- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 135: Đắp chăn
Chương 135: Đắp chăn
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sau khi lời của Dịch Thiếu Khanh vang lên, không gian trở nên vô cùng tĩnh lặng. Chỉ còn lại tiếng gào rú của lũ tang thi và tiếng bùng nổ rời rạc của những quả cầu lửa đang cháy rực.
Những người ở đây không phải kẻ ngốc, họ biết rất rõ trong tình trạng hiện tại, khả năng bị tang thi cắn cao hơn gấp bội. Mất đi dị năng, dù chỉ bị một con tang thi thường chưa tiến hóa cắn hoặc cào một phát cũng đủ để lấy mạng họ. Nếu như trước đây, những lọ thuốc giải này chỉ là thứ vô dụng trong mắt dị năng giả, thì lúc này, chúng chẳng khác nào tiên dược cứu mạng. Và tiên dược này lại nằm trong tay Dịch Thiếu Khanh… ai còn dám rời đi?
Trương Kỵ đứng quan sát, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Mấy người từ Thủ Đô đến này quả nhiên không hề đơn giản. Anh ta đã quyết định, nếu cổng căn cứ thực sự bị phá, thì nhất định phải bám sát bọn họ.
Nghĩ vậy, anh ta là người đầu tiên tiến lên cổng, cầm dao học theo Cố Ninh vừa rồi, đâm mạnh vào đầu lũ tang thi đang bám chặt vào cánh cổng. Ngay từ đầu, anh ta vốn dĩ không định rời đi nên hành động này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Những đội khác lúc này mới thấy hơi khó xử, nhưng khó xử thì khó xử, mạng sống vẫn quan trọng hơn thể diện.
Sau vài ánh mắt trao đổi ngầm giữa các đội, họ cũng lặng lẽ bước đến bên cạnh Trương Kỵ, cầm dao hoặc thanh sắt được vót nhọn, điên cuồng đâm vào đầu bọn tang thi.
Đội trưởng của đội Việt Châu, Ngụy Hâm, vung dao chém xuống đầu một con tang thi, nhưng lưỡi dao bị kẹt lại trong hộp sọ, mãi không thể rút ra. Anh ta vừa lắc mạnh chuôi dao vừa càu nhàu:
“Cứ giết từng con kiểu này cũng không phải cách hay, bên ngoài ít nhất còn mấy ngàn con nữa. Hôm qua đã nơm nớp lo sợ suốt cả ngày, nửa đêm gần mười hai giờ mới chợp mắt, ngủ được ba tiếng lại phải bò dậy giết tang thi, đúng là xui tận mạng!”
Chàng trai trẻ bên cạnh anh ta cũng than vãn:
“Giờ tôi chỉ muốn lăn ra giường ngủ một giấc thôi.”
Từ sáng sớm hôm qua, mọi người đã ra ngoài cứu viện, đến ba giờ sáng lại bị tiếng súng đánh thức, thần kinh liên tục bị căng thẳng. Thể lực lẫn tinh thần đều đã tiêu hao nghiêm trọng.
Sau khi mất dị năng, thể lực của họ giảm sút thấy rõ. Ngay cả Hướng Hứa – người trước nay luôn tỉnh táo, cũng bắt đầu ngáp liên tục.
Cố Ninh xoa đầu Hướng Hứa, rồi quay sang nói với Tam Ca:
“Tam Ca, chỗ này có lẽ còn lâu mới xong. Anh đưa Hướng Hứa, Tiểu Bạch và Trình Minh về nghỉ ngơi trước đi. Để người khác ra thay ca.”
Tam Ca cũng ngáp một cái thật to, rồi gật đầu:
“Cũng được. Bọn nhóc kia ngày thường chỉ biết kêu gào không cho chúng ra ngoài. Giờ cũng đến lúc bọn nó phải xung trận rồi. Em cũng về nghỉ đi.”
Cố Ninh lắc đầu:
“Không cần đâu, em không buồn ngủ.”
Quả thật cô không thấy mệt. Không gian bị đóng lại không ảnh hưởng đến sự dồi dào năng lượng trong cơ thể cô.
Tam Ca thấy ánh mắt cô vẫn tràn đầy tinh thần, biết cô không cố gượng ép. Hơn nữa, một lúc nữa những người khác đến thay ca cũng cần có người quản lý vì vậy anh không nói thêm gì, kéo theo Hướng Hứa và mấy người Trương Tiểu Bạch trở về.
