- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Vậy chúng ta, lên giường nhé?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"..."
"..."
Một lúc lâu sau, Tần Đạc Dã chỉ vào tờ giấy tuyên trên bàn, đưa tay day trán, chậm rãi nói: "Đừng nói với ta, đây là thứ ngươi vẽ suốt một canh giờ đấy nhé."
Trên tờ giấy trắng, những nét vẽ nguệch ngoạc phủ kín, bản phác thảo cẩu thả đến mức chỉ miễn cưỡng thấy được hình dạng cửa sổ và nhân vật.
"Đúng vậy, khanh thấy thế nào? Hôm nay nhìn lại, trẫm phát hiện mình rất có thiên phú."
Tần Đạc Dã mở to mắt nhìn hắn cầm lấy bức tranh quái dị đó, giơ lên so sánh với y, còn gật gù cho rằng rất giống.
Tần Đạc Dã từ từ nhắm mắt, y không nên để mặc tên cầm thú này muốn làm gì thì làm, lại còn tin là thật mà ngồi yên suốt một canh giờ để cho người ta vẽ.
"Ái khanh, nhận xét một chút đi?" Tần Huyền Hiêu kéo tay Tần Đạc Dã đến bên bàn, để y nhìn bức tranh.
"Miễn cưỡng nhìn ra hình người." Tần Đạc Dã vét hết vốn từ trong đầu cũng không tìm được lời khen nào, cuối cùng buông xuôi, "Xấu quá."
Y đưa tay cầm tờ giấy trên bàn, vò nát rồi nhét vào túi áo trong, không nhìn cho đỡ chướng mắt.
Tần Huyền Hiêu thấy động tác nhỏ này của y thì nhướng mày, hắn nghiêng người tựa vào bàn, lười biếng nhìn Tần Đạc Dã từ dưới lên.
Từ góc độ này, vị Hoàng đế trẻ tuổi trông không còn vẻ âm trầm như thường ngày, vẫn có dáng dấp của một thiếu niên. Động tác ngửa mặt khiến tóc hắn xõa ra trên mặt bàn.
Tần Đạc Dã nhìn mà mí mắt giật giật.
Tóc! Tóc ngươi dính vào nghiên mực rồi kìa!
Tần Huyền Hiêu chẳng hề hay biết, tự mình tạo dáng sao cho đẹp trai nhất, còn kéo dài giọng nói: "Miệng thì nói không thích, nhưng chẳng phải vẫn lén giấu bức họa trẫm vẽ hay sao?"
Tần Đạc Dã: "..."
Y cảm thấy có lẽ sáng nay mình đã ăn quá nhiều
dầu mỡ*
.
*Dầu mỡ tiếng trung là 油膩, ngoài ra còn có nghĩa khác là ngán ngẩm, sến súa.
"Còn nói bậy nữa là ta nhét vào miệng ngươi đấy." Tần Đạc Dã lạnh lùng đe dọa.
Tần Huyền Hiêu lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, Câu Hoằng Dương nắm bắt thời cơ hoàn hảo, chọn một khoảng lặng không ảnh hưởng đến hứng thú của Hoàng đế mà bước vào bẩm báo.
Tấu chương buổi sáng đã được Môn Hạ Tỉnh đưa tới.
Tần Đạc Dã theo phản xạ muốn giục Hoàng đế phê duyệt tấu chương, nhưng vừa mở miệng, y mới sực nhớ ra hắn đâu phải con mình.
Vậy thì y dạy dỗ làm gì?
Trong lúc y còn đang ngẩn người, Tần Huyền Hiêu đã sai người dọn bàn, đặt tấu chương lên, đồng thời kéo chiếc tọa tháp dành cho Tần Đạc Dã ngồi ngay bên cạnh mình.
"Ái khanh, qua đây ngồi nào." Tần Huyền Hiêu chống cằm nhìn y.
Tần Đạc Dã đứng cách đó không xa, nhìn bố trí vẫn giống mấy ngày trước, một chiếc bàn, hai tọa tháp. Tấu chương chất đống cao chót vót cả trên bàn lẫn dưới bàn.
Ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp, nghiên mực vẫn còn vết mực đỏ chưa rửa sạch từ lần trước, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng lại có gì đó không giống.
Tần Đạc Dã nhìn Hoàng đế trẻ tuổi.
Đôi mắt phượng vốn sắc bén như chim ưng săn mồi, giờ đây khi nhìn y lại mang theo cảm xúc hòa vào ánh nến ấm áp.
Tần Đạc Dã hiểu rằng cả hai đều có mục đích riêng, vì thế ai cũng ngầm biết ý mà né tránh chủ đề về "thân phận" đêm qua.
Tần Huyền Hiêu đã thừa nhận hắn không phải con ruột của Tiên đế, nhưng hiện tại hắn vẫn ngồi vững trên ngai vàng, còn Tần Đạc Dã lại không có đủ thông tin để biết được sự thật đằng sau chuyện này là gì.
Nếu y muốn khôi phục giang sơn nhà Tần, y nhất định phải nhẫn nhịn, lợi dụng thân phận hiện tại sau cuộc giao dịch, cùng với sự dung túng của Hoàng đế, tạm thời ở bên cạnh hắn mà tung hứng, che giấu dã tâm.
Y cũng biết rằng Tần Huyền Hiêu có một ha.m m.uốn kỳ lạ đối với mình, hoặc có thể nói là đối với thân thể mình. Dù biết rõ y trung thành với Đại Ngụy mang họ Tần, Tần Huyền Hiêu vẫn giả vờ như không có tranh chấp thân phận, dùng quyền thế của Hoàng đế để giữ chân y lại, tham luyến một chút ấm áp nhất thời.
Không rõ trong h.am mu.ốn ấy có bao nhiêu phần thật lòng, cũng không biết có thể lợi dụng được bao nhiêu.
Giờ đây giữa bọn họ tồn tại một sự cân bằng kỳ diệu, vừa dây dưa qua lại, vừa chênh vênh bên bờ vực, chỉ cần một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đặt lên một bên cũng có thể khiến cán cân ấy sụp đổ trong nháy mắt.
Chiếc lông vũ ấy sẽ rơi về đâu? Theo thời gian, trọng lượng của cán cân kia sẽ thêm hay bớt? Ai sẽ chết, ai sẽ sống, hay cả hai cùng rơi xuống vực sâu thăm thẳm? Chẳng ai biết được.
Đây chính là lý do y căm ghét việc tranh đấu quyền lực.
Tần Đạc Dã im lặng suy nghĩ, ánh sáng và bóng tối như đan xen trước mắt y.
Kiếp trước y buộc phải đấu trí, vì y muốn thoát khỏi thân phận bù nhìn, nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Những năm tháng mưu mô tính toán đó là để giành lấy sự sống.
Vậy kiếp này thì sao?
Vì sinh tồn ư? Không, y vốn vẫn sống rất tốt.
Vì quyền thế ư? Nói bậy, y chưa từng khao khát quyền lực.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Tần Đạc Dã bỗng khựng lại, phát hiện mình không tìm được câu trả lời.
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau che mắt y, bóng tối an tĩnh bao phủ, xóa tan hết ánh sáng hỗn loạn và rối rắm trước mặt. Hơi thở ấm áp phả đến rồi vây lấy Tần Đạc Dã.
"Sao ái khanh lại ngẩn người ra vậy? Vừa nãy trẫm gọi khanh mấy lần rồi." Giọng Tần Huyền Hiêu vang lên ngay bên tai, khiến vành tai Tần Đạc Dã trở nên tê dại.
Y chớp mắt, hàng mi lướt nhẹ qua lòng bàn tay đang che phía trước, mang theo cảm giác vướng nhẹ.
Hơi thở phía sau bỗng trở nên nặng nề hơn vài phần. Trước khi Tần Đạc Dã kịp phản ứng, bàn tay trước mắt y đã dời đi.
"Giúp trẫm mài mực, được không?"
Tần Đạc Dã khẽ gật đầu, theo Tần Huyền Hiêu đi tới ngồi xuống ghế, rồi vén tay áo lên để lộ cổ tay gầy gò mà rắn rỏi. Y đỡ lấy cổ tay mình, tay kia cầm thỏi mực, gạt lớp mực cũ trên nghiên ra.
