- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Sương sớm khẽ hôn vào làng Thôi Vân ngủ say..."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Ánh đuốc phản chiếu xuống bờ sông, soi sáng như ban ngày. Những chiếc bè da dê chao đảo giữa dòng nước lũ cuồn cuộn, tuy thô sơ nhưng bền chắc, một đầu dây thừng cột vào thân cây trên vùng đất cao.
Huyền Y vệ quyết không để Tần Đạc Dã lên bè, y chỉ có thể đứng bên bờ sông, cùng mọi người tham gia cứu nạn, tay y nắm chặt dây thừng để điều chỉnh hướng đi của bè da dê, chân giẫm sâu vào lớp đất bùn nhão. Dòng nước lạnh buốt nhanh chóng chảy xiết qua.
Một hiệu lệnh vang lên, tất cả cùng lúc lùi lại, kéo dây thừng đưa chiếc bè trở về bờ.
Trên chiếc bè chòng chành, Huyền Y vệ nâng đứa trẻ vừa cứu được từ giữa dòng nước lên cao, sóng nước xô đẩy mạnh mẽ, Tần Đạc Dã đưa tay đón lấy, lội một bước về phía trước, nước lập tức ngập đến ngang eo.
Y cẩn thận tiếp nhận đứa trẻ thoi thóp từ tay thị vệ. Những người xung quanh phối hợp nhịp nhàng, dây thừng trên bè lập tức chùng xuống một chút, giúp thị vệ nhanh chóng ổn định chiếc bè và tiếp tục lao về phía mái nhà chênh vênh giữa dòng, nơi còn nhiều người dân mắc kẹt.
Tần Đạc Dã rút chân ra khỏi lớp bùn sâu, bế đứa trẻ bước lên bờ.
Người trên bờ lập tức vây quanh đón lấy y, lửa đuốc cũng theo đó mà sáng bừng lên, hơi ấm lan tỏa, làm ấm cơ thể lạnh cóng của đứa nhỏ.
"Tập hợp dân chạy nạn lên vùng đất cao an toàn, phát nước uống và lương thực, đào hố nhóm lửa để sưởi ấm. Họ ngâm nước quá lâu, không thể chịu được gió lạnh đêm khuya."
Tần Đạc Dã nhanh chóng dặn dò người phụ trách cứu hộ, thấy họ đã hiểu rõ thì lập tức quay người, chạy về phía bờ sông, chụp lấy sợi dây thừng đang căng chặt, quấn một vòng quanh cổ tay. Lập tức, sợi dây thừng thô ráp cắt sâu vào da thịt, tạo thành vết thương rướm máu. Nhưng y chẳng hề bận tâm, chỉ cắn răng giữ chặt dây thừng, giữ cho chiếc bè da dê được ổn định giữa dòng nước chảy xiết.
Cùng với Tần Đạc Dã, ba bốn người hợp sức kiểm soát chiếc bè. Trên bè, Huyền Y vệ hết lần này đến lần khác lao vào hiểm nguy, cứu thêm từng người từng người một, mang hy vọng sống trở lại bờ.
Tại bờ sông bị lũ nhấn chìm của thôn Thôi Vân, những đội cứu hộ như vậy nối thành một dãy dài, đèn đuốc sáng rực, tựa như tấm lưng vững chãi nhất của Đại Ngụy.
Sương nước sông dày đặc, theo thời gian trôi qua, lửa đuốc cháy bập bùng rồi cạn dần.
Mồ hôi trên người Tần Đạc Dã tuôn như mưa, quan phục ướt sũng bết vào da thịt. Y không còn cảm giác với cái lạnh của gió thu hay nước sông, chỉ nghiến răng quay đầu lại, gầm lên: "Dầu hỏa! Châm thêm! Ai lo việc đuốc đấy? Không được để tắt!"
"Đại nhân! Người không đủ, không xoay sở kịp!" Một giọng nói vọng lại từ xa, cũng gào lên giữa tình huống khẩn cấp.
Ánh lửa lung lay, run rẩy trước cơn gió thu, dường như sắp lụi tàn.
Bỗng nhiên, một bàn tay đầy vết thương vươn ra, nhúng ngọn đuốc vào dầu hỏa.
"Phừng!" Ngọn lửa bùng lên, soi rõ gương mặt kiên nghị của người phụ nữ vừa được cứu từ giữa dòng lũ – cũng là mẹ của đứa trẻ kia.
"Sứ quân, giao cho chúng ta!"
Những người còn đủ sức, vừa được cứu lên bờ, vội nuốt một miếng lương khô rồi lập tức quay lại, nắm chặt dây thừng kéo bè.
"Ta cũng giúp một tay!" Những người đàn ông khỏe mạnh đồng loạt hét lên, dùng hết sức mình.
Tiếng khóc, tiếng cảm ơn, tiếng kéo dây vang vọng khắp bờ sông, sưởi ấm không gian lạnh giá.
