- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Trên đường có rất nhiều tang thi đang lảng vảng, nghe thấy tiếng xe lập tức lao đến vây quanh, tiếng xe va chạm với tang thi vang lên không dứt, không những vậy trên mặt đất còn có rất nhiều thi thể không có người dọn dẹp nên vô cùng xóc nảy.
Mọi người trên xe nhìn thấy cảnh này đã sớm trở thành thói quen, chỉ có đám trẻ con lần đầu thấy những con tang thi lao tới nên bị hù dọa không ít, xe lại vô cùng xóc nảy khiến mặt đứa nào đứa nấy trắng bệch, có đứa còn phải chui đầu qua cửa sổ nôn.
Cứ như vậy cả quãng đường cao tốc kéo dài khoảng hai tiếng, Cố Ninh ngó đầu ra xem xét thì thấy phía trước có rất nhiều xe bị vứt lại, ít nhất cũng phải ba mươi, bốn mươi cái.
“Phía trước bị chắn hết rồi, chỉ có thể đi đường vòng thôi.” Tam Ca nói: “Trước đó khi đi về phía nam thành phố tôi cũng gặp phải tai nạn giao thông, chúng ta chỉ cần đi ngược về trước một đoạn, bên kia đầu đường có một con đường nhỏ, tuy hơi xa một chút nhưng cũng không còn cách nào khác.”
Nghe Tam Ca nói vậy, ba chiếc xe lập tức quay đầu trở về.
Đi tầm hai mươi phút mọi người mới nhìn thấy được con đường nhỏ mà Tam Ca nói, con đường nhỏ đến mức hai xe khó có thể đi song song.
Trên đường dù đã được trải xi măng, nhưng rất có nhiều ổ gà, ổ vịt do ngày trước bị xe tải trọng lượng lớn đi qua, vô cùng thử thách kỹ năng của người lái xe. May mắn đây là con đường nhỏ, rất ít tang thi đi qua, đi hơn 20 phút mọi người mới thấy một con tang thi đang lang thang trên cánh đồng, nhưng chưa nó còn chưa kịp đuổi theo thì xe đã đi xa.
Buổi sáng thời tiết còn khá tốt nhưng đến trưa trời đột nhiên đổ mưa, chỉ một lúc sau, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào nóc xe. Trên trời mây đen dày đặc, kèm theo đó là tiếng sấm chớp, cân nhắc đến vấn đề an toàn nên mọi người không thể không tạm thời dừng tạm tại một thôn trang.
Thôn Sơn Thủy giống như cái tên, lưng dựa vài núi, bên cạnh thôn còn có một con sống nhỏ. Trước mạt thế nơi đây có chừng một trăm hộ gia đình, khoảng bốn, năm trăm nhân khẩu.
Cố Ninh và mọi người tìm được một căn nhà ngay lối vào thôn, mặt tường bên ngoài được bao phủ bởi rất nhiều dây leo, màu sắc vô cùng tươi tốt, so với những cây khác đang chuẩn bị vào đông đúng là có điểm đặc biệt.
La Long xuống xe gõ cửa cả nửa ngày không có người phản hồi thì trực tiếp phá cửa phòng đang được đóng chặt ra.
Đập vào mặt mọi người là một mùi hôi thối từ thi thể rữa nát.
Trên mặt đất phòng khách có hai bộ thi thể.
Nhưng bộ thi thể này dáng vẻ vô cùng quỷ dị, người bọn họ gầy một cách lạ thường, chỉ còn một lớp da mỏng nhăn nhúm bọc xương, bộ quần áo trên người khoác lên bộ thi thể khiến nó càng trở nên trống rỗng, toàn thân thi thể không còn sót lại tí máu thịt nào. Mặt thi thể hướng vào trong phòng, hau tay duỗi về phía cửa, trên mặt còn lưu lại vẻ sợ hãi tột cùng. Xung quanh thi thể cũng không có vết máu, ngay cả vết cắn tang thi cũng không thấy…
Nhóm người La Long chưa từng thấy thi thể nào kinh khủng và buồn nôn như vậy, nhưng khi nhìn hai bộ thi thể trên mặt đất, không hiểu sao lại cảm thấy cực kì đáng sợ, sau lưng phát lạnh.
