- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Mãi mãi đứng về phía bệ hạ."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tí tách.
Cảm giác mát lạnh rơi lên trán, rồi men theo gò má trượt xuống dưới.
Ký ức trong giấc mơ của Tần Đạc Dã dừng lại tại cảnh Văn Tình Hạc gào khóc thảm thiết trong điện Vô Cực, sau đó bị Huyền Y vệ dùng chuôi kiếm đập ngất.
Hàng mi của Tần Đạc Dã khẽ run, những giọt nước lách tách rơi xuống.
Y mở mắt.
Lúc này tầm nhìn vẫn còn hơi mờ, sau vài lần chớp chớp, Tần Đạc Dã nhìn thấy một tà áo đen tuyền, mũi giày đối phương khẽ nhúc nhích, khiến nước đọng dưới nền cũng xao động theo.
Tần Đạc Dã ngẩng đầu lên, thấy Tần Huyền Hiêu đang đứng trước mặt, Phạm Quân ôm một thùng nước đá lớn khom lưng đi theo sau.
"Trẫm cứ tưởng ngươi chết rồi." Tần Huyền Hiêu liếc nhìn y, nhàn nhạt nói.
"Tạ ơn lời chúc phúc của bệ hạ." Tần Đạc Dã nhếch môi cười: "Tiếc là mệnh vi thần còn cứng lắm."
Hai tay y vẫn bị treo cao hai bên, tóc mái ướt sũng dính vào mặt, lớp triều phục cũng ướt nhẹp.
Dù đang bị giam giữ, nhưng chỉ qua hai câu giao phong, khí thế của Tần Đạc Dã vẫn ngang ngửa với bậc Thiên tử lúc bấy giờ.
Phạm Quân đứng nhìn, cảm thấy như hai con rồng đang giao chiến, hắn không nhịn được xen vào một câu: "Bệ hạ, vậy thùng nước đá này có cần nữa không?"
"Mù à?" Tần Huyền Hiêu liếc mắt sang, "Người đã tỉnh rồi, nếu ngươi thích thì trẫm có thể đổ lên đầu ngươi."
"Vi thần không dám." Phạm Quân lúng túng lau mồ hôi vốn không hề tồn tại trên trán, nhân tiện ôm thùng nước rút lui, chỉ còn Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu ở trong ngục.
Bên trong nhà lao chìm vào sự tĩnh lặng lạ kỳ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai mở lời trước, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt vang lên.
Tần Đạc Dã chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm dài hẹp của Tần Huyền Hiêu, y bất ngờ lên tiếng: "Bệ hạ, ta có thể giúp người."
Nghe câu nói không đầu không đuôi ấy, Tần Huyền Hiêu nhướng mày: "Giúp trẫm? Văn khanh ám chỉ điều gì?"
"Triều đình."
Tần Đạc Dã không để ý đến giọng điệu mỉa mai của vị Hoàng đế trẻ, chỉ đáp lại bằng sự bao dung của bậc trưởng bối: "Quần thần trên triều, có lẽ ai cũng có tư tâm và mưu tính riêng, hoặc tranh quyền đoạt lợi, hoặc mong cầu lưu danh sử sách. Nhưng ta thì khác, ta có thể mãi mãi đứng về phía bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng."
"Văn Tình Hạc, lời này của ngươi..." Dường như Tần Huyền Hiêu có chút bất mãn, giọng điệu cũng sa sầm: "Quần thần có ai mà không trung thành với trẫm? Trẫm cần ngươi làm gì?"
"Trung thành?" Tần Đạc Dã bật cười, y nhướng mày nhìn Tần Huyền Hiêu đầy ngông cuồng: "Trung thành là một chuyện, có ý đồ riêng lại là chuyện khác. Họ vẫn có thể trung thành mà làm những gì họ cho là đúng, còn viện dẫn Quốc lễ ra khuyên nhủ người đồng ý nạp phi. Điều đó đâu cản trở gì."
Thấy Tần Huyền Hiêu đột nhiên trầm mặc, giọng nói của Tần Đạc Dã nhẹ nhàng, nhưng lại sắc bén như một lưỡi dao: "Nếu không... sao lại xảy ra tranh cãi về việc phong phi lập hậu?"
Tần Đạc Dã từng làm Hoàng đế, nên hoàn toàn hiểu rõ tâm lý của một đế vương: "Có lẽ có người trung thành với Đại Ngụy, có người trung thành với quốc gia. Nhưng bệ hạ, ta thì khác, ta chỉ trung thành với người."
Dựa vào ký ức có thể thấy, vị Hoàng đế trẻ tuổi này vẫn chưa nắm được triều chính trong tay.
Y biết rõ Tần Huyền Hiêu muốn gì nhất.
"Cũng mới lạ nhỉ." Tần Huyền Hiêu chậm rãi lên tiếng.
Nghe câu này, Tần Đạc Dã biết chuyện sắp thành, y bèn nheo mắt nhìn Tần Huyền Hiêu, giọng nói mang theo ý tứ mê hoặc: "Vậy nên, bệ hạ của ta, người có cần một lưỡi dao trong tay, giúp người đánh đâu thắng đó không?"
Bệ hạ của ta.
Bốn chữ này có sức hấp dẫn với Tần Huyền Hiêu hơn nhiều so với việc sở hữu thêm một lưỡi dao sắc bén.
