- Trang chủ
- Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
Truyện: Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Tác giả: Miêu Miêu Lê
- Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
- Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng
- Chương 3: Ngươi biết Tần Đạc Dã không?
- Chương 4: Ngươi có khóc không?
- Chương 5: Người đâu! Cởi bỏ quan phục của Văn ái khanh
- Chương 6: Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội
- Chương 7: Trẫm phải thu chút lợi trước đã
- Chương 8: Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!
- Chương 9: Đừng để y chết giữa đường
- Chương 10: Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài
- Chương 11: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
- Chương 12: Trong cơn say đã mơ thấy thần tiên
- Chương 13: Hóa ra chỉ là một tên ngốc
- Chương 14: Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài
- Chương 15: Trẫm sợ rằng không cẩn thận sẽ b.óp ch.ết khanh mất
- Chương 16: Ái khanh, mạng khanh là của trẫm
- Chương 17: Vĩnh viễn không được phản bội trẫm
- Chương 18: Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!
- Chương 19: Xoa long đầu!!!
- Chương 20: Cơ thể này cũng mang bệnh tim
- Chương 21: Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng
- Chương 22: Cực kỳ hợp ý hắn
- Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi
- Chương 24: Trẫm muốn khanh
- Chương 25: Liên quan gì đến ta
- Chương 26: Cả đất trời đều trở nên ảm đạm
- Chương 27: Vậy thì lấy lòng trẫm đi
- Chương 28: Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người
- Chương 29: Tên này lại phát điên cái gì nữa?
- Chương 30: Vậy mà cũng cứng được?
- Chương 31: Y là người của Tần Huyền Hiêu
- Chương 32: Giống như... cấm luyến?
- Chương 33: Hôm nay y đi đâu?
- Chương 34: Vậy đêm nay quấy rầy rồi
- Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?
- Chương 36: Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về
- Chương 37: Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm
- Chương 38: Trẫm chỉ có khanh thôi
- Chương 39: Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa
- Chương 40: Ánh nến soi giai nhân
- Chương 41: Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy
- Chương 42: Quan Nguyệt
- Chương 43: Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
- Chương 44: Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?
- Chương 45: Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau
- Chương 46: Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp
- Chương 47: Trẫm thích khanh
- Chương 48: Mình mềm lòng cái gì chứ!
- Chương 49: Y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế
- Chương 50: Trẫm biết thân phận y có vấn đề
- Chương 51: Một cú quật vai hoàn mỹ!
- Chương 52: Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn
- Chương 53: Định dùng chức quan để chèn ép ta à?
- Chương 54: Đồ vô lương tâm, còn dám cười!
- Chương 55: Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?
- Chương 56: Sau này ta sẽ nghe khanh
- Chương 57: Y không thể để Tần Huyền Hiêu một mình
- Chương 58: Giữa đất trời nhân gian, chỉ riêng y độc nhất
- Chương 59: Trẫm nói không bãi triều, ai dám ý kiến?
- Chương 60: Đế vương trước mắt như một kẻ điên
- Chương 61: Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại
- Chương 62: Hình như là thần tiên đến cứu chúng ta
- Chương 63: Nước sông Kỳ Xuyên lặng lẽ trôi mãi
- Chương 64: Sứ quân đã bình an trở về!
- Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả
- Chương 66: Ái khanh, nói thật với trẫm
- Chương 67: Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?
- Chương 68: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Chương 69: Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc
- Chương 70: Đừng tự xem nhẹ mình, Tần Huyền Hiêu
- Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính
- Chương 72: Đêm đêm trăng rọi sáng trong
- Chương 73: Hôn một cái nha?
- Chương 74: Hạc bay xa chốn Kỳ Xuyên
- Chương 75: Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt
- Chương 76: Người đó chiếm trọn ba phần ba rồi
- Chương 77: Cái tên mà hắn thầm đọc trong lòng vô số lần
- Chương 78: Khi ta kịp đến, người đành hóa mây
- Chương 79: A a a a a a!!!
- Chương 80: Văn đại nhân! Bệ hạ điên rồi!
- Chương 81: Muốn lôi kéo ta tạo phản sao?
- Chương 82: Cái miệng hại cái thân!
- Chương 83: Khóc rồi sao?
- Chương 84: Chẳng hay, tình đã cắm rễ tự thuở nào
- Chương 85: Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi
- Chương 86: Đây là ánh trăng thuộc về riêng hắn
- Chương 87: Chẳng phân biệt nổi đất trời nhân gian
- Chương 88: Có lẽ tình này đã đủ sâu đậm
- Chương 89: May sao... khi có được sự tha thứ của người
- Chương 90: Mới bây lớn mà đã ra dáng hôn quân rồi!
