- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Khi Cố Ninh bước ra khỏi không gian còn chưa phát hiện ra có gì không ổn. Nhưng khi đẩy cửa bước ra liền ngây ngẩn cả người. Khắp nơi đều là dây leo gãy và vết máu khô, nhìn mà choáng váng. Cô căn bản không có thời gian tự hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà phóng như điên sang phòng bên cạnh. Đây là phòng ba mẹ cô nhưng không có một bóng người. Chỉ có dây leo và vết máu đầy đất. Cả người cô lạnh toát, cố gắng lên tinh thần nhìn tình hình trong phòng, xác định không có tay chân người trên mặt đất thì nhanh chóng chạy vọt xuống tầng một.
Cánh cửa ra vào vỡ tan, những mảnh dây leo cháy sém và máu khô vương vãi khắp sàn nhà cho thấy trận chiến đêm qua khốc liệt đến mức nào. Cô tìm khắp toà nhà một lần nhưng không thấy ai.
Đồng thời cô cũng không thấy bất kì bộ phận cơ thể nào, nói không chừng hôm qua bọn họ đã rút lui an toàn.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu, từng bước đi ra cửa. Cô rất nhanh nhìn thấy ba chiếc xe cách đó không xa, trên mui xe còn có Trương Tiểu Bạch đứng bên trên nhìn về phía này.
Cố Ninh vừa nhìn thấy anh thì Trương Tiểu Bạch cũng nhìn thấy cô. Anh đầu tiên là sửng sốt rồi có chút không dám tin mà dụi mắt. Cuối cùng là thét lên chói tai: “Tam Ca!!! Cố Ninh về rồi này!” Trương Tiểu Bạch một bên thét chói tai một bên đập mạnh trần xe.
Rất nhanh mọi người trong xe đều chạy ra.
Cố Ninh chạy tới thấy thoáng thấy ba mẹ thì sợ đến run người, mồ hôi sau lưng bị gió thổi tới chỉ cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ tới mà sợ.
Cô nhìn mọi người quây xung quanh vẻ mặt vui mừng và ân cần liền cảm thấy bao điều muốn nói cũng không cất nên lời. Chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đến khó chịu.
Tam Ca dường như nhận ra trạng thái của Cố Ninh lúc này, vỗ vào vai cô nói: “Cố Ninh, có gì muốn nói lên xe rồi nói sau.”
Cố Ninh gật đầu rồi cùng mọi người lên xe.
Tam ca đem chuyện tối hôm qua kể lại một chút.
Cố Ninh nghe được vừa hoảng sợ vừa có chút may mắn: “May mà không có ai bị thương…” Có Ninh nói xong liền thấy vẻ mặt Tam Ca hơi thay đổi, trong lòng lập tức trở nên khẩn trương. Ánh mắt cô đảo qua gương mặt từng người, mọi người không tự chủ được mà né tránh ánh mắt cô. Cố Ninh cuối cùng nhìn về hướng Tam Ca chậm rãi hỏi: “Ai chết vậy?”
Tam Ca rít một hơi thuốc, thanh âm trầm thấp: “Chết 4 đứa trẻ và một binh sĩ.” Nói xong anh cười: “Hiện tại người chết thì có gì đáng ngạc nhiên. Đừng nhìn hôm nay chúng ta an ổn ngồi chỗ này. Nói không chừng ngày mai lại là chính chúng ta. Không có gì phải khó chịu.”
Nhưng nụ cười của anh so với khóc càng khó nhìn hơn.
Cố Ninh rơi vào trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Nếu như hôm qua tôi ở đây thì bọn họ sẽ không phải chết rồi… Dù cho có chỉ còn một hơi thở tôi cũng có thể cứu sống họ.” Đầu cô hơi cúi thấp, mái tóc vàng xõa xuống che khuất đôi mắt cũng che đi biểu tình trên mặt, ngay cả giọng nói cũng không có bao nhiêu thay đổi nhưng đôi vai lại rũ xuống.
“Cố Ninh.” Tay Tam ca đè lấy vai cô, ép Cố Ninh ngẩng đầu nhìn mình. Anh trịnh trọng nói: “Chuyện em làm đã quá đủ rồi.”
Cố Ninh chỉ cười khổ một cái, dựa vào thành xe đột nhiên nói rằng: “Tôi không chỉ rời đi đêm qua, trước đó mỗi ngày khi mọi người đi ngủ tôi cũng rời đi. Mỗi một ngày, vào buổi tối nhất định tồi đều phải trở lại không gian, không có ngoại lệ.”
