- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 195: Chương 195
Chương 195: Chương 195
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Vẫn là phòng họp lần trước.
Vẫn là người lần trước. Nhưng không khí lại hoàn toàn bất đồng, Quý Thất ca tiến vào phòng hội nghị liền thay đổi biểu tình thoải mái vừa rồi ở bên ngoài, thành nghiêm túc. Sau khi ngồi xuống liền nói với Quý Tảo Đường: “Đưa văn kiện cho bọn họ.”
Quý Tảo Đường lấy ra một phần văn kiện từ trong bao công văn đưa cho tam ca.
Quý Thất ca nói: “Những phương diện này là điều kiện mà căn cứ thủ đô đề ra với mọi người.”
Tam ca càng xem, càng nhíu chặt mày, sau khi xem xong ông không nói gì, mà lại đưa văn kiện cho Cố Ninh trước, Cố Ninh xem xong lại đưa cho Cổ đạo trưởng, theo thứ tự đưa xuống. Biểu tình của mỗi người đều trầm trọng không khác nhau là bao.
Mà không khí cũng càng ngày càng ngưng trọng.
Chờ đến người cuối cùng là Trình Minh cũng xem xong, rồi đưa trở lại trong tay Cố Ninh, Tam ca mới mở miệng nói: “Quý tiên sinh, những điều kiện này chỉ sợ chúng tôi khó có thể tiếp thu được.”
Cố Ninh không nói gì, chỉ cầm văn kiện nhìn kỹ.
Đống văn kiện này tuy có hơn bốn trang, nhưng bên trong lại chỉ có hai chủ đề.
Thứ nhất, Tam ca tiếp tục đảm nhiệm chức vị căn cứ trưởng, nhưng căn cứ thủ đô sẽ phái chuyên gia lại đây để hỗ trợ quản lý căn cứ.
Thứ hai, căn cứ Ốc đảo phải giống như căn cứ số 2 và 3 của thủ đô, được giữ lại quyền quản lý đồng thời phải thừa nhận là phụ thuộc* của căn cứ số 1. Đồng thời dùng chung tài nguyên cùng hàng hóa, mà việc quản lý căn cứ cần phải duy trì theo tiêu chuẩn của căn cứ số 1. Nói cách khác căn cứ Ốc đảo cần phải hủy bỏ việc miễn phí nhà ở, phải thu tinh hạch hoặc vật tư của mọi người giống như căn cứ số 1.
(*) Phụ thuộc: dựa vào và ở dưới quyền 1 nước khác.
Quý Thất ca cũng không vì Tam ca chém đinh chặt sắt cự tuyệt mà nhíu mày một chút nào, chỉ nhìn thẳng Tam ca, thong thả ung dung nói: “Tam ca, tôi đã điều tra qua tư liệu của anh, anh là một người quân nhân, ba lần liên tục là đoàn trưởng của binh đoàn pháo binh số 1, anh đã từng đạt được rất nhiều khen ngợi cùng vinh quang trong quân đội. Hẳn là càng hiểu được cái gì gọi là quốc gia so với dân chúng bình thường.”
Hai chữ quốc gia bị Quý Thất ca nhấn mạnh, giọng điệu nói chuyện của anh ta không nhẹ không nặng, nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bách.
Tam ca rốt cuộc còn chưa trở thành một chính trị gia, sau khi Quý Thất ca nói xong những lời này thì ông không có biện pháp để mặt không biến sắc, vô cùng rõ ràng ông đang bị Quý Thất ca này chất vấn.
Quý Thất ca cũng không cho Tam ca cơ hội hồi thần suy nghĩ, mà tiếp tục nói: “Một quốc gia sẽ không có hai chính quyền. Các anh có thể có vũ lực của mình, cũng có thể quản lý căn cứ này, nhưng cái quyền lực này cần phải được quốc gia giao cho, mà cái quyền lực này cũng cần phải do quốc gia giám sát.”
