- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 171: An toàn
Chương 171: An toàn
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Cố Ninh bị thiếu niên vác sau người đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ sâu hơn trong khoang thuyền, có người từ sau lưng kêu lên: “Thằng câm! Mày đang làm gì vậy? Vác cô ta đi đâu?”
Thiếu niên dưới chân khựng lại, quay đầu lại một chút liền nhìn thấy gã đàn ông kia bị dây đằng đâm thủng một lỗ trước ngực.
Cố Ninh không quay đầu lại, nói: “Đi thôi.”
Thiếu niên tiếp tục cõng Cố Ninh đi về phía trước.
Khi họ phá cửa xông vào một căn phòng, một người từ sau cánh cửa bất ngờ lao ra, giơ cao chiếc ghế định đập xuống. Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn sững lại, ánh mắt hoảng sợ dừng lại trên đầu những sợi dây leo nhọn hoắt chỉ còn cách mặt mình ba centimet. Sau khi định thần lại, hắn nhận ra cậu thiếu niên đang cõng Cố Ninh, lập tức buông chiếc ghế xuống đất, yếu ớt tránh sang một bên, để lộ Lưu Hân và Trang Trần đang bị nhốt bên trong. Trang Trần trông có vẻ tỉnh táo, đang yếu ớt ngồi trên giường, trong khi Lưu Hân mặt vẫn còn hoảng loạn nhưng lại cố gắng mở rộng hai tay, che chắn trước mặt Trang Trần.
Trên mặt đất là vũng máu của một gã đàn ông.
“Cậu…!” Lưu Hân kích động gọi cậu thiếu niên, đáng tiếc vẻ mặt của thiếu niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trang Thần nhìn thấy Cố Ninh đôi mắt lập tức sáng ngời, sau đó nói: “Đi tìm Dịch Thiếu Khanh cùng đám Hạ Cùng đi.”
Cố Ninh gật đầu với Lưu Mi, dặn cô khóa chặt cửa, rồi chuẩn bị đi tìm Dịch Thiếu Khanh và những người khác. Nhưng chưa đi được bao xa, cô đã đụng phải một Dịch Thiếu Khanh tràn đầy sức sống. Cả hai bên đều sửng sốt. Sau một hồi trao đổi, Dịch Thiếu Khanh giải thích rằng do thể chất đặc biệt, thuốc mê có tác dụng rất nhỏ với anh ấy. Khi đó, anh ấy chỉ giả vờ bất tỉnh vì thấy tình thế không ổn, sau đó bị ném vào một container. Ngay khi bị nhốt bên trong, anh ta lập tức tìm cách trốn thoát.
“Yên tâm đi, Hạ Cùng cùng chủ nhiệm Chung đều không sao. Trang Thần không sao chứ?” Dịch Thiếu Khanh càng sốt ruột hơn một chút đối với Trang Thần.
“Cô ấy cũng không sao.” Cố Ninh nói.
Dịch Thiếu Khanh vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên biến sắc, kêu lên: “Cẩn thận!” Sau đó anh ấy đột nhiên dùng sức đẩy thiếu niên ra! Cố Ninh ở trên lưng thiếu niên cũng bị đẩy theo đụng vào trên tường.
Nhưng một tiếng súng kia lại không vang lên, gã đàn ông cầm súng đứng đằng sau bọn Cố Ninh ngơ ngác đứng thẳng, một sợi dây leo xuyên qua cổ tay cầm súng của hắn, đâm thẳng vào lồng ng.ực. Hắn chưa chết ngay, chỉ biết trợn mắt nhìn vết thương của mình, miệng run rẩy nói ra hai từ: “Dị, dị năng giả…”
“Đi thôi.” Cố Ninh nhẹ giọng nói: “Còn có rất nhiều người đáng chết.”
Tổng cộng có bốn mươi ba người trên con tàu này, bao gồm cả Anderson và cậu thiếu niên câm. Cuối cùng, ngoại trừ cậu thiếu niên, tất cả bọn chúng đều bị gi.ết ch.ết trên chính con tàu đã chứng kiến vô số tội ác này. Cố Ninh thậm chí không buồn nghe những lời van xin của bọn chúng.
Chỉ riêng số phụ nữ bị nhốt trong container đã hơn mười người. Họ đã ở dưới khoang tàu tối tăm lâu đến mức khi bước ra ánh sáng, mắt họ bị chói lòa, không thể mở ra ngay được. Người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi bảy, trong khi người trẻ nhất mới mười bốn tuổi… nhỏ hơn Lưu Hân ba tuổi. Cô bé gầy gò như một cọng giá đỗ, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống. Khi có người nói chuyện với cô bé, phải mất một lúc lâu cô bé mới có phản ứng. Khi bước ra khỏi khoang tàu, cô bé do dự đứng lại rất lâu trong bóng tối, mãi mới dám chậm rãi bước ra dưới ánh mặt trời.
Trên cơ thể những người phụ nữ này đầy rẫy vết thương từ những hành hạ tàn bạo mà họ phải chịu đựng.
