- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Lần đầu tiên Thành Liệt đế sợ hãi như vậy."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"Cho ông ta vào."
Giám chính của Tư Thiên Giám khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc buộc gọn bằng một sợi dây, hai bên tóc mai và râu đã điểm bạc.
Giám chính bước vào, vốn định bẩm báo trực tiếp, nhưng ánh mắt bất ngờ lướt qua Tần Đạc Dã đang ngồi cạnh Hoàng đế, ông ta lập tức nuốt lời định nói xuống bụng.
Một lúc lâu không lên tiếng, Tần Huyền Hiêu đặt bản tấu đang phê duyệt bằng bút chu sa xuống, mất kiên nhẫn nhìn về phía Giám chính trong điện: "Có việc gì thì nói mau lên."
Giám chính vội vàng quỳ xuống, nghiêm mặt thưa: "Đêm qua thần và các quan Tư Thiên Giám quan sát thiên tượng, diễn giải tinh đồ, phát hiện mặt trăng đang ở vị trí Bích Tú, điều này báo hiệu rằng trời sẽ có mưa lớn."
Lời còn chưa dứt, Tần Huyền Hiêu đã khẽ gõ vào cái chặn giấy trên bàn, phát ra tiếng
cạch
.
"Nói tiếng người."
Giám chính vội nuốt xuống nửa câu sau, đổi giọng: "Đầu tháng sau sẽ có mưa lớn, mưa xong vài ngày trời quang đãng. Vì vậy, ngày mùng bảy tháng mười là thời điểm thích hợp để tổ chức lễ săn bắn mùa thu."
Tần Huyền Hiêu bỗng nhiên hỏi: "Khi nào Lận tướng quân hồi kinh?"
Câu Hoằng Dương đứng một bên chờ lệnh, nghe vậy bèn bước lên trả lời: "Nếu tính cả thời gian mưa, thì ngày mùng năm tháng mười có thể tới nơi ạ."
"Được, về thời gian tổ chức săn bắn, ngươi đến bàn bạc với Lễ bộ đi." Tần Huyền Hiêu gật đầu.
"Vâng." Giám chính Tư Thiên Giám chắp tay nhận lệnh, nhưng không lập tức rời đi, mà thay vào đó ông ta ngập ngừng một chút, liếc mắt nhìn Tần Đạc Dã, do dự nói: "Bệ hạ, còn một việc nữa..."
Tần Đạc Dã đang mài mực bỗng dừng tay, nhìn Giám chính với vẻ thú vị, không hề có ý định tránh mặt.
Đại khái y đã đoán được Giám chính muốn nói gì.
Tần Huyền Hiêu: "Có chuyện thì nói."
Giám chính chậm rãi thưa: "Bệ hạ, chuyện này không thể để người ngoài nghe được."
Vừa dứt câu, ông ta liếc nhìn Tần Đạc Dã, ý tứ trong lời nói không cần giải thích thêm.
Hài hước ghê, trăm năm trôi qua, trẫm lại trở thành kẻ ngoài cuộc trong cung điện này.
Tần Đạc Dã nhẹ nhàng đặt bút chu sa xuống, ngồi thẳng người hơn, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
Tần Huyền Hiêu buông tấu chương, nhìn Giám chính Tư Thiên Giám, lại liếc qua Tần Đạc Dã, rồi lên tiếng: "Văn khanh không phải người ngoài, có gì cứ nói."
Giám chính cau mày, thấy không thể thuyết phục được Hoàng đế, ông ta đành mạnh dạn dập đầu, âm vang như sấm, "Bệ hạ minh giám!"
"Thiên tượng có biến, sáu ngày trước đột nhiên xuất hiện một
khách tinh*
vô danh, sáng chói lạ thường, ngày càng tiến gần tới vị trí của Bắc Thần tinh. Đêm nay thần và các quan Tư Thiên Giám quan sát, phát hiện khách tinh đã chạm vào Bắc Thần tinh, hình thành cảnh tượng
song tinh đồng tọa**
."
*Khách tinh - 客星:
chỉ các hiện tượng thiên văn bất thường khi một ngôi sao sáng đột ngột xuất hiện trên bầu trời và sau đó mờ đi hoặc biến mất.
