- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Trương Tiêu Bạch kéo áo lên, nói với mọi người: “Còn chờ gì nữa? Đi, chúng ta đi ra ngoài đi săn.” Sau đó liền vác súng đứng lên, dẫn đầu đi trước.
Những người khác cũng đều thấy hưng phấn. Nghiêm túc mà nói, ban đầu trốn đi là do kế hoạch, nhưng thực chất trong xương cốt bọn họ vẫn hy vọng được ra ngoài trực tiếp chiến đấu.
Bây giờ bọn họ đang đứng ở sườn núi, Chung Húc đứng ở chỗ cao nhất, duỗi cổ quan sát khắp nơi, sau đó nhảy xuống nói: “Hai đội bọn họ đi hai hướng khác nhau.” Cậu chỉ sang hai hướng nói: “Đội Một bên này, đội Hai bên kia.” Tiếp theo cậu nhìn sang phía Cố Ninh, muốn nghe ý kiến của cô.
Cố Ninh trầm ngâm một lúc, nói: “Xử lý đội Hai trước.”
Có ba nguyên nhân.
Một là đội Hai có Địch Tuấn, cô cảm thấy có điểm nguy hiểm nên trước hết nên xử lý cậu ta đã, xử lý xong cậu ta cô mới thấy yên tâm. Thứ hai là đội Hai muốn xử lý bọn cô hơn, vẫn nên xử lý bọn họ trước. Thứ ba, đơn giản là bởi vì qua mấy lần đấu với nhau, cô không có hảo cảm với đội Hai.
Cho nên giữa đội Một với đội Hai, cô đương nhiên muốn chọn đội Hai trước.
Trương Tiêu Bạch là người đầu tiên ủng hộ ý kiến của Cố Ninh: “Tôi cũng nghĩ vậy!”
Những người khác không nói gì, nhưng bọn họ cũng có chung ý nghĩ với Cố Ninh.
Vì thế nên không có ai phản đối, một hàng năm người nhanh chóng đi về phía nơi đội Hai đã đi.
Ngọn núi này không cao, hơn nữa phạm vi được giăng lưới quá lắm cũng chỉ khoảng 5 mét vuông nên bọn họ phải vừa duy trì được tốc độ vừa phải chú ý ẩn nấp. Cố Ninh bắt chước bọn họ cúi thấp người, trước sau vẫn duy trì tốc độ đi giữa đội hình, đồng thời toàn bộ giác quan của cô đều đang nâng cao cảnh giác, quan sát mọi chuyển động xung quanh.
Dựa theo phân công của Chung Húc, Chung Húc dẫn đầu, theo sát là Trâu Minh, Cố Ninh và Trương Tiêu Bạch, đi cuối là Triệu Kiệt. Bất luận thế nào, vị trí của Cố Ninh là an toàn nhất trong đội.
Trương Tiêu Bạch cùng Triệu Kiệt nhìn động tác cúi người chuyên nghiệp của Cố Ninh, cùng với tác phong nhanh nhẹn, cô vẫn luôn theo sát Trâu Minh, bước chân nhẹ nhàng, thậm chí khi cô dẫm lên cành cây khô cũng không phát ra tiếng động hiến cho bọn họ nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy Cố Ninh không đơn giản như bản điều tra ban đầu của Tam Ca.
“Có người!” Bỗng nhiên Cố Ninh kêu khẽ một tiếng. Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng do mọi người đều đang tập trung cao độ nên lập tức phản ứng, lập tức dừng lại tìm chỗ ẩn nấp.
Mọi người liền nhanh chóng tìm được một bụi gai tùng lớn, cúi người trốn vào đó.
Sau một thời gian dài, thể lực tiêu hao lớn nên ngực ai cũng phập phồng, ai cũng phải cố kiềm chế hơi thở của mình.
Đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì.
“Không…” Trương Tiêu Bạch vừa nói được một chữ liền bị Cố Ninh bịt miệng lại, tay khác cô đưa ra làm động tác im lặng, sau đó chỉ sang bên cạnh.
Không bao lâu sau, bên phải bụi cây rung lên, kèm theo đó là mấy người mặc quân phục màu xanh lục chui ra.
Là đám người đội Hai.
Nhưng mà đội Ba bọn cô còn chưa kịp vui vẻ thì lập tức đơ lại, chỉ thấy sau đám người đội Hai thì đám người đội Một cũng lần lượt lần lượt từng người chui ra. Hiển nhiên là bọn họ không tàn sát lẫn nhau mà đã liên thủ từ trước, chuẩn bị đi xử lý đội Ba. Mọi người nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng.