Cuối cùng Tam Ca chỉ có thể thúc giục mọi người vào phòng ngủ tìm chăn mền bao lấy hai bộ thi thể rồi mang ra sân sau nhà đào hố chôn lại.
Xác định trong phòng không còn thi thể nào khác mới gọi mọi người xuống xe vào.
Trên tường phía sau ghế sô pha còn có một bức hình chụp ảnh gia đình ba người. Chỉ là ban nãy họ chỉ phát hiện ta hai bộ thi thể, nhìn quần áo trên người có thể đoán đó là vợ chồng trung niên trong hình, còn thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi thì bọn họ không tìm thấy.
Nhìn quanh có thể thấy gia đình này thuộc tầm trung, các đồ điện, đồ dùng trong nhà đầy đủ mọi thứ, trang trí cũng không tệ.
Lúc này đang giữa trưa, bọn họ bắt đầu nấu cơm, hy vọng sau khi ăn xong bên ngoài trời sẽ ngừng mưa.
Kết quả ăn cơm xong, ngay cả bát cũng rửa sạch sẽ mưa cũng không có dấu hiệu sẽ tạnh, ngược lại còn mưa lớn hơn, sấm sét không ngừng dội xuống, mưa to gió lơn khiến cửa sổ rung bầng bật.
“Xem ra đêm nay phải ở lại đây rồi.” Tam Ca nhìn bên ngoài cửa sổ nói: “Không ngờ nói mưa liền mưa, lại còn mưa to đến vậy.”
Bầu trời tối như 5, 6 giờ tối.
Tiếng mưa bên ngoài hòa cùng tiếng sấm, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng không thể giải thích được, nhất là khi một tia chớp xẹt qua cửa sổ, chợt chiếu sáng cả căn phòng, một khuôn mặt mây mù lóe lên, lập tức chìm vào bóng tối.
La Long xoa xoa cánh tay nổi da gà, Hoàng Mộng Dao phải tạo ra hai quả cầu lửa để chiếu sáng.
Cố Ninh nhìn thời gian, bây giờ đã là 2 giờ chiều.
Cô phải về trước 6 giờ sáng ở thế giới bên kia, nghĩa là cô chỉ có thể ở đây đến 8 giờ tối.
Buổi tối, 6 giờ mưa đã nhẹ hơn nhiều, tuy chỉ còn lất phất nhưng bên ngoài trời đã tối, bọn họ vẫn phải ở lại đêm nay, ăn tối, đánh bài một lát, tắm rửa sạch sẽ sau đó lấy chăn bông mà Cố Ninh cất trong không gian rồi trải ra sàn. Điều kỳ lạ là hầu hết các cửa sổ trong ngôi nhà này đều bị vỡ, một số dây leo từ bên ngoài mọc cả vào trong phòng. Cổ đạo trưởng chộp lấy một cái, cười nói: “Ngôi nhà này cũng khá trang nhã nha.” Bởi vì trời không mưa lớn nên mọi người trải chăn cách cửa sổ một khoảng, sau khi chặn cửa trước và cửa sau, tất cả đều nằm xuống ngủ, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai lên đường.
Lần này, Cố Ninh chiếm một mình một tầng hai để thuận tiện cho việc rời đi. Gian phòng này cửa sổ cũng đã bị vỡ, còn có dây leo từ ngoài chui vào.
Khóa trái cửa, Cố Ninh lập tức động tâm trở về không gian, sau đó từ không gian trở về thế giới bên kia.
Bên này mới có 6 giờ sáng, cô ở trong phòng thay quần áo rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Mạt thế lúc này đã là 1 giờ đêm.
Bởi vì ban ngày trời mưa to nên ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, nhưng mọi người không lo lắng bị lạnh, dưới và trên người đều đắp chăn dày, Cả nửa ngày ngồi trên xe xóc nảy nên ai nấy lúc này đều đã chìm vào giấc ngủ say. La Long nằm ở trong chăn bông ấm áp nhắm mắt lại, không tự chủ được nhớ tới hai cái thi thể trong phòng khách ban sáng, không khỏi có chút khó chịu. Dù có cố thôi miên bản thân mình nhưng anh vẫn không thể ngủ được. Bên ngoài không biết từ bao giờ, trời lại bắt đầu tí tách mưa.