Nếu không có mâu thuẫn về thân phận, thì cảnh tượng lúc này hẳn sẽ rất yên bình.
Y có thể vừa là thầy vừa là bạn, từ từ dạy dỗ một vị minh quân biết phân biệt thị phi, biết trọng dụng người tài.
Đáng tiếc thay.
Tần Đạc Dã nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Huyền Hiêu. Hiếm khi hắn chịu yên lặng, cúi mắt xem tấu chương.
Điều đáng tiếc hơn cả là, đứa trẻ tốt như thế này, lại không phải là con cháu nhà họ Tần y.
Ước gì Ngụy Hoang đế không phải con cháu nhà mình, sau đó đứa trẻ này có thể nhẫn nhục chịu đựng mà đoạt lại giang sơn họ Tần.
Tình cảnh hiện tại thật trớ trêu. Nếu y dạy dỗ hắn, chẳng phải là tự tay nuôi dưỡng kẻ địch hay sao? Nhưng nếu không dạy, thì lại phụ lòng bách tính thiên hạ.
Thôi vậy, cứ dạy trước đã. Nếu có cơ hội, y cũng nên nghe theo thiên tượng song tinh đồng tọa, làm một gian thần chuyên quyền, thử tìm cách đoạt lại quyền lực của Tần Huyền Hiêu, đón một hoàng thất nhà Tần thực sự trở về bồi dưỡng.
Chờ khi Tân hoàng đủ tuổi, y sẽ dâng cả ngai vàng lẫn quyền lực trong tay cho vị Hoàng đế đó.
Hắn rất giống kẻ thù kiếp trước của y, chỉ khác một điều, y không có tư tâm, và tuyệt đối có đủ năng lực để hoàn thành tất cả những điều này.
"Ái khanh cứ nhìn trẫm chằm chằm như vậy, là muốn..." Tần Huyền Hiêu bất ngờ ghé sát lại, bàn tay bao lấy tay y, khóe mắt hơi rủ xuống, đôi mắt phượng ngập tràn ý vị sâu xa. Dưới ánh nến lay động, đôi mắt hắn càng trở nên cuốn hút, giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người. Hắn cố tình nhấn nhá từng chữ, chậm rãi và đầy ẩn ý.
Tần Đạc Dã bị ánh mắt tr.ần tr.ụi không chút che giấu kia nhìn chăm chú, chẳng cần suy nghĩ cũng biết ngay tên khốn này đang có ý đồ gì.
Y cụp mắt cười, làm bộ như không hiểu, đáp lời: "Muốn xem tấu chương."
Tần Huyền Hiêu như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng hắn không giận, cũng chẳng lùi bước, ngược lại, ngón tay lại dọc theo cánh tay Tần Đạc Dã trượt lên, chậm rãi leo tới bờ vai. Hắn nhẹ nhàng lướt qua cổ y, sau đó mở bàn tay, hoàn toàn nắm lấy chiếc cổ có phần mảnh mai ấy trong lòng bàn tay mình.
"Muốn xem tấu chương à?" Giọng nói của Tần Huyền Hiêu trở nên mềm nhẹ, bàn tay siết chặt hơn, kéo người về phía mình, khẽ nói bên tai y: "Vậy thì lấy lòng trẫm đi."
Hơi thở nóng bỏng cùng giọng nói trầm thấp truyền vào tai, khiến Tần Đạc Dã bất giác nhíu mày.
Tần Huyền Hiêu cắn nhẹ lên vành tai y, đầu lưỡi ấm nóng cũng lướt qua nơi đó.
Không biết vì sao, Tần Đạc Dã cảm thấy hôm nay tai mình nhạy cảm hơn bình thường, giờ đây vừa đỏ vừa nóng, thậm chí y không kìm được mà rên một tiếng khe khẽ.
Âm thanh ấy cực kỳ thỏa mãn ha.m mu.ốn khống chế của Tần Huyền Hiêu, nhưng đồng thời cũng kí.ch th.ích dục niệm u tối hơn.
Hắn siết chặt cánh tay, hoàn toàn ôm y vào lòng, giọng nói trầm thấp: "Vậy chúng ta, lên giường nhé?"