Nghe lời cô nói mọi người trong xe quay mặt nhìn nhau, Trương Tiểu Bạch ngập ngừng nhưng cũng không hỏi nguyên nhân.
Cố Ninh trong lòng cảm động, sau đó nói: “Từ hôm nay trở đi dù đang ở bất kì tình huống nào cũng nhất định phải có người gác đêm.”
Tam Ca gật đầu: “Đây cũng là sơ sót của tôi. Tất cả mọi người ăn một chút rồi nghỉ ngơi. Trương Tiểu Bạch, Chung Húc đã vất vả rồi. Đêm qua phỏng chừng đều ngủ không ngon nên qua bên kia ngủ một chút đi.” Bọn họ ngồi trên xe tải lớn, dưới sàn đều được dán đệm. Như lời Tam ca nói, đêm qua phần lớn ngủ không ngon, lúc này nhìn thấy Cố Ninh mới an lòng, nằm trên đệm đắp chăn vài phút liền ngủ. Nhất thời thùng xe phát ra tiếng ngáy như sấm.
Xe rất nhanh đã khởi động, bọn họ vẫn muốn tới căn cứ Trung Nam.
Có lẽ là đã trải qua kiếp nạn nên con đường phía sau so với tưởng tượng của họ tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần nửa ngày đã đến thành phố Trung Nam.
Theo tin tức của Phương Pháp và Cổ đạo trưởng, căn cứ Trung Nam được xây dựng ở khuôn viên phía Nam của Đại học Trung Nam, nó dựa lưng vào núi và phía đông hướng ra sông.
Bởi vì không biết phương hướng bên bọn họ phải đi một vòng lớn. Tận 4 giờ chiều mới tới được căn cứ.
So những người sống sót ở Kim Vĩnh thì căn cứ Trung Nam này lớn gấp mấy chục lần. Mặc dù trời đã gần tối nhưng thị lực của Cố Ninh cũng không bị ảnh hưởng.
Ba chiếc xe còn chưa tới gần căn cứ trong phạm vi 10 mét đã bị một chùm ánh sáng chiếu tới.
Sau đó một loạt tiếng kèn vang lên.
“Những người trên xe nghe đây! Buổi tối căn cứ không tiếp nhận người sống! Sáng sớm mai với được vào căn cứ!”
Người trong xe quay mặt nhìn nhau đều có chút ngạc nhiên. Nhưng không còn cách nào chỉ có thể đưa xe tới một vị trí khác dừng lại.
Tam Ca bắt đầu bố trí người canh gác đêm nay: “Trước nửa đêm La Long và Thạch Đầu gác trước. Đêm về sáng Phương Pháp và Trương Tiểu Bạch gác.”
Anh bố trí xong thì Cổ đạo trưởng không phục: “Tôi nói này Tam Ca, anh có phải hay không khinh thường bần đạo vậy? Anh đừng xem lão đạo sĩ tôi lớn tuổi hơn anh, thân thể này không kém anh đâu. Trương Tiểu Bạch hôm qua đã gác rồi thì tối nay tới phiên bần đạo.”
Tam Ca biết ông muốn chăm sóc người nhỏ hơn nên cũng chỉ cười mà không tranh với ông.
Cả đêm trôi qua yên ổn. Nửa đêm thi thoảng lại có xe lái qua nhưng đều tuân theo quy định của căn cứ mà đàng hoàng tìm chỗ chờ bên ngoài.
Ngày thứ hai, 8 giờ 30 phút, trời còn tờ mờ sáng thì người trong xe đều tỉnh dậy. Tất cả đều ra ngoài mang cốc cùng chậu rửa mặt tiến hành vệ sinh buổi sáng. Chỉ đêm hôm qua mà đã có hơn mười chiếc xe đỗ bên cạnh.
Lúc này mọi người cũng đã tỉnh dậy, xuống xe hoạt động một chút liền thấy già trẻ lớn bé bên này đang rửa mặt thì nhất thời ngây ngẩn.
Hiện giờ, nước là tài nguyên vô cùng quý giá. Mặc dù có dị năng hệ thuỷ nhưng xác suất tiến hoá cũng chỉ có 0,001%. Hơn nữa đại đa số dị năng giả đều rất quý trọng dị năng của mình, trừ khi có nhu cầu cần thiết còn không đều keo kiệt không muốn tiêu hao dị năng. Nhưng Chung Húc bị Tam Ca buộc lúc nào rảnh rỗi phải tạo ra nước nên tuyệt đối không có chuyện nhưu trên. Thế nhưng Chung Húc cũng phát hiện, tạo ra càng nhiều nước thì khả năng điểu khiển dị năng cũng càng thêm thuần thục.