**Song tinh đồng tọa:
hai ngôi sao sáng cùng hiện diện rất gần nhau trên bầu trời
Giọng Giám chính bỗng cao vút, gần như nghẹn ngào: "Bệ hạ! Song tinh đồng tọa, một là Thiên tử tuyệt tự, hai là có thần tử tiếm quyền làm loạn!"
Nói xong, Giám chính lại dập đầu mạnh xuống đất: "Xin bệ hạ minh giám, chém giết khách tinh, bảo vệ giang sơn Đại Nguỵ!"
Tần Đạc Dã nghe xong màn kịch này, bỗng chốc hiểu ra.
Bắc Thần tinh, là biểu tượng của Thiên tử.
Khách tinh, vốn chỉ những ngôi sao không báo trước mà xuất hiện, di chuyển không theo quỹ đạo.
Chuyện xảy ra xung quanh Thiên tử, lại cố tình nhắc đến sáu ngày trước, rồi còn ám chỉ hành động tiếm quyền của quan thần.
Khách tinh ám chỉ ai, Giám chính suýt nữa thì chọc thẳng ngón tay vào mặt Tần Đạc Dã mà mắng.
Tần Đạc Dã bật cười.
Hành động của y mấy ngày qua rốt cuộc đã động chạm lợi ích của bao nhiêu người, mà lại khiến họ nóng lòng muốn giết y như thế.
"Văn khanh." Tần Huyền Hiêu bỗng quay đầu, nhìn về phía Tần Đạc Dã, "Ông ta nói khanh là khách tinh, muốn trẫm giết khanh."
Tần Đạc Dã thản nhiên gật đầu: "Ừm, thần nghe ra rồi."
Giám chính: "?"
Giữa điện Hàm Chương, Giám chính nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, bỗng ngẩng đầu kinh ngạc.
Không phải chứ?! Hai người nói thẳng như thế luôn à?
Tần Huyền Hiêu không quan tâm đến phản ứng của Giám chính, ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Tần Đạc Dã. Nhìn vẻ ung dung cao quý này, dường như dù trong hoàn cảnh nguy cấp đến đâu y cũng có thể dễ dàng ứng phó, hắn không khỏi nghiến răng.
Hơn nữa, đúng là kỳ lạ, khi có người ngoài thì Tần Đạc Dã bỗng thu lại tính tình, còn dùng cả từ "thần" để xưng hô.
Dáng vẻ hờ hững này khiến trong lòng Tần Huyền Hiêu dâng lên một khao khát khó nói, tựa như cỏ dại mọc lan tràn.
"Ái khanh có muốn trẫm tự ra tay không?" Tần Huyền Hiêu ghé sát lại, thì thầm bên tai Tần Đạc Dã, giọng nhẹ nhàng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Tần Đạc Dã giật mình lùi lại, y không quen với cảm giác này, bất chợt đưa tay xoa xoa tai mình.
Vành tai có hơi đỏ lên.
Y cũng ghé gần, nở nụ cười nhẹ, thì thầm: "Nếu bệ hạ làm vậy, e rằng sẽ bỏ qua một thanh kiếm sắc bén rồi."
Tần Huyền Hiêu nghe xong, gật gù: "Người đâu! Giám chính Tư Thiên Giám dùng lời lẽ dối trá mê hoặc quân vương, hãm hại trung thần, kéo xuống chém đầu."
"Bệ hạ?" Giám chính sững sờ, quỳ bệt xuống đất, gần như không tin vào tai mình.
Trên đầu Tần Đạc Dã cũng hiện lên một dấu chấm hỏi, y nghiêng đầu.
Ngay lúc đó, một bóng dáng mặc áo đen thêu mây xanh lam từ bên ngoài xông vào, kéo cổ áo Giám chính định lôi ra.
Giám chính vội vàng vươn tay bám chặt xuống đất, liên tục dập đầu: "Bệ hạ, bệ hạ! Lời vi thần nói đều là sự thật, không hề có ý lừa dối bệ hạ! Nếu bệ hạ không tin, có thể cùng vi thần đến Tư Thiên Giám xem thiên tượng!"
