- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Vậy gọi là gì?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Bị bao trùm trong một màn đêm ấm áp kéo dài rất lâu, lâu đến mức hai nhịp thở nặng nề và dồn dập quấn quýt lấy nhau, không thể tách rời.
Giữa cảm giác miên man ấy, Tần Đạc Dã lờ mờ nghe thấy âm thanh bên tai.
"Được rồi..." Giọng của Tần Huyền Hiêu khàn đặc, hắn thì thầm: "Bệ hạ của ta... ngài cảm nhận được không? Ngài đã chuẩn bị xong rồi, ta... ta có thể không?"
Giọng nói khàn khàn mang theo sự cám dỗ tột cùng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Đối phương dùng chất giọng nhiễm đầy tình ý để gọi y là "bệ hạ", nhưng đầu ngón tay vẫn chống đỡ bên trong, động tác trên tay lại càng thêm ngang ngược.
Cảm giác cấm kỵ quái lạ trong lòng cũng theo đó mà phóng đại vô hạn.
Tần Đạc Dã nghiến răng, mạnh mẽ nhấc chân đạp hắn, mắng: "Cút... đừng gọi ta như vậy."
Nhưng giọng nói lại khàn khàn mềm mại, xen lẫn nhịp thở gấp gáp, chẳng còn chút dáng vẻ gì của Hoàng đế. Tần Huyền Hiêu nghe thấy mà lòng ngứa ngáy, hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai đỏ bừng của Tần Đạc Dã, mơ hồ hỏi: "Vậy gọi là gì?"
Gì cũng được, gọi tên là được rồi.
Tần Đạc Dã đẩy hắn ra, hơi thở rối loạn, khuôn mặt nóng bừng, y đáp: "Tùy ngươi."
"A Dã."
Giọng nói bất ngờ vang lên bên tai.
Tần Đạc Dã ngây người trong chốc lát, rồi lại nghe thấy Tần Huyền Hiêu ghé sát, thì thầm lặp đi lặp lại tên y.
"A Dã... ta yêu người lắm... có thể gọi thế này không?"
Giọng nói vương vấn, dịu dàng quấn quýt.
Tần Đạc Dã không có tên tự, y chưa đến tuổi cập quan đã mất cả cha lẫn mẹ, Đại Ngụy cũng không bắt buộc phải đặt tên tự, y chỉ có duy nhất một cái tên "Đạc Dã" — âm vang như tiếng chuông đồng, tiếng trống trận dồn dập.
Một cái tên vốn sắc bén, nhưng khi được gọi một cách dịu dàng như thế này, lại trở thành sự ấm áp chỉ thuộc về hai người họ.
Mặc dù có chút lạ, nhưng thời điểm cái tên ấy vang lên hòa vào nhịp thở, lại giống hệt như một âm thanh cảm thán.
Đầu óc y mơ hồ, cũng không phản đối nữa, chỉ lẩm bẩm: "Sao cũng được... ưm, đừng cọ nữa."
"Được." Tiếng đáp nhẹ vang bên tai.
Tần Đạc Dã cảm nhận được ngón tay hắn đột ngột rút ra.
Giây tiếp theo, màn đêm buông xuống, ngân hà xoay chuyển, ánh sao lấp lánh ùa vào điện Hàm Chương, xuyên qua khung cửa giấy, rồi bị ngăn lại sau tấm bình phong. Một lúc lâu, những ánh sao như nghe thấy âm thanh nào đó, chúng ngại ngùng đến mức chớp lóe một chút, rồi vội vã ẩn mình sau áng mây.
"Ưm...!"
Sau bức bình phong, Tần Đạc Dã vô thức mở miệng, y ngửa mạnh đầu ra sau, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên gối.
Khoảnh khắc bị tiến vào, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo bản năng, toàn thân lập tức căng cứng, ngón tay siết chặt bờ vai trước mặt, cả eo thắt lại như một cây cung giương căng, mà dây cung thì không ngừng run rẩy.
Bóng tối làm mọi giác quan trên cơ thể y trở nên nhạy bén gấp bội, đồng thời phóng đại cảm giác khoái lạc tràn ngập chưa từng có.
"Ưm... A Dã..."