- Chương 91: Xuân thì thấm thoắt giấc nồng sâu
- Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
- Chương 93: Thì ra đây mới là Tần Đạc Dã chân chính
- Chương 94: Không được để A Dã lao lực quá mức
- Chương 95: Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét
- Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư
- Chương 97: Sao lại giống một con cún nhỏ bất an thế này?
- Chương 98: Ai làm đổ hũ giấm rồi?
- Chương 99: Hai nơi dường như mang nỗi sầu ly biệt
- Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
- Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ
- Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Chút mánh khóe cỏn con như vậy mà cũng đòi dụ dỗ Thành Liệt đế ư? Mơ đi!"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Vào khoảng thời gian giao giữa giờ Mùi và giờ Thân, đoàn xe ngựa của buổi săn thu đã đến Bình Sơn, vùng ngoại ô kinh thành.
Ngày đầu tiên không có hoạt động săn bắn, lều trại của Hoàng đế đã được dựng sẵn từ hôm qua, còn các triều thần thì phải tự dựng trại của mình trong hôm nay.
Buổi săn mùa thu chủ yếu mang tính thư giãn, không có quá nhiều quy tắc rườm rà. Khi đến nơi, Tần Huyền Hiêu lười nói những lời khách sáo, chỉ phất tay bảo mọi người tự do hoạt động.
Tần Đạc Dã xuống xe ngựa, không khí trong lành nơi núi rừng ùa tới, y hơi nheo mắt lại, tận hưởng làn gió mát và ánh nắng ấm áp của tiết thu, rồi xoay người vươn vai một chút.
Rèm xe lại được vén lên, Tần Huyền Hiêu bước xuống, cười nói: "Ái khanh thấy thế nào? Trên người còn ê ẩm không? Tay nghề xoa bóp của trẫm cũng không tệ chứ?"
Tần Đạc Dã: "..."
Ha.
Đúng, là, tốt, lắm, luôn!
Y chẳng buồn quay đầu mà đi thẳng một mạch.
"Ái khanh!" Tần Huyền Hiêu cất giọng gọi y, "Tối nay có muốn đến lều trẫm ngủ không? Vừa rồi xuất cung, trẫm đã sai Câu Hoằng Dương tới tiệm đường nước mua mấy món như rượu ngọt quế hoa, nếp sen, bánh cuộn tơ bạc, bánh mã thầy, bánh trôi rượu nếp Kim Tuyên..."
Bước chân Tần Đạc Dã hơi khựng lại, yên lặng đấu tranh nội tâm.
Trong đầu y hiện lên hình ảnh những viên bánh tròn trịa trong suốt, rượu nếp thơm lừng và hương quế ngọt ngào...
Y làm bộ vô tình quay đầu lại, mặt không chút cảm xúc nói: "Ta đi giúp Đệ Ngũ Ngôn dựng lều. Người của ông ấy hơi ít, có lẽ không kịp xong trước khi trời tối, giúp xong sẽ về."
Không phải vì đồ ăn đâu nhé.
Chút mánh khóe cỏn con như vậy mà cũng đòi dụ dỗ Thành Liệt đế ư? Mơ đi!
Tần Huyền Hiêu đứng từ xa nhìn y, khóe mày giãn ra, nở nụ cười đầy ranh mãnh.
Ánh nắng xuyên qua tán lá dày đặc, biến thành những quầng sáng lấp lánh rơi trên khuôn mặt hắn, đôi mắt Tần Đạc Dã hơi lóa lên vì tia sáng.
Đồ cún này, lúc cười cũng khá đẹp đấy.
Tần Đạc Dã thu lại ánh nhìn, xoay người phất tay áo rời đi.
Y đến khu vực dựng trại của Đệ Ngũ Ngôn, vừa lúc gặp Đệ Ngũ Trọng Hi, đứa nhóc này rất tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy y.
"Văn huynh! Huynh đến rồi!" Có vẻ đứa nhỏ này rất thích màu tím, lần nào gặp cũng mặc nguyên một bộ tím từ đầu đến chân.
Đệ Ngũ Trọng Hi nhảy chân sáo chạy đến kéo tay y, lôi y tới chỗ dựng lều trại nhà Đệ Ngũ như một cơn gió.
