- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Huynh đệ à, loại rượu này là rượu được ban tên đấy."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tối đó Tần Đạc Dã ngủ rất muộn. Ngọn nến trên bàn bị cắt ngắn hết lần này đến lần khác, cho đến khi cháy cạn, sáp nến chảy dài.
Trăm năm phong sương qua đi, sử sách chỉ gói gọn trong một trang mỏng, vậy mà y cứ đọc đi đọc lại mãi.
Dẫu thân xác này đã rất mệt mỏi, nhưng linh hồn đế vương trăm năm trước vẫn tỉnh táo. Tần Đạc Dã từng nhiều đêm thức khuya phê duyệt tấu chương, lúc canh ba mới ngủ là chuyện thường tình.
Hơn nữa, y cũng không nỡ nhắm mắt, chỉ chăm chú đọc từng dòng chữ trong sử sách, chẳng biết mệt mỏi là gì.
Cuối cùng, Tần Đạc Dã gục trên bàn, cánh tay y kê lên những trang sử trăm năm của Đại Ngụy, rồi chìm vào giấc ngủ.
Ánh nến dịu dàng bao bọc lấy y, cho đến khi đêm dài chầm chậm trôi qua, ngọn nến bỗng chốc tắt phụt.
Gió đêm luôn mang theo cái lạnh thấu xương.
Không ngoài dự đoán, Tần Đạc Dã đã giày vò cơ thể này đổ bệnh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, y cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc muốn bốc lửa.
Tần Đạc Dã lên tiếng gọi người, nhưng giọng nói đã khàn đặc.
Tam Cửu vội vã chạy vào, Câu Hoằng Dương biết Tần Đạc Dã đã tỉnh, bèn theo sau Tam Cửu định vào phòng.
Tam Cửu nhìn thấy y co ro bên bàn sách, cậu giật mình hoảng hốt chạy đến. Thấy sắc mặt y đỏ bừng khác thường, vội đưa tay chạm vào, nóng đến bỏng tay.
"Lão gia, ngài bị sốt rồi sao?!"
Câu Hoằng Dương đứng ngoài cửa, lập tức rụt chân lại, quay người rời khỏi viện, để Xích Huyền báo tin Tần Đạc Dã bị bệnh về hoàng cung.
Những chuyện còn lại, cứ giao cho bệ hạ quyết định.
Tần Đạc Dã cảm thấy tay chân lạnh buốt, nhưng khi sờ lên trán lại nóng rực.
Rất có khả năng là do tối qua bị nhiễm phong hàn, cộng thêm cơ thể vốn yếu ớt, lại thức khuya nên mới đổ bệnh.
Nhờ có Tam Cửu dìu đỡ, y chậm rãi đi đến giường rồi đắp tấm chăn dày. Tam Cửu chạy qua chạy lại như một cái bóng, lấy chậu nước lau mặt cho y.
"Tam Cửu, đi gọi..." Tần Đạc Dã cố nói qua cổ họng đau rát, "gọi lang trung đến."
Suýt nữa thì nói thành gọi Ngự y.
Nhưng Tam Cửu vừa rời đi không lâu, Ngự y đã tự đến, thậm chí đến cực kỳ nhanh, là bị Thanh Huyền xách cổ áo mang tới.
Ngự y trông có vẻ lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, dáng người lọm khọm. Bị một thanh niên cao lớn khỏe mạnh như Thanh Huyền xách đi như xách gà con, ông hoảng hốt đến mức quay đầu nôn mửa không ngừng.
Tần Đạc Dã chậm rãi hé đôi mắt nặng trĩu.
Gương mặt Ngự y lúc trắng lúc xanh, cả người già nua bị mang đi phi thân qua mái ngói, chịu không nổi nên nôn thốc nôn tháo.
Tần Đạc Dã: "..."
"Thanh Huyền, sao ngươi đến đây rồi?" Giọng y vẫn khàn đặc, chỉ tay vào "bãi chiến trường" dưới đất, "Đây... có còn là người không vậy?"
Thanh Huyền cung kính đáp: "Bệ hạ nghe tin Văn đại nhân bị bệnh, bèn sai thuộc hạ mang Ngự y đến chẩn trị cho ngài."
Tiếng nôn khan yếu ớt vang lên: "Ọe..."