Bốn chữ "lưỡi dao trong tay" cũng khiến Tần Huyền Hiêu động tâm, thậm chí tim đập rộn ràng, chỉ nghĩ thôi đã không khỏi kích động.
Vì vậy, hắn chọn nghe tiếp lời đối phương, tạm thời giữ lại mạng sống cho y.
Nhưng bề ngoài Tần Huyền Hiêu vẫn không biểu hiện gì, hắn kéo một chiếc ghế tre từ bên cạnh ngồi xuống, sau đó ngả người ra sau, tay chống lên tay vịn, tựa đầu với dáng vẻ thư thái.
Hắn nâng cằm ra hiệu: "Nói tiếp đi, thuyết phục trẫm, nói xem ngươi làm thế nào để hoàn toàn 'nằm trong tay' trẫm."
Chậc
,
Tần Đạc Dã thầm đảo mắt, tiểu Hoàng đế này sao khó thuyết phục vậy, cứ nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Tần Đạc Dã thở dài, đành chấp nhận: "Từ lúc bị người bắt vào cung, cũng đã khá lâu rồi nhỉ? Thời gian này đủ để xảy ra những chuyện khiến mấy lão già cổ hủ trên triều đình thấy không hợp lễ nghi, đúng không? Sau đó người chỉ cần thăng chức cho ta, vậy thì chuyện ta dựa vào việc bán thân để thăng tiến sẽ được khẳng định."
Tần Huyền Hiêu không nhịn được cười khẩy.
Tần Đạc Dã cũng không biết phải nói gì: "Cười gì? Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"
"Văn Tình Hạc à..." Tần Huyền Hiêu lắc đầu, "Sự kính trọng ngươi dành cho trẫm, đúng là khi có khi không nhỉ."
Tần Đạc Dã: "Người nên tập quen đi."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Quá ngang ngược!
"Ta vừa là nam sủng của người, vừa là thần tử. Vậy trong mắt kẻ khác, dù thế nào đi nữa ta cũng chỉ có thể là người của Hoàng đế." Tần Đạc Dã tiếp tục nói, vẻ mặt không chút biểu cảm, "Vì vậy trên triều đình, ta sẽ không có ai giúp đỡ, không phe phái, không bè cánh nào chứa chấp."
"Ta sẽ là một thuần thần thực sự."
Tần Huyền Hiêu gật đầu: "Nói tiếp."
Nói tiếp cái đầu ngươi.
"Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội, vì đến lúc đó, ta hoàn toàn nằm trong tay người. Ta chỉ có thể dựa vào người mà thôi. Nếu người bỏ mặc ta, ta sẽ tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục."
Tần Huyền Hiêu không nói gì thêm, chỉ ngồi yên, ngước mắt nhìn thẳng vào Tần Đạc Dã.
Đôi mắt khiến hắn cảm thấy kinh tâm động phách kia giờ đây vẫn sâu thẳm như mực. Ánh sáng từ ngọn đuốc treo trên tường lao tù bập bùng cháy, ngọn lửa nhỏ nhảy múa trong đôi đồng tử, tạo nên một vẻ đẹp yêu mị.
Chỉ ba từ "nằm trong tay" đã mang lại cho Tần Huyền Hiêu một sự thỏa mãn to lớn, như thể khát vọng chinh phục trong lòng hắn được cơn gió nhẹ nhàng xoa dịu. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến những ha.m mu.ốn sâu thẳm hơn trong hắn bùng lên dữ dội.
Cũng vì thế, hắn càng muốn thử làm theo lời người trước mặt.
Dù rằng việc kiểm soát triều đình không hẳn là điều hắn quan tâm, nhưng đề xuất của chủ nhân đôi mắt này quả thật khiến người ta phấn khích.
Tần Huyền Hiêu khẽ cười: "Ngươi nên biết hậu quả của việc khi quân."
Tần Đạc Dã thờ ơ gật đầu: "Tất nhiên. Ta đã thử qua tội mưu sát vua bất thành rồi mà, đúng không? Lúc đó, có thể cộng dồn hình phạt."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Cảm giác như đánh một quyền vào bông gòn, tại sao nói chuyện với người này lại khiến hắn cảm thấy bí bách đến thế?
Thôi vậy.
"Trẫm không phải không thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện ngươi nói về việc dùng thân thể đổi lấy chức quan thì..."
Tần Huyền Hiêu còn chưa nói hết câu, bỗng thấy Tần Đạc Dã phun ra một ngụm máu tươi. Hắn lập tức bật dậy khỏi ghế: "Này! Ngươi..."
Tần Đạc Dã trợn tròn mắt, ngơ ngác cúi đầu nhìn máu chảy xuống, nhuộm đỏ triều phục trước ngực.
Chuyện này... là thế nào?
Tần Đạc Dã mờ mịt ngước lên, thấy Tần Huyền Hiêu cũng đang sững sờ. Một cảm giác tanh ngọt lại dâng lên trong cổ họng.
Y ho một tiếng, ngụm máu tươi trào ra nhuộm đỏ môi, máu chảy thành dòng rơi xuống vũng nước dưới chân.
Tần Đạc Dã cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn nhìn thấy gì nữa.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, y có cảm giác hai tay mình được gỡ xuống, cơ thể được bế ngang lên.
Một mùi hương thanh mát của trầm hương bao bọc lấy Tần Đạc Dã.
Rất dễ chịu, gần giống như mùi mà kiếp trước y từng yêu thích.