Hành lý trên xe ngựa đã được dỡ xuống, nhưng lều trại vẫn chưa dựng xong. Đệ Ngũ Ngôn và một gia nhân đang đóng cọc cố định xuống đất.
Đệ Ngũ phu nhân kiểm kê đồ đạc, còn Đệ Ngũ Mục Lan thì đang cho ngựa ăn.
"Cha! Mẹ! Chị! Mọi người xem ai đến này!" Đệ Ngũ Trọng Hi giơ cao tay Tần Đạc Dã lên lắc lắc.
Bất đắc dĩ, Tần Đạc Dã chỉ có thể thuận theo động tác của đứa trẻ ấy mà vẫy tay.
Đúng là tràn đầy sức sống.
Đệ Ngũ Ngôn nhìn thấy y, lập tức buông công cụ trong tay xuống, bước đến.
Tần Đạc Dã gật đầu chào ông.
Bên kia, Đệ Ngũ Trọng Hi lục lọi một hồi, lấy ra một miếng mứt quả được bọc sạch sẽ từ trong túi áo, đưa qua: "Đây, cho huynh. Cuối cùng huynh cũng đến rồi, ta vốn định trên đường chia cho huynh cơ."
Tần Đạc Dã nhận lấy mứt quả, nghe thấy Đệ Ngũ Trọng Hi chân thành cảm thán: "Văn huynh, quan hệ giữa huynh và bệ hạ tốt thật á, hóa ra bệ hạ lại trọng dụng và tín nhiệm huynh như vậy. Có thể đồng hành trên ngự tọa cùng Thiên tử, quả là phúc ba đời!"
Tần Đạc Dã: "..."
Nếu đúng vậy thì tốt rồi, bây giờ e là y với vị Hoàng đế đó có chút khúc mắc.
Tần Đạc Dã còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Đệ Ngũ Ngôn mạnh tay gõ một cú vào đầu Đệ Ngũ Trọng Hi.
Đệ Ngũ Trọng Hi mờ mịt ôm đầu, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Tần Đạc Dã: "..."
Aiz, đứa trẻ ngốc.
Nhưng Tần Đạc Dã cũng không để tâm những lời này, y có thể nhìn ra được, nhất định Đệ Ngũ Ngôn là người được dạy dỗ rất tốt. Hiện tại triều đình đang dậy sóng, văn võ bá quan đều đang đồn đoán hoặc suy diễn về y và Hoàng đế, có người thì nói bệ hạ hồ đồ, có kẻ thì mắng y là học sĩ mà lại đánh mất tôn nghiêm, không biết liêm sỉ.
Hôm nay y ngồi lên ngự tọa, tuyệt đối không phải vì được trọng dụng hay tín nhiệm gì cả.
Mà việc Đệ Ngũ Trọng Hi thốt ra những lời như vậy có thể chứng tỏ rằng, chắc chắn Đệ Ngũ Ngôn chưa từng kể gì về y cho bọn trẻ nghe, cũng như Đệ Ngũ Trọng Hi quả thực là một đứa trẻ đơn thuần.
Ha ha, đơn thuần đến mức ngốc nghếch.
Đệ Ngũ Ngôn thấy Tần Đạc Dã không lên tiếng, trong lòng có chút áy náy.
Trước đó, ông đã lờ mờ nhận ra điều gì đó từ băng vải quấn quanh cổ Tần Đạc Dã, cũng như bầu không khí quái dị khó tả giữa y và Hoàng đế. Ông cũng phát hiện rằng, Tần Đạc Dã không hẳn là tự nguyện, nhất định Hoàng đế đã uy h**p và cưỡng ép, nên y mới thân bất do kỷ.
Vì vậy, lúc này ông sợ rằng lời nói không suy nghĩ của Đệ Ngũ Trọng Hi đã chạm vào vết thương trong lòng y.
Ông vội ấn đầu Đệ Ngũ Trọng Hi xuống, nói: "Văn đại nhân, là ta chưa dạy dỗ tốt tên nhóc này, lát nữa ta sẽ phạt nó chép Ngụy Lễ, ngươi đừng chấp nhặt với nó."
"Đúng đúng!" Đệ Ngũ Mục Lan ở bên cạnh hùa theo, thốt ra một câu chấn động: "Trọng Hi đúng là đồ ngốc! Rõ ràng Văn đại nhân và bệ hạ một lòng hướng về nhau, kiên định yêu thương đối phương, nhưng vì ràng buộc của thế tục, vì những định kiến giới tính và thân phận, nên họ chỉ có thể che giấu tình cảm mà lén lút vụng trộm."