“Em nghĩ Thất ca có lẽ đã lẫn lộn khái niệm giữa căn cứ thủ đô và quốc gia?” Cố Ninh đột nhiên lên tiếng, mạnh mẽ đánh gãy lời Quý Thất ca, bình tĩnh nói: “Em không cho rằng căn cứ thủ đô hiện tại cùng cấp bậc với quốc gia. Một mảnh đất này mới là quốc gia của chúng ta, mà không phải là căn cứ thủ đô hoặc bất kỳ một chính quyền nào. Mà thứ quan trọng nhất của một quốc gia cũng không phải mảnh đất dưới chân chúng ta, mà là cuộc sống của người dân trên mảnh đất này, căn cứ thủ đô hiện tại khước từ nhiều người dân ngoài cửa như vậy, làm cho bọn họ ăn đói mặc rách, luôn phải lo lắng đề phòng, thì nó cũng đã mất đi tư cách quản lý cái quốc gia này.”
Đôi mắt Quý Thất ca hơi nheo lại, trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có tán thưởng, lại có vài phần bừng tỉnh, nhưng rất nhanh anh ta liền khôi phục bình tĩnh, trầm ổn nói: “Nếu hiện tại em quản lý căn cứ số 1, tin rằng em cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy, đây là cần phải lấy hoặc bỏ.”
“Có lẽ vậy.” Cố Ninh không bày tỏ ý kiến, nói tiếp: “Nhưng ít nhất em sẽ không mơ ước căn cứ do người khác tự tay thành lập lên.”
“Thái độ của căn cứ Ốc đảo là, căn cứ Ốc đảo dù là hiện tại hay tương lai đều là một căn cứ hoàn toàn độc lập, sẽ không phụ thuộc bất kỳ căn cứ nào. Nếu muốn dùng chung tài nguyên cùng hàng hóa, vậy có lẽ sẽ tương đối, nếu căn cứ thủ đô nguyện ý cùng căn cứ Ốc đảo dùng chung tài nguyên cùng hàng hóa mà nói thì căn cứ Ốc đảo vô cùng tán thành. Nếu duy trì theo một tiêu chuẩn, thì không nên là căn cứ ốc đảo rơi chậm lại để duy trì tiêu chuẩn cùng căn cứ thủ đô, mà hẳn là căn cứ thủ đô phải đuổi theo tiêu chuẩn của căn cứ Ốc đảo, theo em được biết thì căn cứ thủ đô hẳn là có tài nguyên càng hùng hậu hơn so với bọn em. Nhưng nếu bởi vì căn cứ thủ đô keo kiệt mà đến bòn rút dân chúng ở căn cứ bọn em, thì cổng lớn của căn cứ bọn em vĩnh viễn đóng chặt.” Cố Ninh lướt qua văn kiện trong tay, sau đó nhìn thẳng Quý Thất ca tiếp tục nói: “Còn về phần hỗ trợ quản lý được đề cập ở trong này…… Căn cứ số 1 của các anh có người muốn tới căn cứ Ốc đảo, bọn em sẽ tỏ ra hoan nghênh, nhưng từ xưa đến nay đều là khách nghe theo chủ, nếu đã tới chỗ của bọn em, muốn an bài như thế nào thì đó chính là chuyện của bọn em.”
Quý Thất ca nở nụ cười: “Cho nên thái độ căn cứ của Ốc đảo chính là tất cả điều lệ mà căn cứ thủ đô đưa ra, một cái mọi người cũng không tiếp thu?”
Cố Ninh không chút do dự nào, nói: “Từ một góc độ nào đó mà nói, thì đúng là vậy.”
Không khí cứ tiếp tục giằng co như vậy.
Quý Thất ca bỗng nhiên đứng lên: “Nếu đã như vậy, thì không còn gì cần thiết để nói tiếp nữa.”
Quý Tảo Đường cũng đứng lên theo, cho rằng Thất ca bị Cố Ninh chọc giận, có chút sốt ruột: “Thất ca……”
Quý Thất ca nâng tay, ngăn Quý Tảo Đường nói tiếp.