“Người của Tam Liên đội bỏ đi rồi kìa?!”
Đám dị năng giả vẫn đang hăng say giết tang thi nhìn thấy Tam Ca và mấy người rời đi, lập tức hoảng lên.
Viên Ca dùng khăn quấn mặt để tránh bị bắn phải óc tang thi khi nói chuyện, trấn an mọi người:
“Quên bọn họ còn cả đám lính sao? Bình thường toàn là dị năng giả xông pha, giờ chắc đến lượt bọn họ thay ca rồi. Ai bảo họ đông người làm chi.”
Ngụy Hâm hối hận ra mặt:
“Chết tiệt, biết thế lúc đầu cũng nên nhận thêm dân thường vào đội.”
Từ “dân thường” không mang ý miệt thị, chỉ đơn giản để phân biệt với dị năng giả.
Lương Nhạc cầm dao thay thế một cô gái trong đội mình, thản nhiên nói:
“Còn phân biệt dân thường với dị năng giả gì nữa, bây giờ, mọi người đều như nhau cả rồi.”
—
Lại một khoảng lặng.
Tin tức “kinh hoàng” mà Tam Ca mang về khiến căn phòng rơi vào im lặng.
“Tất cả mọi người đều mất dị năng? Ngay cả Cố Ninh cũng không còn sao?” Trương Dương hỏi.
Tam Ca lắc đầu: “Không còn nữa. Giờ tất cả chúng ta đều là người thường. Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, bây giờ đến lượt các cậu ra trận. Nhớ kỹ, khi gặp chuyện đừng hoảng, tất cả nghe theo sự chỉ huy của Cố Ninh.”
“Hê hê! Yên tâm đi, Tam Ca!” Điền Phi vừa xoa xoa khẩu súng, vừa cười lớn, khuôn mặt tràn đầy phấn khích, hoàn toàn lệch tông với bầu không khí căng thẳng xung quanh.
Tam Ca tức đến bật cười, vung tay tát lên đầu cậu ta một cái: “Cậu còn cười được hả?!”
Điền Phi ôm đầu, mặt mếu máo nói: “Tại bấy lâu nay em chưa có cơ hội thể hiện mà! Dao của em sắp rỉ sét luôn rồi! Ngày nào cũng ru rú trong căn cứ, em sắp mọc nấm đến nơi rồi đây này!”
Mấy người lính chưa thức tỉnh dị năng cũng cảm thấy đồng cảm. Bình thường, vì sự an toàn của họ, dù căn cứ có tổ chức đi săn tang thi cũng không cho phép binh lính ra ngoài. Họ chỉ có thể tập luyện đối kháng với nhau hoặc luyện bắn mà thôi.
Dù nghĩ vậy, họ cũng không dám than vãn, sợ Tam Ca nổi giận, giờ nghe thấy điều này cả đám lập tức kéo Điền Phi đi ra cửa, vừa đi vừa vẫy tay:
“Tam Ca, bọn em đi đây!”
Rồi chẳng mấy chốc, tất cả đều phấn khích chạy vọt ra ngoài.
Tam Ca bật cười chửi mắng: “Lũ nhóc con này!” Nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng. Dù nhóm Tam Ca đã mất đi dị năng, những người lính này vẫn không hề suy sụp. Điều đó chứng tỏ họ không hoàn toàn dựa dẫm vào sự bảo vệ của dị năng giả.
Lúc này, mẹ Cố đang loay hoay trong phòng tìm kiếm gì đó, rồi đột nhiên lo lắng nói: “Nguy rồi! Ngô Sâm, Hòa Hòa và Tả Hữu đều lén chạy theo ra ngoài rồi! Giờ bên ngoài nguy hiểm như vậy, bọn trẻ chạy lung tung thế kia làm sao an toàn được?!”
Hóa ra ba đứa nhóc đã lén lút trốn ra cùng nhóm lính.
Thạch Đầu lập tức đứng dậy: “Để con đi kéo bọn nó về!”
“Đứng lại!”
Một giọng nói bình thản vang lên, Hồng Tỷ, người đang ngồi đan len, chẳng buồn ngẩng đầu mà nói:
“Bọn trẻ ngày nào cũng tập luyện chăm chỉ. Ngô Sâm đã theo mấy người ra ngoài bao nhiêu lần rồi. Hòa Hòa dù là con gái nhưng không kém cạnh bọn con trai đâu. Tả Hữu thì nhát gan một chút, nhưng cũng phải cho nó cơ hội rèn luyện.”