Đội Một vứt súng trên mặt đất nghỉ ngơi nói: “Không biết bọn đội Ba trốn đi đâu, đúng là đám thỏ đế.”
Triệu Lượng của đội Hai cười nhạo nói: “Đám đội Ba kia khẳng định đã bàn bạc trước, định chờ chúng ta giết nhau xong mới chui ra thu thập tàn cuộc. Bây giờ chắc chui rúc vào đâu ẩn nấp rồi.”
Đám người đội Ba núp ở bụi gai nghe được liền cảm thấy xấu hổ.
Địch Tuấn đứng ở chỗ cao nhìn khắp nơi, sau đó nói: “Kể cả bọn họ đang trốn trong hang, chúng ta cũng phải đào ra mà xử lý. Đi thôi, tiếp tục tìm kiếm.”
Sau đó bọn họ từng người đều đứng lên đi về phía ban nãy bọn cô vừa đi qua.
Phải 5 phút sau, xác định bọn họ đã đi xa thì mọi người mới dám hô hấp lại bình thường, nhưng vẫn thấp giọng trao đổi: “Cố Ninh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Cố Ninh nhăn mày, không nghĩ bọn họ hành động nhanh như vậy, vậy thì kế hoạch đánh bại từng đội của cô đã thất bại, bây giờ chỉ có thể lấy cứng đối cứng. Cô nhìn bốn người còn lại trong đội, nói: “Tam Ca nói đúng, nếu chúng ta còn không thể thẳng được bọn họ thì cũng đừng nghĩ tới có tiến vào được lữ đoàn Năm Sao.” Cố Ninh đứng lên, từ trên cao nhìn bọn họ, cười lạnh: “Đi thôi.”
Mấy binh lính nhìn nhau, sau đó đứng dậy chạy theo Cố Ninh.
Bởi vì vừa đi vừa tìm kiếm nên tốc độ của đám người kia không nhanh, bọn họ không bỏ qua bất kỳ chỗ nào có thể ẩn nấp, cảm giác như đang tìm ma trong rừng. Mà bên này đội Cố Ninh cũng di chuyển chậm rãi, 10 phút sau, bọn cô đã thấy họ.
Bọn cô lại lần nữa ẩn nấp.
Mấy người còn lại theo bản năng nhìn Cố Ninh, chờ cô đưa ra chỉ thị tiếp theo, hoàn toàn quên chính mình ban đầu khi vào núi còn bởi vì Cố Ninh chưa từng được huấn luyện thực chiến mà lo lắng.
Cố Ninh nhìn xuyên qua bụi cỏ phía trước liền thấy đám người kia đang mất kiên nhẫn tìm tung tích bọn cô, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng ở Trâu Kiệt khiến cậu ta cảm giác rùng mình, cô ngoắc bọn họ lại, hạ thấp giọng nhất có thể nói liền tiếp mấy câu, khiến cho sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Triệu Kiệt chủ động nói: “Để tôi đi cho, lúc vào núi tôi cũng đã nói, chúng ta có tổng cộng năm người, phải có một người hy sinh, còn không bằng để tôi hy sinh có ý nghĩa một chút.” Cậu nói xong nhìn Cố Ninh: “Cố Ninh, chúng tôi tin cô.”
Cố Ninh trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta sẽ chiến thắng.”
Bên kia ba người còn chưa kịp phát biểu ý kiến liền đã thấy Triệu Kiệt theo kế hoạch của Cố Ninh từ bụi cỏ chạy ra.
Đằng xa, đội Một và đội Hai vẫn tiếp tục tìm kiếm bọn cô, một binh sĩ bên đội Một một tay cầm súng kiểm tra từng bụi cỏ, một bên bực bội nói: “Đám đội Ba kia không phải là đào hang trốn vào đó chứ? Chúng ta đã tìm cả vòng rồi, đến cái bóng cũng không thấy!”
Người cầm đầu đội Một Cung Mộng Long giơ đồng hồ trên tay nhìn, nói: “Đã qua một tiếng rồi. Hạn là ba tiếng, nói không chừng đội Ba định chờ đến phút giây cuối cùng mới chạy ra hôi của đây mà!”