Tần Đạc Dã nghe thấy giọng nói của Tần Huyền Hiêu trở nên nặng hơn, lúc này hai người gần kề đến mức hơi thở nóng rực của hắn phả lên làn da y, khiến y run rẩy dữ dội.
"A Dã, thả lỏng."
Tần Đạc Dã nghe thấy, nhưng y không làm được.
Cảm giác khác lạ quá rõ ràng, thậm chí y thấy ngay cả nhịp thở cũng trở thành một sự cọ xát, mà cảm giác tồn tại kia lại càng mãnh liệt hơn, chứ nói gì đến chuyện cử động thân thể.
Bỗng nhiên, vòng eo bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nhiệt độ không ngừng truyền đến, giúp y giảm bớt sự khó chịu ban đầu.
Lông mi Tần Đạc Dã khẽ run, lướt qua lớp vải, rồi hoàn toàn nhắm nghiền mắt, toàn bộ thân tâm hòa vào màn đêm.
Những nụ hôn dịu dàng chậm rãi lướt tới, nụ hôn và mọi động tác khác đều vừa vặn đến hoàn mỹ, không có đau đớn như y từng tưởng tượng, mà chỉ có sự thoải mái thấm vào tận linh hồn.
Tần Đạc Dã thích cảm giác này.
Dược cao ngọc có chất lượng rất tốt nên khá hiệu quả. Âm thanh sóng nước hòa cùng tiếng th.ở d.ốc của Tần Huyền Hiêu truyền đến tai y, khiến mặt y càng đỏ hơn, tuy rằng nghe có chút xấu hổ, nhưng toàn thân lại vui sướng không thể kiểm soát, cả xương cốt cũng mềm nhũn ra.
Cảm giác như thế, khiến hai chân đang kẹp lấy eo Tần Huyền Hiêu của y không nhịn được mà cọ xát.
Nhưng nào ngờ, lúc này động tác của kẻ kia bỗng trở nên mạnh hơn.
"Ưm...!"
Y định thuận thế đạp hắn một cái, nhưng chân vừa đá ra đã trượt khỏi lớp vải trơn, chưa kịp đạp trúng, y đã hoàn toàn không còn sức để nhấc chân lên nữa.
Mồ hôi từ trán Tần Huyền Hiêu rơi xuống, men theo đường nét dưới cằm tụ lại thành giọt, rồi rơi xuống hõm cổ của Tần Đạc Dã.
Tựa như một tín hiệu nào đó, động tác của hắn bỗng chốc trở nên dồn dập. Đêm đen hóa thành cuồng phong bão tố, tiếng nước vỡ tan trong không gian, bão táp cuộn trào, mang theo cả Tần Đạc Dã trôi dạt trong cơn gió xiêu vẹo, lớp đệm mềm cũng dần bị đẩy lùi về sau.
Y làm gì còn sức nhấc chân đá người, chỉ đơn giản nghiến răng mà không thể hét lớn ra tiếng, toàn bộ sức lực đều mất sạch.
Ngón tay y không thể kiểm soát, bấu chặt lên vai Tần Huyền Hiêu, thậm chí y còn nghe thấy một tiếng "soạt" vang lên. Tần Đạc Dã biết rõ sức lực của mình lớn đến mức nào, e rằng đã cào ra mấy vệt máu dài.
Thế nhưng Tần Huyền Hiêu lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không phản ứng, động tác hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng phá tan tiếng r.ên rỉ bị kìm nén nơi cổ họng, từng tiếng từng tiếng tràn ra theo kẽ môi, hòa vào những động tác mạnh bạo.
Trăng sao lại một lần nữa xoay chuyển, bên trong điện, nến đỏ lay động, ánh lửa lập lòe, hai linh hồn cô đơn chật vật bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm thấy nhau, trở thành chỗ bấu víu và nương tựa lẫn nhau, hoàn toàn hòa thành một thể.
Đêm nay thiên tượng vẫn là hai vì sao treo cao, xoay quanh vị trí Bắc Đẩu, khi quay đến điểm cao nhất, xiềng xích hoàn toàn vỡ vụn, tia sáng tuôn trào, cùng nhau lao đến đỉnh Vu Sơn. Trong khoảnh khắc, cả hai đều run rẩy đến mức gần như chìm ngập.