Anh ta vừa đi ra phòng họp, nháy mắt biểu tình trên mặt liền thả lỏng, đứng nghiêm xoay người nói với Cố Ninh theo sau: “Vừa rồi anh đây nói chuyện với em dưới thân phận là đặc phái viên của căn cứ thủ đô, hiện tại anh lấy thân phận Thất ca của em để nói với em vài câu. Hiện tại căn cứ thủ đô chia làm hai phe, phe thứ nhất hy vọng có thể cùng căn cứ Ốc đảo chung sống hoà bình, nước giếng không phạm nước sông, bọn em cũng có thể trợ giúp căn cứ giải quyết vấn đề thu nhận người sống sót. Còn một phe khác chủ trương nhất định phải khống chế căn cứ Ốc đảo ở trong tay, thậm chí không tiếc sử dụng vũ lực. Hiện tại hai phe vẫn đang tiếp tục giằng co, văn kiện này cũng chỉ đưa tới để xem thử phản ứng của bọn em, cũng chưa phải là điểm mấu chốt. Nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, chỉ trong chốc lát thì không giải quyết được, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu là ba tháng nửa năm.”
Anh ta nói: “Sau khi anh trở về, sẽ nói rõ thái độ của bọn em, nhưng sẽ tạo ra kết quả gì, thì anh cũng không đoán được. Có điều anh sẽ cố gắng hòa giải, hy vọng cuối cùng sẽ có thể có một kết quả mà hai bên đều có thể tiếp thu.”
Cố Ninh cảm thấy hơi thả lỏng nói: “Cảm ơn Thất ca.” Cô cảm kích Quý Thất ca, Thất ca trong khả năng lớn nhất của mình đã để lộ rất nhiều tin tức □□, càng không cần phải nói anh ta vì căn cứ Ốc đảo đã nỗ lực rất nhiều ở căn cứ thủ đô bên kia. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ bọn họ không có cách có được nhiều tin tức như vậy, rốt cuộc nếu bàn về âm mưu chính trị, bọn họ tuyệt đối chơi không lại những người ở căn cứ thủ đô.
“Người một nhà thì khách khí cái gì.” Thất ca cười nói, thay đổi ngữ khí lạnh như băng vừa rồi khi ở trong phòng hội nghị, thoải mái nói: “Hôm nay anh sẽ không ăn cơm.” Sau đó gật đầu nói với đám người Tam ca: “Mấy vị đưa đến đây là được.” Lại nói với Cố Ninh: “Em đưa anh tới cửa đi, anh còn vài việc riêng muốn tâm sự cùng em.”
Đám người Tam ca cũng liền dừng bước, Phương Pháp và Trình Minh mắt thấy Cố Ninh cùng Quý Thất ca, Quý Tảo Đường đi ra ngoài, đều có chút chịu đả kích.
Quý Thất ca vừa đi vừa cùng nói với Cố Ninh: “Trong thư Cửu Trạch có nói hiện tại cậu ta đang bận xử lý một chút chuyện nên không tiện để về nhà, anh biết tính cách của cậu ta, nếu không muốn anh biết, vậy khẳng định có nguyên nhân, em nếu có thể mang đến thư của cậu ta, nói vậy thì em có biện pháp có thể liên lạc với cậu ta. Em giúp anh chuyển cho cậu ta một câu, ngay cả người trong nhà cũng rất lo lắng cho cậu ta, dù thế nào vẫn phải về nhà để người trong nhà yên tâm mới được.”
Cố Ninh gật đầu, trong lòng lại nặng nề, không có người nào rõ ràng hơn cô, từ một góc độ nào đó mà nói, Quý Cửu Trạch của thế giới này thật ra đã không còn nữa. Lấy cớ này còn có thể dùng được bao lâu, một năm hai năm có lẽ có thể, 5 năm 10 năm thì sao? Chỉ là phiền não càng thêm phiền não, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì có thể giải quyết được chuyện này, chỉ có thể giấu được ngày nào hay ngày đó, may mắn còn có Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh hỗ trợ, áp lực của cô cũng vơi đi một chút.