Sắc mặt Địch Tuấn cũng nghiêm trọng, cậu ta tạm thời được chuyển vào đây từ học viện Quân Sự vì không đủ chỉ tiêu. Vậy nên cậu ta phải dựa vào quan hệ của mình mới được vào đội chủ chốt huấn luyện để được tham gia lữ đoàn Năm Sao. Vốn dĩ cho rằng đã nắm chắc được cơ hội, ai ngờ lại từ đâu chui ra một Cố Ninh, nếu không vào được, cậu ta không can tâm.
Nếu Tam Ca không nói, cậu thực sự nghĩ rất có khả năng xảy ra tình huống Cung Mộng Long nói ban nãy. Bọn họ đã sớm đoán được kế hoạch của đội Ba, chỉ là cậu không nghĩ đám người đó lại có thể trốn kỹ đến vậy, từ lúc vào đến giờ bọn họ không thấy một bóng người nào của đội họ.
Đang lúc Địch Tuấn đang suy nghĩ, thì đột nhiên, cậu thấy bụi cỏ đằng xa có chút chuyển động, dù chỉ là một chuyển động nhỏ, nhỏ đến mức chỉ giống như một con gió thoảng qua, nhưng bây giờ trời không có gió… Địch Tuấn quay sang nhìn Cung Mộng Long, hiển nhiên cậu ta cũng thấy động tĩnh đó. Hai người liếc nhìn nhay, không tiếng động dùng ánh mắt trao đổi, sau đó cùng chung một đáp án, nơi đó có người! Lúc này chắc chắn có người đang trốn trong đó, ngoài người đội Ba thì không còn ai khác.
Hai người dời tầm mắt, nhìn lại bụi cây ban nãy, quả nhiên, người kia tưởng nơi đó đã an toàn nên bắt đầu di chuyển. Địch Tuấn cùng Cung Mộng Long liếc nhau, đều xác định ý định của mình với đối phương giống nhau, không dám rút dây động rừng. Đoán chừng, người này hẳn là được phái tới để điều tra hành tung của bọn họ, vậy thì chắc chắn bây giờ sẽ quay lại tập hợp với bốn người kia. Nghĩ đến mình đã lãng phí mất một tiếng đồng hồ, nếu không nắm lấy cơ hội này, để đám người đội Ba kia chạy trốn thì có khi bọn họ tìm thêm hai tiếng nữa cũng không tìm được đám người đội Ba.
Cung Mộng Long không hề do dự, đưa súng ra hiệu với những người khác, sau đó trèo lên thân cây bên cạnh. Động tác cậu ta vô cùng nhanh nhẹn, dường như đã tập thành quen nên lập tức đã bò lên cao 4, 5 mét. Cậu ta ôm chặt lấy thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang trốn trong bụi cây đang rung lắc đằng xa.
Mãi cho đến khi bóng người kia dịch chuyển tầm mấy chục mét rồi dừng lại ở sườn núi cậu ta mới trượt từ trên cây xuống, đối mặt với khuôn mặt mờ mịt không hiểu cậu đang làm gì của đám người còn lại nói: “Tìm được hang thỏ rồi! Nhanh, chúng ta đi bắt thỏ!”
Đám binh lính vẫn luôn trong trạng thái bực bội lập tức lên tinh thần.
Cung Mộng Long đi đằng trước dẫn đường, động tác vô cùng cẩn thận, trên đỉnh đầu là những sợi cỏ đan vào mũ, đến cả súng đặc chế cũng được ‘trang trí’ bằng cỏ. Nếu không nhìn kỹ, có khi còn không thể thấy được có vật thể màu xanh lục đang di chuyển trong bụi cỏ.
Bọn họ vô cùng tin tưởng vào kỹ năng ẩn nấp của bản thân, Địch Tuấn vừa ẩn nấp vừa hưng phấn, tưởng tượng cảnh đám người đội Ba bị bao vây thì sẽ như thế nào. Đặc biệt là cái người luôn biểu hiện tự tin, Cố Ninh, cậu ta thực sự rất mong chờ.
Tuy rằng bọn họ đã cực kỳ cẩn thận, dù không muốn phát ra âm thành nào quá lớn để tránh kinh động đến đám ‘thỏ’ kia nhưng bởi vì đã qua huấn luyện nên tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh. Ở cách đó không xa, thời điểm đến trước sườn núi, Cung Mộng Long giơ tay ý bảo bọn họ dừng lại, sau đó chuẩn bị tản ra xung quanh bao vây.