Cái nóng như thực thể ấy bùng lên trong cơ thể, mu bàn chân y căng chặt, ngón chân co quắp, toàn thân run rẩy một cách vô thức.
Tiếng thở dồn dập từ hai người đồng thời vang lên bên tai.
Đột nhiên, chiếc dải lụa đen vẫn che mắt y bị giật mạnh ra, ánh nến trong điện lập tức đổ ập vào đôi mắt sáng rực ấy.
Ánh nến không còn vật cản, chiếu rọi lên gương mặt gần như được chạm khắc tinh xảo bởi bàn tay thiên công, trên mặt y lộ rõ vẻ hoan lạc đang kìm nén, càng toát lên vẻ tuấn mỹ lạ thường. Đôi mắt đẹp đẽ ấy phủ một tầng hơi ẩm, hàng mi dài bị thấm ướt, khóe mắt hơi nhếch lên hướng về hàng chân mày nhíu chặt, đồng tử vì cơn k*ch t*nh khi nãy mà tản mát, lúc này chỉ còn lại một chút ngẩn ngơ.
Tần Huyền Hiêu gần như bị cảnh tượng đó hút hết hồn phách.
Tần Đạc Dã bất chợt nhìn thấy ánh sáng, y không kịp phòng bị, bỗng đâm sầm vào đôi mắt phượng sâu lắng thâm tình của đối phương, nhìn ngọn nến vẽ nên từng đường nét góc cạnh trên gương mặt hắn, còn bản thân y thì vẫn chìm đắm trong dư âm nóng bỏng, toàn bộ cơ thể như bị đưa lên tận mây xanh, mềm nhũn vô lực.
Trong thoáng chốc, y cảm thấy đầu óc quay cuồng, chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian.
Tần Đạc Dã thừa nhận, hoặc nói thẳng ra thì, cảm giác này thực sự quá sướng.
Còn k.ích thí.ch hơn lần đầu tiên y điên cuồng cưỡi ngựa, hoàn toàn thả lỏng dây cương, để con ngựa tung vó nhảy qua khe núi sâu thăm thẳm.
Còn nguy hiểm hơn lần đầu tiên y một mình tiến vào kinh thành, đối mặt với vô số âm mưu và ánh đao bóng kiếm ngay trước mắt, rồi y lại quyết tâm phá hủy tất cả, làm chấn động quyền thế lúc bấy giờ.
Tần Đạc Dã thích cảm giác này.
Thế nên y thoải mái "hừ" một tiếng, sau đó lười biếng nâng tay, chạm nhẹ vào lớp y phục còn vướng trên người Tần Huyền Hiêu.
"Cởi ra." Giọng nói của Tần Đạc Dã khàn đặc, mang theo dư âm của cơn h**n **, "Mặc quần áo không thấy nóng sao?"
Tần Huyền Hiêu bị y chạm vào như vậy, yết hầu không nhịn được mà trượt lên trượt xuống, hắn cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu phản ứng.
Lại một lần nữa bị chặn kín, không còn đường thoát.
Lúc này thân thể của Tần Đạc Dã vô cùng nhạy cảm, bị hắn trêu chọc như vậy, y không nhịn được mà híp mắt lại, ngửa đầu thở nhẹ một tiếng.
Sau đó, y hơi bất đắc dĩ, cúi đầu liếc nhìn bụng dưới của mình, rồi ngẩng lên trừng Tần Huyền Hiêu một cái.
"Cầm thú."
Tần Huyền Hiêu khàn giọng cười, dùng trán cọ cọ vào y, mang theo ý cười mà làm nũng: "A Dã, cởi giúp ta đi mà."
Tần Đạc Dã: "..."
Y thật sự chịu thua chiêu này.
Thế là y nằm ngửa ra giường, vươn ngón tay, ngoắc ngoắc về phía hắn.
Tần Huyền Hiêu ngoan ngoãn cúi người xuống, đai áo rơi trước mặt, Tần Đạc Dã vươn tay giúp hắn cởi.
Mỗi lần sắp cởi ra, Tần Huyền Hiêu lại cố tình động một chút, kéo theo hỗn loạn trong cơ thể lại một lần nữa xâm chiếm toàn bộ giác quan của y, sự kí.ch th.ích quá mức khiến ngón tay y mất kiểm soát, siết chặt bất cứ thứ gì có thể nắm được.