Nhưng những người bình thường đang thiếu nước, giờ lại thấy một đoàn thật dài ai cũng mang theo cốc và chậu rửa mặt để lập tức có cảm giác tam quan bị vỡ vụn.
Bên này Tam Ca đứng chờ còn chưa phát hiện ra có gì không đúng. Cố Ninh vừa vặn mang chậu đi ra nhìn thấy những đôi mắt đang chăm chăm nhìn về phía này lập tức xoay người.
Lúc này đám người Tam Ca mới ý thức được có gì không đúng, tất cả đều rửa mặt đơn giản rồi lên xe.
Cố Ninh nói: “Sau khi vào căn cứ chúng ta làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để bị để ý.”
Mấy người anh em vừa rồi còn thể hiện mình là người ‘giàu’ liên tục gật đầu.
Sau đó mọi người bắt đầu xếp hàng để vào căn cứ.
“Xe của các người có muốn vào căn cứ không?” Người đàn ông đứng ở cửa cầm giấy ghi danh liếc qua ba chiếc xe rồi hỏi.
“Có thể vào không?” Tam Ca hỏi.
Người đàn ông kia nói: “Có thì có thể. Phí đỗ xe mỗi chiếc là một cân lương thực một tháng.”
Tuy rằng bọn họ bây giờ có vật tư vô cùng nhiều nhưng Tam Ca vẫn có chút đau lòng. Anh nghiêng đầu nhìn Cố Ninh. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nước có được không?”
Ánh mắt người đàn ông sáng ngời, sau đó nói: “Đương nhiên có thể, hiện căn cứ thiếu nhất chính là nước, 500ml nước có thể thay một cân vật tư.”
Tam Ca lập tức vui ra mặt: “Chúng tôi giao nước.”
Người đàn ông chỉ cửa sổ bên cạnh nói: “Giao ở cửa sổ bên kia.”
Tam Ca thoáng nhìn qua Chung Húc, anh lập tức tay không đi tới.
Người đàn ông hiển nhiên chú ý đến tay không của Chung Húc, nhất thời kinh ngạc nói: “Dị năng giả thuỷ hệ?”
Sau đó anh ta lập tức nhớ tới khi nãy người đàn ông này chỉ liếc mắt thì dị năng giả thuỷ hệ kia đã ngoan ngoãi đi qua. Trong căn cứ thì dị năng giả chính là những kẻ khinh người. Xem ra người đàn ông này cũng không đơn giản. Ánh mắt anh ta nhìn qua một đoàn hai mươi, ba mươi người, thái độ lập tức trở nên kính cẩn từ trong ngăn kéo rút ra vài tờ giấy nói: “Làm phiền ngài điền giúp tôi vài tờ đơn.”
Sau đó mới hỏi: “Các ngài đây là cá nhân hay là đoàn đội?”
Tam Ca nói: “Đoàn đội.”
“Vâng… Có tên đoàn đội không?”
“Đội…” Anh vừa buột miệng định nói Đội Ba, nhưng vừa nói ra đã quay sang nhìn thoáng qua hỏi ý Cố Ninh. Cô gật đầu.
Tam Ca cười nói: “Đội Ba.”
Người đàn ông kia nói: “Đại ca trước kia là lính ạ?”
Tam Ca gật đầu.
Người đàn ông hắng giọng rồi nói: “Là thế này, tôi muốn nói rõ trước với các ngài. Trong căn cứ Trung Nam chúng tôi có hơn trăm nghìn người sống sót. Hiện tại mỗi ngày đều có vài trăm người mới gia nhập căn cứ. Chúng tôi sẽ cung cấp cho các ngài một chỗ ở nhưng đồng nghĩa với đó là các vị cũng cần tuân theo quy củ của chúng tôi. Thực hiện một ít quy định nghĩ vụ cho căn cứ. Dị năng giả sẽ có nhiệm vụ bảo vệ căn cứ nên khi gia nhập vào căn cứ không cần nộp vật tư gì nhưng người bình thường nhất định phải nộp ba cân vật tư. Đương nhiên rất nhiều người không nộp được nên phải vào đội xây dựng căn cứ, xây dựng không công cho chúng tôi cho tới khi đủ ba cân vật tư mới thôi.”
Tam Ca gật đầu biểu thị đồng ý. Sau đó nhìn thoáng qua Chung Húc vừa mới phóng nước trở về. Chung Húc liếc mắt liền nhận mệnh tới cái cửa sổ kia một lần nữa.