Tần Đạc Dã: "..."
Giọng y khàn khàn: "Ta thấy ông ấy cần Ngự y hơn ta."
Thanh Huyền: "..."
Dù đang bệnh, đầu óc nặng nề, nhưng suy nghĩ của đế vương vẫn rất sắc bén: "Từ lúc ta tỉnh dậy đến giờ chưa đến nửa canh giờ, thế mà bệ hạ các ngươi đã ném một Ngự y tới. Sao, đang giám sát ta à?"
Thanh Huyền đột nhiên cứng người, bởi vì ngay từ khi đến, cậu đã cảm nhận được hơi thở ẩn nấp của Xích Huyền.
Tần Đạc Dã cũng nhìn thấy phản ứng của Thanh Huyền, y thấu hiểu: "Ám vệ được phái đến là người của Huyền Y vệ các ngươi."
Đây là câu trần thuật.
Thanh Huyền cúi đầu không nói gì thêm, chỉ kéo vị Ngự y đã ổn định trạng thái đứng dậy.
Tần Đạc Dã cũng chẳng trông mong cậu trả lời, chỉ cần nhìn biểu hiện và trạng thái là hiểu được nguyên nhân kết quả.
Hừ, tiểu Hoàng đế này cũng khá thông minh, kiểu bất thường đột ngột của quan viên thế này, đúng là cần phải theo dõi.
Tốt lắm, có phong thái của nhà họ Tần ta.
Nhưng giờ Ngự y đã tới, cũng chẳng cần tìm lang trung trong thành nữa, Tần Đạc Dã thản nhiên dặn dò: "Thanh Huyền, đi gọi Tam Cửu quay về, bảo không cần tìm lang trung nữa."
Thanh Huyền mờ mịt, chỉ vào chính mình: "Hả? Ta á?"
Tần Đạc Dã đưa tay ra để Ngự y bắt mạch, không thèm ngẩng đầu lên: "Ừ, đi đi."
"Vâng." Thanh Huyền theo phản xạ đứng nghiêm chỉnh, sau đó nhận lệnh rời đi.
Đi qua con ngõ nhỏ, Thanh Huyền ngẩn ngơ, đầu óc quay cuồng, đi được nửa đường mới sực nhớ ra: "Ê, Tam Cửu là ai vậy?"
Đợi đã, tại sao mình lại vô thức nghe lệnh vị triều thần này chứ?
Lần này Tần Đạc Dã bị sốt, cơ thể vốn yếu, chỉ cần nhiễm lạnh là trở bệnh, không nặng cũng không nhẹ.
Ngự y kê cho y loại thuốc không tương khắc với thuốc trị bệnh tim, dặn dò vài câu phải nghỉ ngơi đàng hoàng, sau đó nhân lúc Thanh Huyền chưa quay lại, ông sợ hãi ôm hòm thuốc chạy về cung.
Tần Đạc Dã lặng lẽ nhìn hai bát thuốc đen sì trên bàn, rồi buông xuôi ném mình lên giường, nhắm mắt lại trông như đã chết.
Sau khi "chết" một lát, Tần Đạc Dã bật dậy, một hơi uống sạch thuốc, thay đồ xong y giấu Tam Cửu, lẻn ra ngoài đi chơi.
Hừ, nực cười, phong hàn vặt vãnh, sốt nhẹ cỏn con.
Hồi trước, khi còn tung hoành ngang dọc ở Bắc Cương, y từng bị thương sau trận chiến, vết thương nhiễm trùng, sốt cao không khỏi, vậy mà ngày hôm sau vẫn khoác giáp ra trận, trong trận hỗn chiến còn dùng một mũi kích hạ gục đối thủ từ trên ngựa.
Thế nên bây giờ dù sốt cao, y vẫn không để lỡ cơ hội ra ngoài dạo chơi.
Dựa vào ký ức mơ hồ về kinh thành, Tần Đạc Dã mò mẫm đến một khu chợ náo nhiệt.
Trăm năm đã qua, dáng vẻ của kinh thành thay đổi quá nhiều.
Người qua kẻ lại đông đúc, Tần Đạc Dã đứng một mình giữa dòng người, nhìn về Đại Ngụy hiện tại.
