- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 72: Xé mặt nạ
Chương 72: Xé mặt nạ
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Không khí trong phòng lập tức trở nên xấu hổ.
Đám trẻ con có chút bất an tò mò ngó đầu từ cửa vào thì lập tức bị Hồng tỷ đuổi ra sân.
Phương Pháp cảm thấy tình huống này có chút xấu hổ, anh đã thấy Cố Ninh cùng nhà Tưởng Nhạc Châu cãi nhau, không ngờ nhà bọn họ còn có thể tìm đến tận đây.
Tưởng Nhạc Châu đang ngồi bất an, lúc này thấy Cố Ninh, trong lòng căng hổ thẹn, chỉ ho một tiếng rồi xấu hổ cười đứng dậy: “Ninh Ninh, cháu về rồi!”
Ba Cố vẫn luôn xụ mặt, nếu không phải mẹ Cố giữ chặt thì ông đã về phòng rồi, giờ thấy Cố Ninh về mặt ông mới thả lỏng. Mẹ Cố lập tức đứng lên, nói với cô: “Ninh Ninh, lại đây ngồi, cậu mợ muốn nói chuyện với con.” Vừa nói bà vừa nháy mắt ra hiệu với cô.
Cổ đạo trưởng ho khan hai tiếng nói: “Khụ, khụ. Cái kia, Cố Ninh, chúng ta ra ngoài trước.” Lúc này mọi người đứng ngây ngốc đứng cạnh cửa mới phản ứng lại, ai nấy đều thức thời đi ra ngoài.
Hồng tỷ cảm thấy mình cũng miễn cường được coi là người trong cuộc, nếu có cãi nhau thì bà có thể giúp đỡ Cố Ninh nên không ra ngoài.
Đám người Cổ đạo trưởng đi ra ngoài, trong phòng còn lại ba mẹ Cố, Cố Ninh, nhà Tưởng Du cùng Hồng tỷ.
Cố Ninh nghe thấy mẹ Cố gọi lại coi như không nghe thấy gì, chân cũng không bước một bước, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhà họ Tưởng.
Tưởng Nhạc Châu càng thêm xấu hổ, đứng không được mà ngồi cũng chả xong. Tưởng Du ngồi bên cạnh cúi đầu, hai bên tóc của cô ta rơi xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt nên không thấy được biểu cảm gì. Còn Lâm Mĩ Phượng trong lòng lúc này đã chửi Cố Ninh đến mức phân chó phun đầy đầu, nhưng lại nghĩ đến cảnh chính mình có thể nằm trên chiếc giường sạch sẽ, còn có đồ ăn đầy sân, quần áo chỉnh tề ăn uống, trên mặt không thể không nở ra một nụ cười, gằn nói: “Ninh Ninh à, hôm nay cậu mợ cố ý tới đây để xin lỗi cháu. Trước kia cậu mợ bị mỡ heo che mù mắt, xin lỗi cháu. Nhưng chúng ta đều là người một nhà, bọn ta chính là cậu mợ của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn bọn ta lưu lạc bên ngoài bị quái vật ăn thịt chứ?”
Cố Ninh vẫn không nói gì, nghe tới đây thì nhẫn nại đến đến cực hạn, trực tiếp lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt Lâm Mĩ Phượng cứng đờ, sau đó quay sang cầu cứu mẹ Cố: “Chị dâu, chị xem Cố Ninh như thế… Chị dâu, chị là chị của Nhạc Châu, ba mẹ trước khi mất đã nắm tay bảo chị chăm sóc cho Nhạc Châu cơ mà.”