Nhưng tay cậu ta vừa mới giơ lên thì cùng lúc đó cũng có một tiếng ‘phiu’ vang lên, chỉ trong nháy mắt, đầu Cung Mộng Long vâng lên một tiếng nổ… Cậu ta còn chưa kịp làm tư thế tránh né đã bị tiêu diệt, đồng thời đèn đỏ trên ngực cũng lóe sáng.
Đám binh lính ngay sau Cung Mộng Long cũng đề choáng váng, trơ mắt nhìn khói trắng bay ra từ bộ đồ đặc chế.
Địch Tuấn là người phản ứng đầu tiên, hô to một tiếng: “Có mai phục! Mau trốn đi!” Đồng thời cậu ta tìm thấy một thân cây gần nhất để ẩn nấp.
Đám binh lính cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng cũng không nhanh bằng của Cố Ninh. Cô không cần nhắm bắn mà chỉ mất vài giây đã khiến đám binh lính đang chạy trốn trở thành mất cục nhả khỏi. Một khi trên người xuất hiện làn sương cũng chính là lúc người đó bị loại.
Cung Mộng Long nhìn thấy liên tiếp có đồng đội bị bắn chết, bao gồm cả mình thì chửi thề ba câu, nhưng đối phương ở nơi nào cậu ta còn chưa thấy liền không nhịn được chửi thêm mấy câu: “Con mẹ nó, chúng ta bị mai phục!”
Lưng Địch Tuấn dán chặt vào thân cây, cảm giác sau lưng mình lạnh căm căm, khắp nơi đều chảy mồ hôi lạnh, tim đập liên hồi. Vừa rồi người bên cạnh cậu bốc khói làm cậu tưởng là mình, thiếu chút nữa bị hù chết. Cậu đoán phát súng kia đáng lẽ là nhắm vào mình, nhưng không ngờ lúc đó có người lao ra nên mới may mắn chạy thoát.
Cậu nhìn vào vị trí trống trên đất mà ban nãy Cung Mộng Long cũng hai người đội Một và một người đội cậu bị bắn đang bốc khói, hiển nhiên họ bị loại khỏi cuộc chiến này.
Hiện tại chỉ còn ba người của đội Hai, đội Một còn một người.
Người duy nhất của đội Một là một người binh lính nhỏ gầy, tương đối thấp bé tên là Trần Căn. Dọc đường đi luôn trầm mặc ít nói, nhìn qua vô cùng hiền lành, chất phác. Lúc này cậu ta đang cầm súng trốn sau một cái thân cây, hoàn toàn che giấu được cơ thể.
Địch Tuấn nhìn cậu ta, lúc ở sân huấn luyện cậu đã nhìn thấy thành tích của cậu ta, vô cùng bình thường. Cậu luôn cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao đại đội trưởng đội Một lại chọn cậu ta, nhưng bây giờ thấy cả đội Một chỉ còn mình cậu ta ‘sống sót’ đã chứng minh được thực lực của cậu ta đến đâu.
Địch Tuấn nhìn hai người khác trong đôi, hiển nhiên hai người kia cũng bị dọa cho sợ không nhẹ. Thực sự mọi việc xảy ra quá nhanh, bọn họ còn đang chìm đắm trong vui sướng vì bao vây được đội Ba, ai ngờ thực tại cho họ một cái bạt tai, lại bị đội Ba mai phục lại, chớp mắt đã chết mất nửa nhân lực. Xem ra đám người đội ba không có ý định buông tha cho bọn họ, nhưng từ bao giờ đầu óc đơn giản của đội Ba lại trở nên thông minh như vậy?
Cục diện đi vào bế tắc.
Hạ được vài người khiến cho đội Ba mất đi mục tiêu nhắm bắn, trực tiếp im lặng.
Mấy người đã trong trạng thái tử vong đều ngồi vây quanh với nhau, khắp người đều ngập tràn khói trắng, không hiểu sang có chút cảm giác thê lương. Nhiều người ngồi với nhau tạo thành một màn sương khói dày đặc, rất nhanh lan ra khắp nơi khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ. Địch Tuấn bỗng nhiên nghĩ ra một kế hoạch, quay đầu nhìn những người còn sống sót ra hiệu, đồng thời, trong màn sương mờ ảo liếc nhìn một binh lính vừa bị ‘giết’ ở đội mình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh chạy ra phía đối phương.
Trương Tiêu Bạch ẩn nấp ở đằng sau núi nhỏ giọng hỏi Cố Ninh bọn họ cứ trốn như vậy thì làm thế nào bây giờ.