Khu chợ có rất nhiều thứ mới mẻ mà kiếp trước y chưa từng thấy, nào là đồ thủ công từ tre nứa, làm thành hình hoa kim ngân, hương trầm bằng tre, mùi hương thanh tao trầm lắng. Đi tiếp vào trong là một quán nước đường.
Hai mắt Tần Đạc Dã sáng lên, lập tức chạy vào quán.
Hai bên có bàn ghế, người lớn dắt trẻ con, trên bàn bày những bát đá lạnh đẹp mắt. Tần Đạc Dã nhìn lướt qua, thấy có đủ loại mứt trái cây, đồ ngọt theo mùa, bánh hoa cúc và nhiều món y không nhận ra, chắc là những món ngọt mới sau khi y qua đời.
Đôi mắt Tần Đạc Dã sáng như sao, y ngồi xổm trước bảng hiệu, xem từng dòng từng dòng.
Sau đó gọi một phần nếp củ sen, rồi cúi đầu, ăn ăn ăn, ăn sạch.
Xích Huyền dừng bước ngoài cửa, giấu mình trong bóng tối của khu chợ, tay hắn viết nhanh, chép chép chép, ghi lại hành tung của Tần Đạc Dã.
Ăn xong nếp củ sen, Tần Đạc Dã lại đi tiếp, y hăng hái ngồi xổm trước một sạp đấu dế, khoác vai bá cổ với một nhóm trẻ con và đám lưu manh ăn chơi, rồi nhìn con dế quý hiếm có vạch đỏ trên lưng hạ gục các con khác không chừa mảnh giáp.
Trong tiếng hò hét vang dội, Tần Đạc Dã lách người rời đi, hòa vào dòng người qua lại.
Đi đến cuối khu chợ, y thấy một quán rượu bèn vui vẻ bước vào: "Ông chủ, cho một vò Thần Tiên Dẫn."
Đây là loại rượu mạnh y thích nhất ở kiếp trước, chỉ được bày bán trong chợ.
Rượu trong cung thường chú trọng "sắc, hương, vị" nhưng Thần Tiên Dẫn lại có màu nước đục, hình thức không đẹp, nên chưa từng được đưa vào cung. Tần Đạc Dã cũng chẳng muốn sai người ra ngoài mua, vừa phá quy củ vừa mất công mất sức, nên mỗi khi nhớ vị rượu Thần Tiên Dẫn, y đều lẻn ra ngoài.
Hơn nữa, loại rượu mang đậm hơi thở phố phường, chỉ nên thưởng thức trong khung cảnh đầy khói lửa nhân gian như thế này.
Nếu ngồi một mình cô đơn uống trong đại điện lạnh lẽo, thì có gì thú vị?
Chỉ có quán rượu náo nhiệt, khách đ**m ồn ào, trong bầu không khí sôi động của chốn phàm trần, mới là nơi phù hợp để thưởng thức loại rượu này.
Thần Tiên Dẫn đã cho y một cơ hội, một cơ hội hiếm hoi khi còn làm Hoàng đế để thoát khỏi nơi cao sang lạnh lẽo, đến với chốn đầy sức sống, tìm chút thú vui, tạm lánh áp lực chính vụ.
Thế nên lần này, Tần Đạc Dã lại đến quán rượu đem lại cho y cảm giác thoải mái, yêu cầu ông chủ mang ra một vò rượu nhân gian.
"Thần Tiên Dẫn?" Ông chủ nghe y nói thì hơi ngơ ngác: "Quý khách, ngài đang hỏi đến Mộng Thần Tửu phải không?"
"Hửm?" Trong lòng Tần Đạc Dã nghi hoặc nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ đi đến một chiếc bàn dài ngồi xuống, ung dung nói: "Vậy cho ta một bát Mộng Thần Tửu để ta thử xem."
Dù sao đã trăm năm trôi qua, có thay đổi cũng là điều bình thường.
Ông chủ gọi tiểu nhị đi lấy một bát Mộng Thần Tửu.
Tần Đạc Dã nhìn chất rượu quen thuộc trong bát, y cầm lên nhấp một ngụm. Cảm giác cay nồng cháy rát nơi đầu lưỡi, nhưng chỉ chốc lát sau, vị ngọt dần lan tỏa, hương rượu đậm đà quyện quanh miệng. Chính là hương vị quen thuộc của Thần Tiên Dẫn.