Trong lòng mẹ Cố bị dày vò vô cùng, bà chỉ có một người em trai này, từ nhỏ đến lớn quan hệ của bọn họ cũng rất tốt. Tuy rằng trước khi khi ở trên xe, nó không giúp đỡ bà nhưng dù sao cũng là chị em lớn lên cùng nhau, biểu cảm của bà giãn ra, nhịn không được khuyên nhủ: “Ninh Ninh…”
Chỉ là bà chỉ mới gọi tên Cố Ninh đã bị cô đánh gãy: “Mẹ, mẹ cẩn thận nghĩ lại xem, mẹ chỉ có một người em trai, nhưng mẹ cũng chỉ có một người con gái. Nếu ngày đó người bị bỏ lại là Tưởng Du, mẹ nghĩ chúng ta sẽ bỏ lại em ấy sao?” Cô không chớp mắt nhìn mẹ Cố, ánh mắt quyết liệt: “Nếu mẹ muốn người em trai này, thì mẹ coi như mất đứa con này đi.”
Mẹ Cố đột nhiên chấn động.
Không trách Cố Ninh nói chuyện cự tuyệt, cô đối với Lâm Mĩ Phượng có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, Tưởng Du dù không đến mức như mẹ cô ta nhưng cô cũng tuyệt đối không có khả năng chịu đựng sinh hoạt cùng cô ta dưới một mái nhà, đến cả Tưởng Nhạc Châu, người từ nhỏ đã yêu thương cô, cô cũng giận ông yếu đuối. Tuy trong lòng có chút tha thứ nhưng liên quan đến Lâm Mĩ Phượng, một tia kiên nhẫn cô cũng không có. Nếu không phải còn phải bận tâm đến tâm trạng của mẹ Cố, cô hận không thể chính tay mình bắn chết Lâm Mĩ Phượng.
“Cố Ninh, mày như thế này là không muốn nhận họ hàng sao!” Lâm Mĩ Phượng thấy Cố Ninh nói như vậy, biết cô không chỉ nói miệng, rốt cuộc không nhịn được nữa trực tiếp đứng lên chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Nhà họ Cố như thế nào mà có thể sinh ra một đứa súc sinh không nhận họ nhận hàng như mày chứ!”
“Đủ rồi!” Người vẫn luôn không lên tiếng, ba Cố, đột nhiên quát lớn, tính ông hiền lành, rất ít khi cùng người khác cãi nhau, ở cùng mẹ Cố bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ lớn tiếng với bà, trước mặt nhà ngoại lại càng nhã nhặn. vậy mà lúc này ông lại quát lớn khiến mọi người trong phòng ai nấy đều kinh ngạc, ông như không thể chịu được nữa, chỉ Lâm Mĩ Phượng quát: “Nhà họ Cố tôi nuôi con như thế nào, không đến phiên người tâm địa độc ác như cô nói!” Ông nói xong Lâm Mĩ Phượng thì quay sang mẹ Cố: “Kiều Kiều, nếu bà có ý định giữ lại bọn họ thì tôi chính là người đầu tiên không chấp nhận!” Ông lại chỉ vào Tưởng Nhạc Châu nói với bà: “Bà không thấy sao, cô ta mắng con gái chúng ta đến mức này mà Tưởng Nhạc Châu có dám chặn lại nửa câu không? Bà muốn con gái chúng ta phải chịu nhục thế sao?”
Tưởng Nhạc Châu nghe vậy thì khóe miệng giật giật, lại xấu hổ không biết nói gì cho tốt.
Mẹ Cố nhìn Cố Ninh, thấy hốc mắt cô đỏ ửng thì trong lòng lập tức chấn động, nghĩ đến lúc mạt thế, Cố Ninh phải chịu khổ thế nào thì liền mềm lòng, đau đớn không thooi. Bà nhìn Tưởng Nhạc Châu xấu hổ cúi đầu trước mặt, nghĩ tuy rằng nó không nói ra câu nào ác độc nhưng hết lần này đến lần khác dung túng cho Lâm Mĩ Phượng… Mẹ Cố bỗng nhiên cảm thấy gương mặt này có chút xa lạ, bà thở dài, không nhìn thằng em mình nữa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Mấy người đi đi.”