Tần Đạc Dã giật mình tỉnh táo, lập tức đẩy mạnh hắn ra, rút vạt áo khỏi tay đối phương.
"Hoang đường!" Giọng y khàn khàn, trách mắng: "Trong đầu ngươi ngoài những chuyện ô uế này thì chẳng có gì khác nữa hả?"
Tần Huyền Hiêu vẫn giữ nụ cười cợt nhả trên mặt, hắn cầm một bản tấu chương trên bàn lên, nhếch môi: "Vậy thì tấu chương này, e là ái khanh không xem được đâu."
Tần Đạc Dã lạnh lùng cười: "Ai thèm?"
Nói xong y xoay người, cố ý làm ra vẻ muốn rời đi.
Nhìn thấy y dứt khoát từ bỏ tấu chương mà chẳng thèm lưu luyến, Tần Huyền Hiêu bất giác căng thẳng.
Thôi được rồi, cứ coi như bù đắp cho việc hôm qua đã bắt nạt người ta quá mức vậy.
Tần Huyền Hiêu vội đứng dậy, nắm lấy cổ tay Tần Đạc Dã.
"Ái khanh, đừng đi." Hắn kéo y trở lại, nhân cơ hội ôm lấy người từ phía sau, vẫn cố chấp không buông tha: "Chỉ là một bản tấu chương thôi mà, lần này trẫm tha cho khanh, lần sau nhất định trẫm sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi."
Thế nhưng, hắn không nhìn thấy, trên gương mặt đang quay lưng về phía mình, khóe môi Tần Đạc Dã bỗng cong lên.
Thành công rồi.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Về sau muốn xem tấu chương sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Mục đích đã đạt được, Tần Đạc Dã thuận theo động tác của Tần Huyền Hiêu, y ngồi lại xuống ghế, cầm lấy một bản tấu chương từ chồng tấu chương trước mặt.
Là tấu chương của Ty Nông Cục, y nhớ hôm trước Ty Nông Cục có bẩm báo trong triều.
Tần Đạc Dã mở ra đọc tiếp.
Nội dung tấu chương ghi rõ Ty Nông Cục đã căn cứ theo suy đoán của Tư Thiên Giám về mưa bão, phân loại thành công văn gửi tới từng quận, đồng thời cấp phát trợ cấp và hướng dẫn bảo vệ mùa màng. Cuối cùng, bản tấu cũng liệt kê cụ thể tình hình báo cáo từ ba mươi sáu quận.
Tần Đạc Dã đọc kỹ, theo thói quen cầm bút chu sa lên, khoanh tròn và ghi chú.
Bút gần cạn mực, y ngẩng đầu tìm nghiên. Rất thuận tay, nghiên mực đã được ai đó đẩy đến trong tầm với.
Tần Đạc Dã nhẹ chấm bút vào mực đỏ, bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ bên tai.
Y thoáng khựng lại: "..."
Mười hai năm qua, thói quen này quả thực đáng sợ.
Y vừa cầm đến công vụ thì lập tức toàn tâm toàn ý tập trung vào đó, quên hết mọi thứ xung quanh, cũng quên luôn cả thân phận hiện tại của mình.
"Ái khanh phê duyệt tấu chương trông còn giống Hoàng đế hơn cả trẫm đấy."
Tần Huyền Hiêu khẽ cười, đưa tay cuốn lấy một lọn tóc rủ bên má Tần Đạc Dã, tùy ý nghịch ngợm.
Ngữ điệu nghe có vẻ không phải đang trách móc.
Tần Đạc Dã hơi nghiêng mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt đối phương vẫn bình thản, bèn mặc kệ hành vi của Tần Huyền Hiêu, tiếp tục cầm bút hoàn thành phần còn lại của bản tấu chương.
Y đặt tấu chương đã phê duyệt sang một bên, rồi nghiêng người về phía trước, vươn tay lấy thêm một bản tấu khác, đồng thời lặng lẽ quan sát sắc mặt Tần Huyền Hiêu qua khóe mắt.
Nếu đã vậy, sao không nhân cơ hội này thử dò xem giới hạn của hắn nằm ở đâu?