Quý Thất ca đi đến bên cạnh xe, hòa ái nói với Cố Ninh: “Khi nào rảnh, thì tới nhà ngồi chơi, chú và dì nhất định sẽ rất cao hứng khi nhìn thấy em.”
Cố Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chờ chuyện ổn thỏa, em sẽ đi.”
Quý Thất ca rũ mi dường như vô cùng vừa lòng với thái độ của Cố Ninh, mở cửa xe rồi ngồi lên, vừa mới đóng cửa xe, lại đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, hỏi Cố Ninh ở bên ngoài xe: “Những lời ở trong phòng họp là Cửu Trạch dạy em nói đúng không?”
Cố Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trong ánh mắt tràn đầy ý cười giảo hoạt: “Anh ấy chỉ nói cho em, Thất ca là một con hồ ly.”
Quý Thất ca trợn trắng mắt, sau đó chế nhạo nói: “Trước kia anh vẫn luôn buồn bực không biết Cửu Trạch sẽ thích một cô gái như thế nào, nhưng hiện tại anh đã biết. Được rồi, bọn anh đi trước đây.” Anh ta nói với Quý Tảo Đường còn đứng ở bên ngoài xe: “Cậu còn thất thần làm gì? Lên xe!”
Quý Tảo Đường ưu sầu nhìn Cố Ninh, cuối cùng biểu tình sầu khổ oán trách với Cố Ninh, nói: “Tại sao cô không nói sớm với tôi rằng cô và Cửu ca là một đôi chứ!”
Sau đó liền lên xe, trực tiếp khởi động xe nghênh ngang mà đi, lưu lại Cố Ninh với vẻ mặt ngây ra không thể hiểu được.
Căn cứ thủ đô mang đến cho Cố Ninh và đám người Tam ca áp lực thật lớn không thể nghi ngờ, cũng làm cho bọn họ càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, hiện tại số lượng dị năng giả ở căn cứ Ốc đảo đã đạt tới bảy mươi người, chỉ là căn cứ số 1 của thủ đô đã có gần 400 dị năng giả, càng không cần phải nói đến dị năng giả ở căn cứ số 2 và só 3 cộng vào thì có thể nói là một con số khá khổng lồ. Đây là chuyện không có cách nào, trước khi đám người Cố Ninh tới căn cứ thủ đô, dị năng giả ở các điểm an trí đều đã bị căn cứ thủ đô tuyển nhận vào từ sớm. Mười mấy dị năng giả trước đó phần lớn đều bị biến mất dị năng trước khi tiến vào căn cứ thủ đô, cho nên mới được bọn họ nhặt về thứ còn sót lại.
Lúc sau tỷ lệ tiến hóa dị năng của mấy nhóm đều vô cùng thấp.
Có một lần xác suất thậm chí chỉ đạt tới 30:1, hơn nữa không còn ra được một dị năng giả hệ biến dị, dung lượng dị năng dù không thể so với đám người cùng tiến hóa chung với Cố Ninh lúc trước nhưng cũng chỉ kém một nửa so với Hoàng Mộng Dao mà thôi, việc này thật sự làm người ta có chút chịu đả kích.
Cố Ninh cũng có nghĩ đến nguyên nhân dẫn đến một lần đạt xác suất tiến hóa ra dị năng cao làm cho người ta giận sôi máu kia của cô cùng đám người Trương Tiểu Bạch và Cổ đạo trưởng có khả năng là do bản thân cô, cô đã dùng tinh hạch tiến hóa hình thử một lần, nhưng cũng không có hiệu quả, hiện tại dưới áp lực của căn cứ thủ đô, Cố Ninh quyết định nhịn đau lấy ra một viên tinh hạch biến dị để thử xem. Bên trong tinh hạch biến dị dường như ẩn chứa năng lượng tinh hạch nhiều gấp mấy lần tinh hạch tiến hóa bình thường, sau khi Hướng Hứa ăn một viên, chính là một lần từ cấp 4 nhảy lên đến cấp 5, dị năng hệ tinh thần mỗi một lần thăng cấp đều vất vả hơn những dị năng hệ khác, thậm chí trong những hệ biến dị cũng là khó nhất. Có thể thấy được trong tinh hạch hệ biến dị ẩn chứa năng lượng kh.ủng bố bao nhiêu.