Tưởng Nhạc Châu kinh ngạc, không dám tin mà nhìn mẹ Cố, ông ta không nhờ bà lại có thể bảo ông ta đi.
Tưởng Du lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, hiển nhiên cũng không ngờ người cô luôn mềm lòng của mình lại có thể quyết định như vậy. Trong nháy mắt, cô ta rơi lên, đau đớn nói: “Cô…”
Mẹ Cố cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ nói: “Tưởng Du, cháu cũng đừng gọi cô. Khi đó cô không biết là do cháu vô ý hay cố tình nói ra, nhưng dù sao cũng là do cháu mà Ninh Ninh nhà cô bị bỏ lại.”
“Cháu thực sự không có ý.” Tưởng Du vừa khóc vừa nắm chặt tay Tưởng Nhạc Châu bên cạnh, đau khổ nhìn ông: “Ba, ba nói gì đi!”
Tưởng Nhạc Châu bị mẹ Cố làm cho kinh ngạc không nói nên lời, lúc này bị Tưởng Du gọi mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít kêu: “Chị…”
“Em trai, trong lòng em có người chị gái này hay không, trong lòng em là rõ nhất! Em nói đúng không?” Mẹ Cố đột nhiên đánh gẫy lời Tưởng Nhạc Châu định nói, sau đó trực tiếp kéo ba Cố đứng dậy: “Lão Cố, tôi tức ngực, ông cùng tôi đi ra ngoài hít thở đi.” Bà lập tức kéo ba Cố đứng dậy đi ra sân, đến cơ hội nói chuyện cũng không cho Tưởng Nhạc Châu nói.
Trên mặt Tưởng Nhạc Châu chỉ còn lại nỗi hổ thẹn cùng sợ hãi, không biết nên làm gì.
Cố Ninh cảm thấy trong lòng được an ủi, nói với Hồng tỷ: “Hồng tỷ, làm phiền dì ra ngoài gọi mấy người vào tiễn những người này ra ngoài hộ cháu. Cháu ra ngoài xem ba mẹ cháu thế nào!” Nói xong cô cũng mặc kệ nhà họ Tưởng, lập tức đi ra sân.
Hồng tỷ đương nhiên vui vẻ thực hiên. Bà mở cửa ra lập tức thấy một cửa chen chúc người đang dựa cửa nghe lén, tức giận nói với Tam Ca đang ngượng ngùng đứng ở cửa: “Gọi mấy người mang bọn họ đi đi.”
Tam Ca sửng sốt, bọn họ đứng ngoài không nghe rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy âm thanh mắng chửi người, bây giờ đột nhiên bảo bọn họ dẫn người đi cũng hoảng sợ, không nghĩ mọi chuyện giải quyết nhanh như vậy.
Ai nấy cũng nhìn nhau, không dám đứng lên trước.
Cổ đạo trưởng vén tay áo nói: “Để tôi.” Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười như không cười với đám người Tưởng Nhạc Châu nói: “Mấy vị, mời đứng dậy.”
Tưởng Nhạc Châu cùng Tưởng Du không biết nên làm như thế nào mới đúng, sự việc đến giờ hoàn toàn không nằm trong dự đoán của bọn họ, bọn họ cho rằng trước mặt ba mẹ Cố, Cố Ninh sẽ không dám cự tuyệt bọn họ, lại càng không nghĩ cô lại hận bọn họ đến vậy. ngay cả mẹ Cố thường ngày vô cùng hiền lanh cũng không biết hôm nay làm sao mà lại quyết định như vậy.
Lâm Mĩ Phượng trực tiếp nằm lên ghế sô pha, hét lớn: “Để tôi xem mấy người làm thế nào đuổi tôi đi! Tôi sẽ ăn ở chỗ này, ngủ ở chỗ này! Để xem hôm nay ai dám động đến tôi!”