Tần Huyền Hiêu không thèm nghe, chỉ phất tay ra hiệu cho Huyền Y vệ nhanh chóng lôi người đi.
Thấy vậy, Giám chính càng tuyệt vọng, quay đầu trừng mắt Tần Đạc Dã, như thể y chính là nguyên nhân khiến mình mất mạng: "Bệ hạ, ngài không thể bị khách tinh mê hoặc được!"
"Ồn ào quá! Huyền Y vệ, tháo khớp hàm ông ta ra."
"Khoan đã!"
Tần Đạc Dã đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, đứng dậy hô lớn. Huyền Y vệ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Huyền Hiêu chờ lệnh.
"Bệ hạ, không thể." Tần Đạc Dã vươn tay nắm lấy cổ tay Tần Huyền Hiêu, nhìn hắn.
"Không thể?" Tần Huyền Hiêu lặp lại lời y, cười lạnh: "Hôm nay nếu không phải khanh và trẫm ở đây, có lẽ ông ta đã thật sự thành công rồi."
"Bệ hạ... quả thật ông ấy có tội, dám dối gạt vua, ly gián trung thần, nhưng tội không đáng chết." Tần Đạc Dã nhẹ nhàng nói.
"Ha, Văn khanh, nghe khanh nói đi, dối gạt vua mà không đáng chết à?" Tần Huyền Hiêu như thấy thú vị, hắn nắm ngược tay đối phương, ngón tay cái nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ tay Tần Đạc Dã: "Ái khanh đừng mềm lòng quá."
Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày, nhìn vào mắt Tần Huyền Hiêu, đôi mắt dài hẹp như phượng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo vô tình, tựa như đây mới chính là con người thật của hắn. Còn bộ dạng yếu ớt như đứa trẻ mà y thấy trong phòng kín lúc chiều, chỉ là vỏ bọc.
"Văn khanh, ngồi xuống, nhìn nhận rõ thân phận của mình, đừng cố thuyết phục trẫm thay đổi ý định nữa."
Huyền Y vệ nhận lệnh, tiếp tục kéo Giám chính ra ngoài, ông ta lại gào khóc thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Đạc Dã bất ngờ lên tiếng, giọng nói mang theo uy nghiêm không thể chối cãi, như thể đã quen ra lệnh từ lâu: "Huyền Y vệ! Dừng tay!"
Huyền Y vệ theo phản xạ dừng lại.
Nhưng sắc mặt Tần Huyền Hiêu lập tức u tối. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Đạc Dã, siết chặt cổ tay người đối diện đến mức da thịt y ửng đỏ.
"Hai lần rồi." Giọng Tần Huyền Hiêu như ngâm trong băng giá: "Văn khanh, khanh đã cãi lệnh trẫm hai lần... còn vượt qua mệnh lệnh của trẫm. Sao, khanh muốn làm Hoàng đế?"
Tần Đạc Dã chịu đựng cơn đau, nhưng y không thay đổi sắc mặt, bàn tay bên hông nắm chặt, ẩn giấu dưới tay áo.
Y cúi đầu, cố nghĩ cách để Hoàng đế thay đổi ý định.
Không thì khi Giám chính Tư Thiên Giám bị xử tử, chính là lúc tin đồn thực sự bùng phát. Dù là bách tính hay sử sách đều sẽ ghi lại rằng Thiên tử u mê, bạo ngược vô năng, vì nuôi dưỡng nam sủng mà giết hại trung thần.
Điều này mới thực sự là đòn đánh vào danh tiếng của Hoàng đế.
Tên nhóc này sao lại không hiểu điều đó?
Thần tử đứng ở phía chính nghĩa, có thể thoải mái chỉ trích hành động của Hoàng đế, ép buộc Hoàng đế phải làm theo những gì họ muốn, thậm chí dư luận thiên hạ cũng sẽ vì thế mà đảo chiều.
Đến lúc đó, Thiên tử sủng ái gian thần, đưa vào hậu cung làm nam sủng, đoạn tuyệt dòng dõi, gian thần vượt quá bổn phận, lời tiên tri của Tư Thiên Giám trở thành hiện thực.