Ở những nơi sâu hơn trong dòng nước, trên mái nhà bị ngập, trên thân cây chênh vênh, trên những tấm gỗ trôi nổi mắc kẹt giữa các khe đá, vô số người dân đang vật lộn với dòng nước xiết, hướng mắt về phía bờ sông. Ánh lửa phản chiếu trong mắt họ, gợi nhớ về những ngọn đèn le lói trong thôn làng thuở nào.
"Đừng từ bỏ! Có người đến cứu chúng ta rồi!"
"Bà con ơi! Cứu viện tới rồi! Mọi người tỉnh dậy đi! Mau hét lên, để họ chú ý tới chúng ta!"
"Ở đây, ở đây!"
Giữa những tiếng hô vang, bỗng có một giọng hát yếu ớt cất lên, run rẩy nhưng tràn đầy hy vọng.
"Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi..."
Mặt sông lặng đi một thoáng, rồi từ bốn phương tám hướng vang lên khúc dân ca mà họ đã nghe từ nhỏ.
"Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi..."
"Sương sớm khẽ hôn vào làng Thôi Vân ngủ say..."
Khúc dân ca vang vọng trên mảnh đất mà họ đã gắn bó sớm tối, từng âm thanh lay động, hòa thành một nhịp duy nhất, càng hát càng lớn, tiếng ca lan đến bờ sông. Tần Đạc Dã đột nhiên giật mình: "Bên đó còn có bách tính bị mắc kẹt!"
Khúc dân ca của thôn Thôi Vân đã trở thành dấu hiệu rõ ràng nhất giữa dòng nước xiết phức tạp.
Ba canh giờ sau, tất cả bách tính bị mắc kẹt ở thôn Thôi Vân đều được cứu lên vùng đất cao.
Lúc này đêm đã vào khuya, bầu trời đen kịt với những tầng mây nặng trĩu, không có ánh sao hay vầng trăng, khiến không khí trở nên ngột ngạt, gần như khiến người ta khó thở.
Tần Đạc Dã thở một hơi, ra lệnh thu hồi bè da dê. Y bước đến bên đống lửa, ngồi bệt xuống đất mà không để ý đến hình tượng. Những giọt nước theo tóc và vạt áo y nhỏ xuống, thấm vào mặt đất ẩm ướt.
Y lấy túi nước từ trên lưng ngựa, cầm trên tay. Cổ họng đau rát như bị xé toạc, vừa rồi khi tổ chức nhân lực kéo dây thừng, tất cả lời nói đều phải hét lên, mọi chỉ huy cũng dựa vào tiếng hét. Bây giờ, giọng y đã khàn đặc, như thể bị xé rách.
Tần Đạc Dã vừa định uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, bỗng có một giọt mưa rơi xuống từ bầu trời, đập vào trán y.
Y ngẩng đầu, đưa tay đón một giọt nữa.
Lại mưa rồi.
Nơi này gần dòng nước lũ, không thể ở lại lâu.
Tay vẫn cầm túi nước, Tần Đạc Dã không kịp uống mà lập tức ra lệnh: "Huyền Y vệ! Các ngươi và quan viên cứu trợ dẫn dân chạy nạn về thành trước, tìm Thanh Huyền. Thanh Huyền chắc đã dựng xong một khu trại tạm ngoài thành, cứ tạm thời ở đó."
Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa dồn dập từ thượng du lao tới. Người chưa đến, tiếng hô của Huyền Y vệ đã truyền lại.
"Văn đại nhân! Thợ thủ công vừa đi kiểm tra đê Thôi Vân, đê đã bị nước xói mòn nứt vỡ, đang gấp rút sửa chữa! Nếu trời còn mưa, đê Thôi Vân không chịu nổi nữa, sẽ sụp đổ hoàn toàn!"
Cái gì?!
Đồng tử Tần Đạc Dã co rút.
Giữa đêm khuya, mưa rơi như trút nước.
Nếu đê Thôi Vân sụp đổ, dòng lũ bị chặn nhiều ngày qua sẽ tràn ra trong tức khắc. Khi ấy, nước lũ cuồn cuộn sẽ nhấn chìm toàn bộ quận Kỳ Xuyên.
Y không kịp uống nước, ném lại túi nước rồi lập tức vẫy tay gọi quan viên quận Kỳ Xuyên đến, khàn giọng quát: "Chạy ngay! Lập tức chạy! Dẫn tất cả mọi người đi!"
Mọi người lập tức hành động.
"Huyền Y vệ để lại hai người, chờ lệnh tại chỗ. Nếu đê Thôi Vân sụp đổ, nước lũ tràn xuống, lập tức báo cho các thôn chưa bị thiên tai ở hạ du, khẩn cấp sơ tán!"