Ánh mắt Tưởng Du lóe sang, nhưng trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ, hốc mắt đẫm nước nhìn Lâm Mĩ Phượng: “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng ta không nên làm ảnh hưởng tới Cố Ninh…”
Người đi theo Cố Ninh từ nãy, Hoàng Mộng Dao, thấp giọng nói: “Đừng diễn nữa, nơi này không ai muốn xem mấy người diễn Song Hoàng đâu.”
Vẻ mặt Tưởng Du chợt cứng lại.
Hoàng Mộng Dao nói tiếp: “Bọn họ là đàn ông, đánh phụ nữ là không tốt, Hồng tỷ, dì giúp cháu một tay.”
Hồng tỷ nở một nụ cười tươi nói: “Được.”
“Tưởng Du đúng không? Làm phiền cô một chút.” Hoàng Mộng Dao ngoài miệng thì nói thế nhưng lại thô lỗ đẩy Tưởng Du sang một bên, sau đó trực tiếp nắm lấy tay Lâm Mĩ Phượng đang nằm trên ghế sô pha. Hồng tỷ cũng đẩy Tưởng Nhạc Châu ra tiến đến bắt Lâm Mĩ Phượng.
Không chờ bọn họ chạm vào Lâm Mĩ Phượng thì bà ta đã hét lên như heo bị chọc tiết: “Cứu mạng! Giết người! Giết người!!!” Đồng thời chân tay bà ta quăng loạn xạ như bị điên.
Hoàng Mộng Dao không kiên nhẫn, dùng tay bắt lấy Lâm Mĩ Phượng, đồng thời phủ một ngọn lửa vào lòng bàn tay, vừa chạm vào người bà ta, bà ta đã thảm thiết kêu lớn: “Aaa!”
Tưởng Du không thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay của Hoàng Mộng Dao, nghe thấy tiếng kêu khoa trương của bà ta thì liền ám hiệu với bà ta.
Hoàng Mộng Dao nắm lấy tay Lâm Mĩ Phượng khoảng mười mấy hai mươi giây mới bỏ ra, khắp người bà ta toàn mồ hôi, sống chết muốn tránh khỏi tay Hoàng Mộng Dao, hét trong tuyệt vọng. Tưởng Du càng nhìn càng thấy không thích hợp, đến khi Lâm Mĩ Phượng ngất xỉu vì đau cô ta cũng không hiểu Hoàng Mộng Dao đã làm gì bà ta.
Hoàng Mộng Dao lúc này mới buông tha Lâm Mĩ Phượng, nói: “Bà xem, nãy tôi mời mấy người ra mấy người không ra, bây giờ còn phải vác người ra.”
Tưởng Du hoảng sợ nhìn cánh tay bị bỏng của Lâm Mĩ Phượng, lại nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Hoàng Mộng Dao, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể ch** n**c mắt, chật vật cùng Tưởng Nhạc Châu nâng Lâm Mĩ Phượng ra ngoài.
Cửa ở đằng sau bọn họ đóng rầm một tiếng.
Hoàng Mộng Dao nhìn một phòng người kinh ngạc nhìn mình, ngượng ngùng vén mái tóc ngắn màu đen ra sau tai, thẹn thùng nói: “Tại bọn họ đáng ghét quá.” So với vẻ hung dữ ban nãy như hai người khác.
Người ít nói Tạ Vũ Hồng nói: “Tôi thấy người ban nãy mới đúng là cô.”
Hoàng Mộng Dao tức giận nhìn cậu ta một cái, lại thấy Trình Minh đứng đối diện đang mỉm cười với mình thì ngạc nhiên.
Mẹ Cố tuy rằng ban nãy nói những lời nhẫn tâm nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, được Cố Ninh cùng ba Cố an ủi một hồi rồi uống một viên thuốc thì nằm lên giường.
Cố Ninh lúc này mới nhớ Lục Gia Tử không đi cùng bọn họ.