Vẫn là loại rượu đó, chỉ đổi tên.
"Này, nhóc con, đợi đã." Tần Đạc Dã gọi tiểu nhị lại, hỏi: "Tên Mộng Thần Tửu này có nguồn gốc từ đâu vậy?"
Còn chưa đợi tiểu nhị mở miệng, một gã đàn ông cao to mặc áo vải thô đã cất giọng quan thoại pha phương ngữ đầy ngạc nhiên: "Sao ngươi lại không biết tên Mộng Thần Tửu là từ đâu mà ra?"
Giọng nói của gã đàn ông vang như chuông lớn, khiến những người xung quanh đều phải bịt tai, nhao nhao bảo hắn nhỏ tiếng lại.
Gã đàn ông như con gà trống vừa bị mổ vào đầu, hắn co cổ, ngượng ngùng hạ giọng, ghé sát bên Tần Đạc Dã: "Huynh đệ à, loại rượu này là rượu được ban tên đấy, cái này ngươi cũng không biết sao?"
Ban tên?
Tần Đạc Dã bỗng hứng thú, ghé sát lại gần hắn, đầu nhích qua, bất giác bị lôi cuốn theo. Y lấy ra một mảnh bạc vụn, cũng hạ giọng: "Huynh đài, kể chi tiết chút được không?"
"Ha ha, chuyện này cần gì bạc chứ!" Gã đàn ông đẩy miếng bạc trả lại tay Tần Đạc Dã, khoác vai y nói: "Bốn năm trước, khi bệ hạ vừa mới đăng cơ, ngài nói muốn nếm thử hết mỹ tửu trong thiên hạ. Sau khi uống loại rượu này, trong cơn say đã mơ thấy thần tiên!"
"Bệ hạ vui mừng, thế là ban tên cho nó là Mộng Thần Tửu! Nhưng mà... không đúng, khi đó bệ hạ đã công bố khắp thiên hạ cái tên này rồi, sao ngươi lại không biết?"
"Khi đó ta đang nằm bệnh, thần trí mơ hồ." Tần Đạc Dã lập tức bịa chuyện mà chẳng cần suy nghĩ.
"À đúng rồi, ngươi không nói thì ta cũng không nhận ra." Lúc này gã đàn ông mới để ý sắc mặt Tần Đạc Dã tái nhợt, gương mặt lộ ra nét ốm yếu, "Nhưng mà ngươi trông không giống người bệnh lắm đâu."
"Vừa khỏi bệnh thôi, vừa khỏi bệnh..." Tần Đạc Dã phất tay, qua loa đánh lạc hướng, rồi nghe gã đàn ông bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện đời sống vùng ngoại ô kinh thành.
Nhưng suy nghĩ của y lại bất giác trôi xa.
Tần Huyền Hiêu? Hắn thích Thần Tiên Dẫn đến mức độ này, còn ban tên thành Mộng Thần Tửu?
Chẳng qua chỉ là một loại rượu thôi, có cần làm lớn chuyện vậy không?
Đứa trẻ này thật là.
Nhưng thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn, trẻ con thích thì cứ để nó làm.
Đổi tên một loại rượu, hoàng gia cũng đâu cấm điều đó.
Đứa trẻ này gu uống rượu cũng có phong thái giống hệt như trẫm ngày trước vậy.
Ánh mắt Tần Đạc Dã lại rơi vào bát rượu trước mặt. Lớp chất lỏng hơi đục đã lắng xuống đáy bát, tầng trên trong vắt, khẽ lay động theo tiếng ồn náo nhiệt trong quán.
Đột nhiên, bên ngoài quán rượu vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, cùng với tiếng người kêu thất thanh, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Tần Đạc Dã nhìn ra ngoài, thấy một thiếu niên cao lớn mặc áo tím đang cưỡi ngựa, tay cầm roi cuộn, chỉ về phía bà lão đang ngã trước vó ngựa.
Bà lão đội khăn, chiếc giỏ trên vai rơi xuống, trái cây rơi lăn lóc khắp nơi.
Thiếu niên áo tím giận dữ mắng: "Ông đây còn chưa chạm vào bà! Giả bộ cái gì?!"