Tần Đạc Dã: "?"
Đệ Ngũ Ngôn: "?"
Đệ Ngũ Trọng Hi: "?"
Đệ Ngũ phu nhân nãy giờ chưa tham gia vào cuộc trò chuyện cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn: "?"
Đệ Ngũ Ngôn há miệng, cố đào bới hết bụng đầy Kinh Thư, nhưng ông phát hiện ra rằng, trong tình huống này, dù mình có dẫn lời hay ý đẹp gì ra cũng không thể cứu vãn nổi: "..."
Đệ Ngũ Trọng Hi nhìn Tần Đạc Dã, dường như bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy! Văn huynh! Ta kính huynh một ly!"
Tần Đạc Dã: "..."
Đừng có giác ngộ nhanh như vậy ở cái chỗ quỷ quái này chứ!
Đệ Ngũ phu nhân trước giờ luôn điềm tĩnh lại đột nhiên nhìn y với ánh mắt dịu dàng đầy thiện cảm, như thể vô cùng hài lòng.
Hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau ríu rít thảo luận, còn Đệ Ngũ Ngôn xưa nay luôn khôn ngoan chững chạc giờ lại như thể sắp bị nướng cháy đến nơi.
Tần Đạc Dã đưa tay đỡ trán, che đi đôi mắt.
Nói sớm quá rồi, y cứ tưởng chỉ có một mình Đệ Ngũ Trọng Hi là đứa ngốc.
Không ngờ, Đệ Ngũ Ngôn lại có tận hai đứa như vậy.
Không khí rơi vào sự ngượng ngùng khó tả, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ Đệ Ngũ Ngôn có cảm giác muốn chạy trốn tới vậy.
Ông vội nói: "Văn huynh à, ta thấy bên kia con suối có rừng cây, ta đi lấy nước suối đổ vào mấy cái thùng gỗ..."
Nhầm bối phận rồi, Đệ Ngũ Ngôn!
Vị trung niên lúc nào cũng giả bộ nghiêm túc này lại một tay xách cổ hai đứa nhóc, lôi đi như thể đang kéo hai con dế chí chóe trước mặt người khác.
Tần Đạc Dã: "..."
Thôi kệ, cứ để ông chạy đi vậy.
Tần Đạc Dã quyết định làm ngơ, quay lại lịch sự hỏi: "Đệ Ngũ phu nhân, ta đến để giúp Đệ Ngũ đại nhân, ngài cứ trực tiếp sai bảo ta nên làm gì là được."
"Ồ." Đệ Ngũ phu nhân đứng dậy, đánh giá y từ trên xuống dưới, thẳng thắn nói: "Đừng gọi ta là 'Đệ Ngũ phu nhân', ta có tên, cứ gọi ta là Dư Dẫn Mặc, hoặc gọi 'Dư phu nhân' cũng được."
"Chuyện này..." Tần Đạc Dã hơi do dự, có phần khó hiểu.
"Sao hả?" Dư Dẫn Mặc lạnh lùng cười: "Lấy chồng rồi thì phụ nữ không còn xứng có tên riêng nữa à?"
Tần Đạc Dã lập tức lắc đầu: "Tất nhiên không phải, Dư phu nhân, vậy ta giúp chuyển mấy thứ này vào trong lều nhé?"
Dư Dẫn Mặc thấy phản ứng của y, bà hơi sững lại, rồi nở một nụ cười hòa nhã đầy hài lòng, gật đầu.
"Một đứa trẻ như ngươi cũng hiếm thấy đấy." Dư Dẫn Mặc đã hơn bốn mươi tuổi, gọi Tần Đạc Dã một tiếng "đứa trẻ" cũng không có gì sai.
Tần Đạc Dã bê một chiếc rương sách khá nặng. Nắp rương mở toang, bên trong chất đầy sách vở và giấy tờ, còn có một cây bút và một thỏi mực.
Y có chút kinh ngạc, bèn hỏi: "Trọng Hi học hành chăm chỉ đến vậy sao? Đi săn mà cũng mang theo sách?"
Dư Dẫn Mặc nghe vậy thì khẽ cười, lắc đầu: "Không phải, Tiểu Văn, ngươi xem, tại sao vừa rồi ngươi lại cho rằng là Trọng Hi đang học? Rõ ràng ta có hai đứa con mà."