Nếu không thành công, chẳng khác nào lãng phí vô ích một viên tinh hạch hệ biến dị. Tinh hạch hệ biến dị trong tay Cố Ninh đã không còn tồn lại nhiều lắm, gần ba tháng trời bọn họ chỉ săn giết được một viên tinh hạch hệ biến dị, dùng một viên thì thiếu một viên, có thể thấy được Cố Ninh hạ quyết tâm bao lớn.
Tập trung một đám người trong danh sách tới một phòng.
Tổng cộng có 63 viên tinh hạch, đây cũng là số còn dư lại cuối cùng tại căn cứ Ốc đảo, ngoại trừ phòng nghiên cứu của Cao Duyệt.
Nghĩa là có 63 người có được cơ hội lần này.
Trước đó, mỗi nửa tháng đều sẽ có một nhóm người đạt được cơ hội này, trong một đám người đạt được cơ hội này có 64 người, số người tiến hóa thành công chỉ có hai người.
Tuy biết rõ tỷ lệ cực kỳ thấp, nhưng mỗi người trong phòng đều hy vọng bản thân sẽ trở thành một trong hai người kia, trên mặt mỗi người đều mang theo hưng phấn không chút nào che giấu, chờ mong, thấp thỏm. Chỉ có một mình người câm trầm mặc ngồi trong một góc, trên mặt không có biến hóa gì, dù cậu ta có được cơ hội lần này, nhưng thoạt nhìn cậu ta cũng không vô cùng hưng phấn, thậm chí có chút không vực dậy nổi tinh thần. Hòa Hòa cùng Ngô Sâm đã là lần thứ hai, cho nên cũng không có bao nhiêu hưng phấn, ngược lại càng khẩn trương hơn.
Chưa từng giới thiệu nhiều.
Trong tay mỗi người đều được phát một viên tinh hạch.
Dù đã nhìn thấy tinh hạch lúc nào, xem qua bao nhiêu lần, thì mọi người đều sẽ bị vẻ mỹ lệ của nó hấp dẫn.
Cố Ninh nhìn tinh hạch hệ biến dị trong lòng bàn tay, thuần khiết gần như trong suốt, nhưng vẫn đẹp đến mức rung động lòng người như cũ, đây là một viên tinh hạch biến dị thuần khiết nhất trong tay Cố Ninh, phảng phất như có thể nhìn thấy năng lượng chậm rãi lưu động bên trong tinh hạch, dù chỉ nắm trong tay, cũng đã cảm giác được dị năng xao động trong cơ thể.
Tất cả mọi người gần như si mê mà nhìn chằm chằm tinh hạch trong bàn tay của bọn họ, thứ này không chỉ là một viên tinh hạch, mà còn đại biểu cho vận mệnh của anh có khả năng thay đổi trong nháy mắt khi nuốt viên tinh hạch này. Mặc dù tỷ lệ thay đổi chỉ có một trên 30, bọn họ cũng không ngừng cuồng nhiệt như cũ.
Dị năng giả, là một danh hiệu mà mỗi người sống trong mạt thế đều khát vọng từ sâu trong nội tâm.
So với những khát vọng thay đổi vận mệnh mà mọi người nói tới, thì áp lực của Cố Ninh còn lớn hơn bọn họ rất nhiều. Trên người cô không chỉ gánh vác vận mệnh của bản thân cô, mà còn là tương lai của toàn bộ căn cứ.