Lúc đó ngươi phải làm sao đây, sao ngươi ngốc thế! Tần Đạc Dã gần như muốn chọc tay vào trán Tần Huyền Hiêu, kéo tai hắn mà răn dạy.
Chỉ tiếc rằng, sự tin tưởng mà Tần Huyền Hiêu thể hiện hôm nay, có lẽ chỉ là chút dung túng, chứ không phải là cho phép y "dạy Hoàng đế cách làm việc".
Đứa nhóc chết bằm này khỏe thật, bóp đau cổ tay ta quá! Ta đang suy nghĩ cho ngươi, ngươi động não một chút đừng bướng quá có được không!
Thật hết chịu nổi, sao ngươi làm Hoàng đế lại mệt hơn trẫm tự làm thế này.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay Giám chính Tư Thiên Giám nhất định không được chết.
"Thần biết sai rồi, từ nay sẽ chú ý hơn." Tần Đạc Dã hiếm khi cúi đầu, trong lòng thở dài, thuận theo ý Tần Huyền Hiêu, "Bệ hạ thánh minh, nên nghiêm trị Giám chính, nhưng thần mạo muội cầu xin, có thể giữ lại mạng sống của ông ấy không?"
Giữ lại một mạng, như vậy sau này khi dư luận dậy sóng, vẫn còn một chút cơ hội xoay chuyển.
Chỉ cần nói rằng Giám chính muốn dùng chuyện quỷ thần để mê hoặc bệ hạ, nhưng bệ hạ nhân từ, tha cho ông ấy khỏi tội chết.
"Có thể."
Vốn nghĩ rằng phải tranh luận thêm một hồi nữa, không ngờ Tần Huyền Hiêu lại bất ngờ gật đầu.
Ánh mắt Tần Đạc Dã sáng lên.
Giám chính Tư Thiên Giám nằm trên sàn, ánh mắt cũng đột nhiên bừng lên sức sống, ông ta ngừng cào xé mặt đất, nhìn về phía Tần Đạc Dã đầy hy vọng, trong mắt tràn đầy lòng biết ơn trong lúc nguy nan.
Ông ta vốn tưởng rằng, dựa vào tính cách của bệ hạ, tối nay mình chết là điều không thể tránh khỏi. Không ngờ, người ông ta nhắm vào hôm nay lại không thèm so đo mà còn cố gắng nói đỡ, cứu mạng ông ta.
"Nhưng..." Tần Huyền Hiêu bất ngờ dùng lực kéo mạnh, Tần Đạc Dã không chú ý, bị kéo ngã ngồi lên người hắn.
Tần Huyền Hiêu nhìn người đang ở khoảng cách gần, hắn hạ giọng, đuôi mắt mang theo ý cười lạnh giá, rồi nắm lấy tay y, từ từ trượt xuống phía dưới.
Tần Đạc Dã không hiểu gì, cúi đầu mặc cho Tần Huyền Hiêu nắm cổ tay mình, bàn tay dần dần lướt xuống.
Đầu ngón tay dừng lại, Tần Đạc Dã bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, y lập tức ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đầy ẩn ý của người kia.
Như rắn, như vực sâu, như ngọn lửa rực cháy.
Như một sự đụng chạm từ linh hồn.
Y bỗng chốc bừng tỉnh.
Tần Đạc Dã tựa như bị phỏng, mạnh mẽ rút tay về.
Từ kiếp trước đến kiếp này cộng lại, lần đầu tiên Thành Liệt đế sợ hãi như vậy.
Chết thật, đó là cái gì! Tên nhóc này nghĩ cái quái gì trong đầu vậy! Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!!!
Đồng tử Tần Đạc Dã chấn động, y trừng mắt nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Huyền Hiêu, đột nhiên cảm thấy tương lai của Đại Ngụy mịt mờ không ánh sáng.
Trong đầu ong ong, đột nhiên y nghe thấy lời tên nhãi ranh kia nói.
"Muốn trẫm đồng ý yêu cầu của khanh, có lẽ ái khanh cần thực hiện một chút bổn phận của nam sủng rồi."