Tần Đạc Dã ngẩn người, hạt mầm vừa gieo dường như được tưới cơn mưa đầu tiên, nảy mầm phá vỡ lớp đất mà vươn lên.
"Ngươi nhận ra rồi phải không? Tại sao lại không nói 'Mục Lan và Trọng Hi'?" Dư Dẫn Mặc vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
"Đúng vậy." Tần Đạc Dã đột nhiên tỉnh ngộ, con ngươi khẽ rung động, rồi y cúi mắt xuống. Đây là thói quen của y, mỗi khi cảm xúc bộc lộ quá mức, y sẽ dùng động tác này để che giấu suy nghĩ trong lòng, y nói: "Xin lỗi Dư phu nhân, là ta lỡ lời."
Đúng vậy, tại sao y lại vô thức cho rằng chỉ có con trai mới cần học tập kinh sử?
Cũng giống như lời của Dư Dẫn Mặc,
"Lấy chồng rồi thì phụ nữ không còn xứng có tên riêng nữa à?"
Tương tự, "Con gái thì không xứng được học hỏi tri thức sao?"
Dĩ nhiên không phải.
"Không sao cả, Tiểu Văn rất thông minh." Giọng Dư Dẫn Mặc mang theo sự hài lòng, bà nói: "Đáng tiếc thay, hai đứa trẻ kia vốn dĩ không thích học tập. Những sách vở này là của học trò ta để lại. Sau chuyến săn mùa thu, buổi dạy học tiếp theo ta phải mang theo để chấm bài."
"Học trò?" Tần Đạc Dã mơ hồ nhận ra rằng hôm nay Dư Dẫn Mặc cố tình trò chuyện với y, dẫn dắt câu chuyện đến chủ đề này. Bà có mục đích riêng, nhưng y cũng hiểu rằng đây chính là cơ hội của mình. Có lẽ, y cần phải phản hồi lại đối phương một chút cảm xúc thích hợp.
"Tất nhiên rồi, ta vẫn luôn dạy học tại một tư thục ngoài thành."
Dư Dẫn Mặc cười hiền từ, bà thấy rất rõ sự kinh ngạc trong mắt Tần Đạc Dã.
Đúng vậy, chỉ có sự kinh ngạc, hơn nữa còn là thiện ý. Không có hoài nghi, cũng không có kiểu khinh thường hay phản đối như một số người khác.
Tần Đạc Dã thực sự không ngờ rằng Dư Dẫn Mặc lại là một người dũng cảm đến vậy.
Trong nhận thức của y, tất cả quan viên và tiên sinh dạy học quanh mình đều là nam nhân, còn trên thế gian này vẫn chưa có nữ tử nào làm tiên sinh dạy học. Có lẽ Dư Dẫn Mặc là người đầu tiên. Lần này, Tần Đạc Dã không hề che giấu cảm xúc trên khuôn mặt mình.
Nở rộ trong nơi hoang vu không ai nhìn thấy, những người phụ nữ như vậy, bất kể mục đích của họ là gì, đều được xem là vĩ đại.
"Dư phu nhân, vất vả rồi." Tần Đạc Dã chân thành cảm thán: "Nhưng nếu gặp phải chuyện gì khó khăn, Đệ Ngũ đại nhân cũng có thể giúp đỡ ngài."
"Lại sai rồi." Dư Dẫn Mặc đưa tay đỡ trán, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Bà nói: "Tiểu Văn, sao ngươi vẫn chưa hiểu? Vì sao lại cho rằng thành tựu ngày hôm nay của ta là nhờ vào sự giúp đỡ của phu quân? Đây rõ ràng hoàn toàn là do ta tự mình đạt được."
Lòng bàn tay của Tần Đạc Dã đột nhiên đổ mồ hôi, y siết chặt tay ôm thùng sách, mơ hồ cảm thấy trước mặt mình có một bức tường vô hình chặn đường đi của y. Nhưng bức tường này đã xuất hiện những vết nứt, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, y sẽ có thể phá vỡ nó.
Giọng nói của Dư Dẫn Mặc vang lên bên tai, tựa như sấm sét nổ tung.
"Thiện ý cũng có sự khác biệt. Điều người phụ nữ cần không phải là lòng thương hại và sự bảo vệ, mà là sự thức tỉnh và sức mạnh."
Bức tường vô hình đột nhiên sụp đổ.