Thạch Đầu liếc nhìn Tam Ca dò hỏi. Thấy Tam Ca khẽ gật đầu, anh ta đành gãi đầu nói: “Nhưng tôi vẫn không yên tâm. Dù sao tôi cũng không buồn ngủ, tôi không bắt bọn nó về đâu, chỉ ra ngoài theo dõi thôi.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi.
Vừa theo kịp đội lính xuống cầu thang, ba đứa nhóc đã bị Trương Dương phát hiện. Anh ta lập tức muốn đưa bọn chúng trở lại.
Nhưng Hòa Hòa nhõng nhẽo, Ngô Sâm thì bám riết không buông, khiến Trương Dương không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng với điều kiện chúng phải nghe theo lệnh.
Ba đứa trẻ vội vàng gật đầu lia lịa.
Hòa Hòa vừa háo hức vừa hồi hộp, nhưng không hề có vẻ gì là sợ hãi. Ngô Sâm thì đã từng tham gia vài nhiệm vụ trước đó, trông có phần trầm ổn hơn. Còn Tả Hữu – cậu bé có thân hình to gấp đôi hai đứa còn lại, gương mặt tròn trịa hồng hào – lại trông có vẻ lo lắng nhất. Cậu ta bĩu môi nói:
“Chị Cố Ninh mất không gian rồi, vậy sau này chúng ta có còn đồ ăn không? Em chịu đói không nổi đâu…”
binh lính xung quanh hào hứng chạy tới, hô lớn:
“Cố Ninh! Bọn em tới rồi đây!”
Ba đứa nhóc thì có chút chột dạ, không dám lớn tiếng gọi.
Cố Ninh dừng cuộc trò chuyện với Trang Thần, quay lại nhìn họ, gật đầu:
“Được rồi. Các cậu lên thay ca, bảy người một nhóm, mỗi nhóm trực nửa tiếng. Cẩn thận một chút, an toàn là trên hết.”
Sau đó, cô quay sang ba đứa trẻ đang nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, nói:
“Ba đứa cứ đứng quan sát trước, xem mọi người làm thế nào. Lát nữa đến lượt ca hai, mấy đứa sẽ vào trận.”
Ba đứa trẻ lập tức sáng bừng mắt. Hòa Hòa mặt đỏ bừng vì phấn khích, reo lên:
“Vâng ạ!”
Nói rồi, cả ba lon ton chạy đến phía trước, chăm chú quan sát binh lính giết tang thi.
Dịch Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn ba đứa nhóc, đứa lớn nhất trông cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Anh ta không nhịn được mà quay sang Cố Ninh, thốt lên:
“Cố Ninh, ba đứa này còn nhỏ quá!”
Cố Ninh đáp: “Mấy đứa có thời gian huấn luyện cố định sáu tiếng mỗi ngày, đã kéo dài gần hai tháng rồi, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm thực chiến. Tôi hy vọng chúng có thể sống sót ngay cả khi không có ai bảo vệ.”
Dịch Thiếu Khánh im lặng, mặc dù anh không hoàn toàn đồng ý với cách làm của Cố Ninh, nhưng cũng hiểu được lý do.
Tam Liên Đội vừa lên thay thế đã nhanh chóng bắt kịp nhịp độ. Họ sử dụng vũ khí đặc biệt được chế tạo để đối phó với tang thi: thanh thép dài khoảng một mét, đầu được mài nhọn, tay cầm quấn vải dày để dễ cầm nắm. Bọn họ trực tiếp đâm vào đầu tang thi, không cần đến quá gần, tránh được nguy cơ bị cào hoặc cắn. Hơn nữa, họ đã tích lũy đủ sức mạnh và có tinh thần hăng hái, tốc độ tiêu diệt tang thi cao hơn hẳn nhóm đầu tiên.
Cách làm này khiến Trương Kỵ và những người khác hoàn toàn câm nín.
Nhóm đầu tiên được thay ca, cả đám đều mệt mỏi, trên người dính đầy vết bẩn.
