không biết đầu đuôi ra sao, nhưng Câu Hoằng Dương chỉ cần một giây đã có thể xác nhận – vết thương này chắc chắn là do Tần Đạc Dã gây ra.
Ôi, thật ngọt ngào. À không, thật tàn nhẫn!
Câu Hoằng Dương lắc đầu, đưa băng giám và lụa ra.
Tần Đạc Dã liếc nhìn một cái, y không động tay, chỉ nói: "Ngươi đi chườm lạnh cho bệ hạ của ngươi đi."
"Được ạ!"
Câu Hoằng Dương vội cúi người, lấy một cục băng từ trong băng giám, dùng lụa bọc lại, chuẩn bị bước lên, nhưng bị Tần Huyền Hiêu giơ tay cản lại.
"Ngươi tránh ra." Hắn ngồi trên tháp, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Tần Đạc Dã dù chỉ một giây. Giọng hắn kéo dài: "Ái khanh... trẫm muốn khanh làm."
Đôi mắt phượng hơi rũ xuống, kết hợp với gương mặt sưng tấy, trông vô cùng ấm ức, thậm chí còn có chút đáng thương.
Tần Đạc Dã xấu hổ mà nhắm mắt.
Thôi được rồi, thôi được rồi!
Dù sao cũng là y đánh, y đành chấp nhận số phận vậy.
Tần Đạc Dã nhận lấy miếng lụa bọc băng từ tay Câu Hoằng Dương. Y bước lên hai bước, Tần Huyền Hiêu thuận thế tách chân ra một chút, để y có thể đứng gần hơn.
Tần Đạc Dã hơi nhíu mày, y cầm miếng băng, cúi người cẩn thận tìm vị trí thích hợp để chườm lạnh cho hắn.
Tần Huyền Hiêu phối hợp ngửa đầu, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn y không chớp mắt. Bàn tay vốn đặt trên mép tháp lặng lẽ di chuyển, hờ hững đặt bên đùi Tần Đạc Dã, không chạm vào, nhưng lại tràn đầy ý chiếm hữu.
Bỗng nhiên, đôi mắt phượng ấy liếc sang Câu Hoằng Dương đứng bên cạnh, người đang mở to hai mắt tròn xoe mà nhìn chằm chằm, hắn lập tức ném cho ông một cái liếc sắc bén.
Câu Hoằng Dương lập tức hiểu ý, bệ hạ ghét có người phá đám.
Thế là ông vội cười gượng, lặng lẽ lui ra ngoài, tiện thể dẫn theo đám hầu hạ quanh lều đi luôn.
Vừa đi vừa cười hí hửng.
Ai da, bệ hạ và vị đại nhân kia, thật là, hai người chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đã xứng đôi vô cùng. Người ngoài nhìn vào, chẳng khác nào rơi vào hũ mật, ngọt đến mức ngấy luôn!
Đột nhiên, khi đi được nửa đường, ông bắt gặp một ánh mắt sáng quắc đầy tinh thần.
Cùng một khí chất, cùng một suy nghĩ. Trong khoảnh khắc Câu Hoằng Dương và Đệ Ngũ Mục Lan chạm mặt nhau, hai người bỗng dưng không hẹn mà cười, cười đến mức không thấy mắt đâu.