Sau một hồi khi cảm giác đó qua đi, Tần Đạc Dã ngẩng đầu nhìn Tần Huyền Hiêu, lập tức bắt gặp ánh mắt giả vờ vô tội kia.
Tần Đạc Dã: "..."
Y kiên nhẫn tiếp tục gỡ đai áo, rồi lại rơi vào vòng lặp.
Kết quả là, đai áo càng cởi càng siết chặt vào nhau.
Tần Đạc Dã tức đến nỗi đấm cho tên nào đó một cú.
Sau đó y bị hắn hoàn toàn bao phủ, những gì vừa cảm thấy thích thú, giờ lại bị lặp lại từ đầu đến cuối.
Không biết quấn quýt bao lâu, mãi đến khi tách ra, y đã mệt đến mức bụng đói meo.
Bụng y kêu lên một cách không đúng lúc, hai người nằm trên chiếc giường hỗn loạn, đưa mắt nhìn nhau.
Vị Thành Liệt đế vĩ đại mím môi, đột nhiên cảm thấy lúc này mà đói đến mức bụng réo lên thì thật mất mặt.
Tần Huyền Hiêu có chút kinh ngạc, hỏi:"Trước khi về ngươi chưa dùng bữa tối sao?"
Tần Đạc Dã lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Vốn định về ăn cùng ngươi, ai ngờ ngươi đột nhiên phát điên..."
Tần Huyền Hiêu chột dạ sờ chóp mũi, ánh mắt lảng tránh, hắn ho nhẹ một tiếng, dịu giọng nói: "Vậy để ta gọi Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa."
"Thôi." Tần Đạc Dã kéo hắn lại, "Đã mấy giờ rồi, trên bàn có bánh mang về, ăn tạm đi."
Tần Huyền Hiêu nói: "Vậy ta gọi Câu Hoằng Dương chuẩn bị nước ấm để tắm rửa."
Tần Đạc Dã không tỏ ý kiến.
Kết quả là, bên ngoài điện Hàm Chương, vị Thái giám Tổng quản đầy lo âu bỗng thấy cửa điện bị đẩy ra, bệ hạ của ông tùy tiện khoác một chiếc áo choàng, bước ra từ trong điện.
"Đi chuẩn bị nước ấm, mang nhiều vào, rồi chuẩn bị nước trong suối nước nóng của thiên điện nữa."
Câu Hoằng Dương nghe giọng điệu vui vẻ chưa từng có của bệ hạ nhà mình, ông thoáng ngẩn người, giây sau đã nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ.
Quoa!
Thì ra là vậy!
"Vâng!!!"
Lão Thái giám không còn trẻ nhưng lại nhanh nhẹn bất thường, hớn hở lui xuống.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Đạc Dã khoác áo ngồi bên giường, bảo Tần Huyền Hiêu mở gói bánh ra.
Tần Huyền Hiêu chu đáo pha sẵn trà mảo mộc cho y, lần này không phải trà ngọt vì bánh vốn đã rất ngấy, trà mảo mộc sẽ giúp cân bằng vị giác. Hắn còn lấy trà nham Vũ Di từ kho riêng của mình, loại trà thanh nhưng không đắng, đúng khẩu vị mà Tần Đạc Dã thích.
"Bánh táo đỏ." Tần Đạc Dã tựa vào mép giường, bắt đầu chỉ dẫn.
Tần Huyền Hiêu lập tức đặt một miếng bánh xuống, đưa đến bên miệng y. Tần Đạc Dã lười nâng tay, chỉ cúi đầu cắn lấy miếng bánh từ giữa những ngón tay của người kia, đầu lưỡi ẩm ướt vô tình lướt nhẹ qua đầu ngón tay hắn.
Tần Huyền Hiêu chỉ cần cảm nhận, chỉ cần nhìn thôi, cũng như thể đã nếm được vị ngọt của bánh, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Tần Đạc Dã chậm rãi nhai bánh xong, nuốt xuống, rồi cố ý hỏi: "Chẳng phải nói là ta hạ độc vào đây sao? Sao không cản ta lại chút nào?"
Tần Huyền Hiêu: "..."
Đừng nhắc nữa!
Khi đó đầu óc hắn hồ đồ, phát điên lên, bây giờ nghĩ lại chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!