Tần Đạc Dã không hề do dự, trong khoảnh khắc đã đưa ra quyết định. Y khẽ thở một hơi, chỉ mất hai giây để cúi xuống, giúp một người mẹ bế con lên lưng ngựa, sau đó quay đầu, kiên quyết tiến về thượng du.
Bóng lưng y thẳng tắp, như thể không gì có thể đè bẹp.
Những người phía sau như tìm được chỗ dựa, lập tức tập trung tinh thần.
Y không dừng lại chút nào, dẫn người chạy đến đê Thôi Vân, lội vào khu vực đê. Ở đó, những người thợ đang gấp rút gia cố.
Không khí hiện tại căng thẳng đến mức khó thở. Tần Đạc Dã nín thở, sợ rằng chỉ cần một âm thanh cũng sẽ khiến con đê mong manh sụp đổ.
Y ngước nhìn dãy núi đen kịt, như một con quái thú ẩn nấp trong bóng tối, mưa trút xuống sông, bọt nước trắng xóa tung lên, đê điều chỉ còn trụ được nhờ ý chí.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
"Sứ quân..." Sắc mặt thợ thủ công trắng bệch dưới ánh lửa, họ đã ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, môi run rẩy: "Không trụ được nữa..."
Lời còn chưa dứt, một mảng gạch trên đê bất ngờ nứt ra, ngay lập tức bị dòng nước cuốn đi, con đê vốn đã lung lay nay càng thêm mỏng manh.
"Ngoài việc chặn nước, còn cách nào khác không?!" Tình huống càng nguy cấp Tần Đạc Dã càng tỉnh táo, y nghe thấy giọng nói khàn đặc của chính mình, "Nhất định phải giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất."
Người thợ lập tức đáp: "Còn, còn một cách, trị thủy phải thuận theo dòng, chặn không bằng dẫn. Nhưng dù vậy, cũng không thể giải quyết triệt để..."
Tần Đạc Dã lập tức hiểu ra, ánh mắt sắc bén quét qua bờ sông. Hai bên bờ là đất đai màu mỡ.
Vùng thượng du Thôi Vân sử dụng nước từ sông lớn Kỳ Xuyên để tưới tiêu, khai hoang được một vùng rộng lớn.
Nhưng hi sinh một phần là điều cần thiết, một tia sáng lóe lên trong đầu y: "Đào kênh dẫn nước! Phân tán áp lực của sông lớn Kỳ Xuyên xuống các vùng trũng, kéo dài thời gian cho thợ sửa đê!"
Sau khi ra lệnh, y quay lại hỏi thợ thủ công: "Đê Thôi Vân còn trụ được bao lâu?"
"Tối đa hai khắc."
Tần Đạc Dã gật đầu, Huyền Y vệ và những người cứu hộ khác lập tức tản ra, cầm cuốc, búa, xẻng, đến các kênh dẫn nước, dốc hết sức lực đào xới dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Ầm ầm!
Dòng kênh vỡ ra, nước từ sông lớn Kỳ Xuyên cuồn cuộn chảy xuống, tràn vào vùng đất trũng, ngay lập tức lan rộng.
"Có tác dụng rồi!" Thợ thủ công vui mừng reo lên.
Hai mắt Tần Đạc Dã sáng lên, không để ý tóc đã ướt sũng dính vào mặt, vội vén lọn tóc che mắt, vác xẻng lên vai, tiến đến kênh nước tiếp theo, "Tiếp tục!"
Từng đoạn kênh rạch bị phá vỡ, giúp giảm áp lực của dòng sông. Nước sông Kỳ Xuyên theo những con kênh phía thượng du đê Thôi Vân tràn ra những vùng trũng xung quanh. Trước khi viên gạch cuối cùng bị cuốn trôi, con đê run rẩy cố gắng cầm cự đến hơi thở cuối cùng. Ngay trước khi sụp đổ hoàn toàn, mưa cũng dần ngớt.
Mây đen dần tan.
Những người thợ không dám nghỉ ngơi, lập tức khuân vật liệu từ bờ sông đến để sửa chữa con đê.
Dường như có chút ánh sáng le lói nơi chân trời. Ở phương đông xa xôi, tầng mây đã nhạt đi, ráng mây rực rỡ như vệt mực đậm xuyên thủng mây đen, kéo theo từng sợi ánh sáng mong manh.
Trời sáng rồi, mây mù hoàn toàn tan biến. Giữa những kẽ hở của biển mây, mặt trời rực đỏ như chu sa ráng chiều, lặng lẽ buông xuống ánh nhìn dịu dàng.
Tần Đạc Dã đứng trong dòng nước, nước ngập đến ngang eo y. Những người tham gia cứu nạn khác cũng giống y, đều dừng lại, ngây ngẩn nhìn về phía chân trời, bất giác bị ánh vàng kia làm cho chói mắt.
Y chậm rãi thở ra một hơi.
Trời sáng rồi.