Cô hít sâu một hơi, bình tâm xong liền ném tinh hạch vào trong miệng, tinh hạch hệ biến dị cũng không giống tinh hạch tiến hóa hình bình thường vào miệng là tan ngay, mà chậm rãi hòa tan thành một dòng nước lạnh lẽo, theo yết hầu trượt xuống ——
Tất cả những người khác trong phòng đều theo sát sau đó, nhét tinh hạch vào trong miệng, cảm thụ được một dòng nước mát lạnh dễ chịu chảy vào khắp người.
Theo sau, trong phòng lâm vào im lặng, tất cả mọi người đều mở to con mắt, thậm chí không nhịn được mà ngừng hô hấp, vừa kích động vừa thấp thỏm chờ đợi người may mắn ra đời……
Một phút trôi qua……
Hai phút trôi qua……
Ba phút trôi qua……
Trong phòng vẫng im lặng như cũ dường như có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất, cùng tiếng thở d.ốc nặng nề của mọi người……
Thất bại.
Đây dường như là ý niệm hiện lên trong đầu mỗi người đang đứng trong căn phòng này vào giờ phút này.
Một người thành công cũng không có.
Một nhóm người bọn họ sáng tạo ra một tỷ lệ mới, 63:0, cái này có lẽ là tỷ lệ thấp nhất từ trước tới nay đi.
Phương Pháp cùng Cổ đạo trưởng đứng ở cửa liếc nhìn nhau, rõ ràng đều nhìn thấy thất vọng thật sâu trong mắt đối phương.
Cồ đạo trưởng hít sâu một hơi, sau đó ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Được rồi các vị, không cần quá thất vọng ——”
Một tiếng vật nặng ngã xuống đất từ trong góc truyền đến, làm Cổ đạo trưởng đang nói đột nhiên im bặt.
Gần như tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Trong một góc phòng, người câm hai mắt nhắm nghiền ngã trên mặt đất.
Cổ đạo trưởng phảng phất như đã chịu khích thích, cao hứng mà nói: “Xem, chúng ta ít nhất có một người ——”
“Phanh.”
Lại là một tiếng trầm vang lên đánh gãy tiếng nói chuyện của Cổ đạo trưởng.
Cùng một hướng, mọi người cùng quay đầu lại, dựa bên cạnh người câm là Hòa Hòa ngã xuống.
Cổ đạo trưởng há miệng thở d.ốc, còn chưa nói ra lời kế tiếp, liền nhìn thấy vẻ mặt Ngô Sâm vốn dĩ đang kinh hỉ đột nhiên cũng nhắm mắt lại rồi trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Ngay sau đó, phảng phất như có kỳ tích xảy ra, từng người trong phòng lần lượt ngã xuống, như thu hoạch lúa mạch, từng người nối tiếp từng người……
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người đang đứng là Cổ đạo trưởng cùng Phương Pháp, hai người nhìn mọi người nằm đầy đất trong phòng, khiếp sợ không nói nên lời.
Qua nửa ngày, Cổ đạo trưởng mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nói với Phương Pháp: “Phương Pháp, không phải lão đạo tôi xuất hiện ảo giác chứ?”
Phương Pháp nhìn mọi người nằm thành một đống trên mặt đất, nuốt một ngụm nước miếng sau đó mới gian nan nói: “Vậy đại khái hai người chúng ta đồng thời xuất hiện ảo giác.”
Hai người liếc nhìn nhau, lại như đồng thời nhớ tới cái gì, trăm miệng một lời mà nói: “Cố Ninh!” Ngay sau đó lập tức nhìn về phía Cố Ninh bên kia, lại chỉ thấy Cố Ninh vẫn nhắm nghiền hai mắt, sớm đã rơi vào hôn mê, bởi vì cô dựa vào tường, cho nên vẫn không có người phát hiện.