Trang Trần gật đầu với họ, nói: “Vất vả rồi. Ở đằng kia có lều nghỉ ngơi, mọi người đến đó ngủ một chút đi, nếu cần gì tôi sẽ cho người gọi dậy.”
Những người vừa rút lui khỏi trận chiến mệt đến mức không còn sức nói chuyện, vừa đến lều đã lăn ra ngủ.
Cố Ninh nhìn sang đội của mình, thấy bọn họ nhanh chóng thích nghi, bỗng nhận ra đã lâu không thấy Quý Cửu Trạch, vô thức thốt lên: “Đội trưởng của các anh đâu?”
Dịch Thiếu Khánh đáp: “Tôi đánh ngất anh ấy rồi.”
Cố Ninh tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
Dịch Thiếu Khánh bất đắc dĩ giải thích: “Từ khi xuất phát từ Thủ Đô đến giờ, anh ấy đã ba ngày ba đêm không ngủ. Hôm qua lại phải bay đến đây, tình hình bên ngoài như vậy, anh ấy nhất định không chịu tự đi ngủ. Nhưng nếu không nghỉ ngơi, cơ thể anh ấy sẽ sụp đổ… nên tôi nhân lúc anh ấy không để ý, đánh ngất rồi bảo người khiêng vào lều.”
Cố Ninh á khẩu, có lẽ vì Quý Cửu Trạch quá tin tưởng Dịch Thiếu Khánh nên mới để anh ta có cơ hội ra tay. Bảo sao cô nãy giờ không thấy anh ấy đâu.
Một lát sau, cô lấy lý do đi ăn rồi rời khỏi đó, tìm qua mấy lều mới thấy lều của Quý Cửu Trạch.
Anh nằm yên tĩnh trong lều, ngay cả tư thế ngủ cũng ngay ngắn, dù trong giấc ngủ vẫn nhíu mày, không hoàn toàn thả lỏng. Lúc này Cố Ninh mới để ý đến quầng thâm dưới mắt anh. Ở thủ đô chắc chắn anh đã rất vất vả, vậy mà khi nghe tin trực thăng của Trang Trần và Dịch Thiếu Khánh gặp sự cố, anh lập tức lái máy bay đến đây. Chắc chắn việc này có vô số cản trở, nhưng anh vẫn bất chấp tất cả mà đến.
Cố Ninh tin rằng, nếu ở thế giới kia, cô vẫn là thuộc hạ của anh, thì dù xa đến đâu, anh cũng sẽ tìm cách cứu cô.
Chăn trong lều quá mỏng, chỉ phù hợp cho mùa hè, mà bây giờ thời tiết lạnh đến mức hơi thở cũng hóa thành sương trắng. Trên người Quý Cửu Trạch chỉ có bộ quân phục, trông có vẻ không đủ ấm. Cố Ninh đành phải rời đi, tìm quản lý xin một chiếc chăn dày rồi quay lại lều, chuẩn bị đắp lên người anh.
Vì lều khá chật, cô phải bò vào bên trong, cẩn thận đắp từ chân lên, sợ đánh thức anh nên động tác vô cùng chậm. Khi kéo chăn lên đến vai, cô bỗng chạm phải một ánh mắt.
Quý Cửu Trạch tỉnh rồi.
Cố Ninh cứng đờ tay, thật sự rất khó giải thích tại sao cô lại xuất hiện trong lều của một người đàn ông chỉ mới gặp một lần, hơn nữa còn đang giúp anh ta đắp chăn.
Cô quyết định thử giải thích: “À… tôi đi ngang qua, thấy chăn của anh quá mỏng, nên mang đến cho anh một cái dày hơn…”
[…]
Ánh mắt Quý Cửu Trạch vẫn bình tĩnh như cũ.
Cố Ninh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ tình hình bên ngoài, dù anh có ra đó cũng không thay đổi được gì. Hơn nữa, Trang Trần và Dịch Thiếu Khánh rất lo cho anh, anh nghỉ ngơi tiếp đi, có lẽ đây mới là cách giúp họ tốt nhất…”
Cô cảm thấy lời này có chút gượng gạo, hơn nữa câu bổ sung sau lại nghe có vẻ quá thân thiết. Nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa…”
Sau đó cô nhẹ nhàng đặt chăn xuống, lặng lẽ bò ra khỏi lều, còn rất chu đáo kéo kín dây kéo lều, hoàn toàn chặn lại ánh mắt của Quý Cửu Trạch.