Ngay khi La Long đang buồn bực không thôi, đột nhiên anh nghe thấy tiếng sột soạt – âm thanh nhỏ đến mức nếu anh đang ngủ say thì chắc chắn không bao giờ nghe thấy được. Nhưng bây giờ trời đã khuya, bất cứ âm thanh nào cũng có thể bị phóng đại, đúng lúc La Long không ngủ được… Ban đầu anh nghĩ rằng có ai đó trở mình, nhưng không thể không nín thở lắng nghe… Âm thanh như tiếng thứ gì đó trườn bò, đứt quãng, thỉnh thoảng vang lên. Anh mở mắt ra, đã là nửa đêm, mây đen trên bầu trời che mất mặt trăng, không có chút ánh sáng nào, anh không thể nhìn thấy gì.
Nhưng vào lúc này! Một tia chớp xẹt qua bầu trời! Cùng một tiếng sấm vang lên! Toàn bộ bầu trời được chiếu sáng, bao gồm cả căn phòng này…
Đồng thời cũng chiếu sáng cả khuôn mặt trắng bệch của La Long.
Không biết từ khi nào căn phòng trống này lại đầy những dây leo mọc bên ngoài ngôi nhà, che kín nửa trần nhà. La Long thậm chí còn nhìn thấy một cây leo đang từ từ bò sang đây!
Tia chớp chỉ lóe lên trong giây lát, ngay lập tức căn phòng chìm vào bóng tối một lần nữa.
Luo Long thậm chí còn hoài nghi có phải đang mơ không, anh dùng sức véo người mình một cái, xém chút nữa là hét thành tiếng. Dưới cú sốc quá lớn, La Long gần như sợ chết khiếp, chỉ liều mạng cắn răng không kêu thành tiếng lay động tiều Bạch đang ngủ bên cạnh một cách tuyệt vọng.
Trương Tiểu Bạch đang ngủ say, đột nhiên bị người khác lay mạnh người thì tỉnh giấc, anh vừa mở miệng định chửi người, chưa kịp nói đã bị một bàn tay bịt miệng.
Tiếng nói rất khẽ của La Long lọt vào tai khiến Trương Tiểu Bạch trong nháy mắt nhận ra điều gì đó.
La Long ghé sát vào lỗ tai Trương Tiểu Bạch, giọng nói của hắn ở mức thấp nhất nhưng không khỏi run lên: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch… Những cây dây leo kia hình như đã thay đổi, biến dị… Phòng này đầy…”
Trương Tiểu Bạch vừa mới ngủ dậy, chỉ kịp nghe cái gì mà biến dị, rồi phòng gì đó…
Anh còn chưa kịp hiểu La Long nói thì thì đột nhiên một góc khác vang lên tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi!
Bây giờ đã là mạt thế! Thần kinh của mọi người còn chưa hoàn toàn thả lỏng ngay cả trong giấc ngủ, một tiếng hét như vậy có thể lập tức đánh thức mọi người!
Trương Tiểu Bạch lập tức từ trên mặt đất bò dậy, sau đó giơ tay lên, sấm sét quấn quanh tay anh, nhất thời chiếu sáng cả căn phòng! Sau đó tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, thất thần không nói nên lời.
Cổ đạo trưởng lắp ba lắp bắp nói không nên lời: “Cái này, đây là có chuyện gì?!!”
Theo những gì họ có thể thấy, ngoại trừ chăn ra, tất cả các chỗ khác đều được bao phủ bởi dây leo, những chiếc lá màu xanh lá cây đó đặc biệt kỳ dị vào lúc này!
Những dây leo vẫn đang di chuyển dường như bị ánh sáng đột ngột chiếu sáng làm cho giật mình, sau khi dừng lại một lúc, những dây leo đó đột nhiên di chuyển!
Ngọn của vô số dây leo đột nhiên lan nhanh về phía bên này!
La Long đột nhiên cảm thấy trong đầu lóe lên tia chớp, chỉ vào đám dây leo đang chạy nhanh mà kinh hãi kêu lên: “Là những thứ này! Hai bộ thi thể trong phòng khách là do những thứ này tạo thành!”
Ngay khi La Long hét lên những lời này, tiếng la hét chói tai từ căn phòng nơi Hoàng Mộng Dao, Cao Duyệt, Hồng tỷ và hơn hai mươi đứa trẻ sống bên cạnh phát ra!