Trong không gian, biển dị năng đang kịch liệt quay cuồng bốc lên, giống như nước sôi sôi trào, tới gần bờ biển, mặt biển vang lên một tiếng rầm, thân thể cao lớn của gấu khổng lồ hoảng sợ chui ra từ trong nước, trong miệng còn ngậm một con cá lớn màu trắng bạc, tứ chi liều mạng khua khoắng, thật vất vả mới bò lên bờ biển, liền chạy không ngừng đến nơi cách xa hơn mười mét mới chật vật ngừng lại, con cá bị ngậm trong miệng không ngừng lay động, cái đuôi quất đánh vào mặt của con gấu khổng lồ, nó một ngụm cắn con cá lớn kia thành hai khúc, ném trên mặt đất. Sau đó kinh nghi đứng thẳng người lên nhìn về bốn phía xa xa để tìm kiếm hình bóng quen thuộc kia, nhưng tìm kiếm một vòng cũng không thấy được nửa điểm bóng dáng của Cố Ninh. Khó hiểu gãi gãi đầu gấu, nhìn thoáng qua mặt biển đang quay cuồng càng ngày càng lợi hại kia, tự quyết định quay về trong ổ trước thì tương đối an toàn hơn, chờ đến khi nhân loại kia trở về thì lại hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì, nếu cô nghe hiểu được lời nó nói. Ngậm con cá lớn bị cắn thành hai khúc trên mặt đất lên, gấu khổng lồ chậm rì rì mà đi về phía trên núi, nháy mắt khi nó xoay người, sương mù trên trời ở phía sau nó nháy mắt trút xuống vô số chấm sáng màu xanh lục……
Trong căn phòng rộng, những chấm sáng màu xanh lục mà mắt thường không nhìn thấy gần như tràn ngập toàn bộ căn phòng. Mà lúc này ở khu dạy học, thời điểm tất cả mọi người đang nghiêm túc ghi nhớ chép bài trong phòng học, chỉ có Hướng Hứa đang mơ màng, những chữ được ghi trên bảng đen cô bé chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng đã ghi tạc trong đầu, cô bé có vẻ có chút chán đến chết, đột nhiên, trong ánh mắt cô bé phát ra tia sáng, cô bé vui sướng vươn tay, đôi mắt không chớp nhìn không khí trước mắt, có vô số chấm sáng màu xanh lục từ kẽ tay cô bé chảy ra, cô bé theo những chấm sáng màu xanh lục nhìn về phương xa, nơi đó là phương hướng chỗ Cố Ninh…… Không ngừng có những chấm sáng màu xanh lục từ nơi xa mà đến, chúng nó nương theo gió, xuyên qua rừng cây, xuyên qua con sông, xuyên qua tòa nhà, xuyên qua đám người, cùng tường đá màu xám trắng, từng chút từng chút tập trung ở trong phòng, chúng nó phảng phất như bị một lực hấp dẫn thật lớn lôi kéo, điên cuồng hướng về phía Cố Ninh, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đáp xuống ở trên người cô, xuyên qua lớp vải dệt, tiến vào làn da, dung nhập vào thân thể cô ——
Nếu mắt thường có thể thấy được những chấm sáng màu xanh lục đó, vậy thì Phương Pháp cùng Cổ đạo trưởng sẽ khiếp sợ khi nhìn thấy trên người Cố Ninh giống như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu xanh như bức màn sân khấu, nhưng bọn họ không nhìn thấy, bọn họ chỉ nhìn thấy Cố Ninh ngủ say cũng không có gì khác biệt với những người khác trong phòng.
Biển dị năng dần dần bình ổn, cuối cùng một vài chấm sáng màu xanh lục dung nhập vào trong biển dị năng, mặt biển hoàn toàn khôi phục phẳng lặng.
Những chấm sáng màu xanh lục bám vào trên người Cố Ninh lại từng chút từng chút trôi nổi lên, bay tới trên người của những người khác đang nằm trên mặt đất trong phòng, rồi dần dần đáp xuống phía trên thân thể những người đó……