Lập tức nghe thấy Cố Ninh hô: “Bắn!”
Trương Tiêu Bạch lộ nửa đầu ra thăm dò xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là sương mù, sao có thể thấy được ai?
Nhưng Cố Ninh dựa vào thính giác nhạy bén của mình, bắn hai phát súng vào trong làn sương.
“Tôi bị loại rồi!” Chỉ nghe thấy Trâu Minh kêu lên một tiếng, sau đó trên người cũng bay ra một làn sương.
“Tôi cũng thế!” Theo sát là tiếng kêu bất đắc dĩ của Triệu Kiệt.
Đội Ba chỉ trong chốc lát bị loại mất hai người khiến Cố Ninh không nhịn được cảm thấy căng thẳng, đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Bỗng nhiên bên tai cô truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhỏ tiếng đến tiếp cận Trương Tiêu Bạch, lập tức cảm thấy không ổn, đang chuẩn bị rời khỏi vị trí đi cứu viện thì Chung Húc đã nhanh hơn một bước, chạy vọt sang chắn cho Trương Tiêu Bạch. Sau đó cậu ta quay sang cười với Cố Ninh, giây tiếp theo, trên người cậu cũng xuất hiện một làn sương trắng.
Cố Ninh không kịp phản ứng, trốn ở cục đá xa xa ngơ ngẩn nhìn Chung Húc cùng Trương Tiêu Bạch.
Cô trong một thời gian ngắn mất đi ba người liên tiếp Trâu Minh, Triệu Kiệt cùng Chung Húc.
Trong làn sương khói có một người bước đến, Cung Mộng Long ho khan hai tiếng, đếm số lượng nói: “Được rồi, mọi người ra hết đi. Chỉ còn lại bốn người, không cần đánh nữa.”
Trương Tiêu Bạch nhìn Cố Ninh, cô gật đầu với cậu một cái rồi cùng nhau ra ngoài.
Địch Tuấn cùng Trần Căn cũng đi ra.
Vừa đúng còn bốn người, tuy rằng mười mấy người bị loại khiến ai nấy đều có chút buồn bã nhưng vẫn có thể tiếp nhận được kết quả này.
Cung Mộng Long nói: “Chúc mừng bốn người.”
Địch Tuấn cùng Trần Căn đều được mọi người trong đội mình sôi nổi chúc mừng, cả Cố Ninh lẫn Trương Tiêu Bạch cũng được bọn họ chúc mừng một phen. Bây giờ quan hệ cạnh tranh đã được cởi bỏ, bọn họ cũng không keo kiệt khen nhau một hai câu.
Địch Tuấn nghiêm túc nhìn Cố Ninh, nói: “Cố Ninh, cô thực sự rất lợi hại. Hy vọng lúc tham gia lữ đoàn Năm Sao có thể hợp tác vui vẻ.” Lời này như cho Cố Ninh một cành ô liu. Biểu hiện hôm nay của cô đã chứng minh được cô không chỉ bắn súng giỏi. Nhưng đối với hành động thiện chí này của Địch Tuấn, Cố Ninh cũng chỉ thất thần gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Vốn dĩ mọi thứ thế là kết thúc, mọi người cùng nhau xuống núi.
Cố Ninh đột nhiên nhíu mày: “Không đúng.”
Ánh mắt cô lạnh lẽo khiến Trương Tiêu Bạch ngơ ngác hỏi: “Cái gì không đúng? Vừa đúng bốn người còn gì.”
Cố Ninh liếc nhìn từng người trong đội Hai, sau đó chất vấn: “Vừa rồi tôi bắn trúng ba người, tại sao chỉ có hai người chết?”
Vừa rồi cô thất thần bởi vì cô luôn cảm thấy có điểm không thích hợp nên mải tính số lượng người bị giết, mà bây giờ, đã có kết quả.
Giọng nói đầy lực công kích cùng chất vấn của Cố Ninh vang lên làm cho tâm tình vừa thả lỏng của Địch Tuấn liền cứng đờ, Trần Căn đứng đằng sau cũng theo bản năng nhìn cậu ta, trên mặt không có biểu cảm gì.
Những người còn lại kinh ngạc trong giây lát.
Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu khi suy ngẫm lại mọi người cũng biết câu chất vấn của Cố Ninh mang ý nghĩa gì.
Không khí vốn đã được thả lỏng bởi vì câu nói của Cố Ninh lập tức trở nên căng thẳng.