So với họ, việc Lưu Hân được Lưu Mi bảo vệ nguyên vẹn gần như là một điều kỳ tích. Cố Ninh nghe Lưu Mi giải thích, rằng cô đã sớm có linh cảm không lành vì từng nghe nói đến loại thuốc này. Tuy nhiên, cô không dám lên tiếng cảnh báo ngay tại bàn ăn, mà chỉ có thể tự nhắc bản thân ăn ít lại. Lưu Hân cũng vì không có khẩu vị nên chỉ ăn vài miếng. May mắn thay, lúc đó không ai để ý đến sự khác biệt của hai người. Khi ngất xỉu, họ cũng chỉ giả vờ.
Lưu Hân có thể không dũng cảm như Lưu Mi, nhưng lòng nhân hậu và sự nhiệt tình của cô rất rõ ràng. Trong khi mọi người đang giúp đỡ các phụ nữ bước lên boong tàu, cô đã nấu một nồi cháo lớn và chia cho từng người. Những người phụ nữ vốn dĩ mặt mày nhợt nhạt, trống rỗng, sau khi uống cháo nóng và khoác thêm quần áo ấm, dần dần lấy lại chút sức sống.
Có người cúi đầu khóc nức nở, không rõ là vì đau thương hay vì cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Có người lao đến đám xác trên boong tàu, điên cuồng đấm đá, như thể đã phát điên, không ai ngăn cản họ.
Cố Ninh và những người khác đứng trên lan can, lặng lẽ nhìn xuống. Gió biển thổi qua, cuốn đi mùi máu tanh nồng.
Cô nhìn về phía Lưu Mi. Cô gái ấy đang dịu dàng đút cháo cho cô bé mười bốn tuổi, nhẹ nhàng trò chuyện với cô bé, nụ cười trên môi thanh thản đến mức gần như khiến người ta quên mất rằng cô cũng là một trong những nạn nhân.
Trang Trần trầm mặc nhìn cảnh tượng ấy, khẽ thở dài, cảm thán: “Theo một cách nào đó, có lẽ chúng ta nên cảm ơn Anderson.”
Cố Ninh không nói gì.
Nếu không phải Anderson trước khi đi đã làm ra chuyện này, bọn họ cũng chỉ mang theo Lưu Mi và Lưu Hân, những người phụ nữ này, e rằng đến chết cũng không có được tự do.
Đúng lúc này, thân tàu đột nhiên rung lắc một chút!
Cậu thiếu niên vốn đứng im lặng một bên, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy đến mép tàu nhìn xuống. Ngay lập tức, cậu ta tái mặt vì sợ hãi. Cố Ninh cảm thấy có điều bất thường, quay đầu nhìn xuống mặt biển, lập tức cảm thấy lạnh toát trong lòng. Dưới mặt nước có vô số vây cá mập hình tam giác lúc ẩn lúc hiện. Những con cá mập ẩn mình dưới nước liên tục va vào thân tàu, thậm chí có con còn trực tiếp cắn vào vỏ sắt của con tàu, mỗi cú cắn đều kéo theo vô số mảnh kim loại vụn bay lên. Khi chúng há miệng, Cố Ninh cảm thấy rùng mình, hàm răng sắc nhọn, đan xen lởm chởm khiến người ta ớn lạnh. Nhìn qua cũng biết không phải cá mập bình thường, tám phần là đã bị biến dị… Nhưng Anderson chưa từng đề cập rằng cá mập dưới biển cũng đã bị biến đổi.
“Tôi đi lái tàu!” Dịch Thiếu Khanh chỉ liếc nhìn một cái liền lập tức chạy về phía buồng điều khiển.
Hạ Cùng tái mặt nói: “Tôi nhớ đến một bộ phim…” Nhưng khi bị Trang Thần lườm một cái, cậu ta lập tức nuốt xuống câu nói còn dang dở.
Trang Thần cầm súng liên tục bắn xuống nước, nhanh chóng làm bùng lên một vùng nước nhuốm đỏ. Tuy nhiên, máu chảy ra lại càng k*ch th*ch đám cá mập biến dị khiến thân tàu lắc lư mạnh hơn. Tiếng răng cưa sắc bén cắn vào vỏ sắt phát ra âm thanh chói tai.
Những người phụ nữ vốn đã dần ổn định tinh thần lại một lần nữa hoảng loạn.
Con tàu nhanh chóng khởi động.
Cố Ninh bám vào lan can nhìn xuống, chỉ thấy dưới làn sóng cuộn trào, những vây cá mập vẫn bám theo sát sao. Chúng di chuyển với tốc độ rất nhanh, gần như ngang bằng với con tàu, hoàn toàn không có dấu hiệu rời đi.
“Cậu ta đang làm gì vậy?” Chủ nhiệm Chung đột nhiên thắc mắc khi nhìn thấy cậu thiếu niên câm đang kéo một thi thể trên boong tàu đến mép tàu.
Trang Thần và Cố Ninh lập tức hiểu ra, liền nói: “Nhanh giúp một tay!”
Sau đó, cả hai vội vàng chạy đến cùng nhau khiêng thi thể, lần lượt ném những cái xác còn “tươi” trên boong tàu xuống biển. Theo từng tiếng “bùm bùm” vang lên, có con cá mập nhảy vọt lên từ mặt nước, ngoạm lấy nửa thân thi thể rồi lại rơi xuống biển. Nhiều con khác lập tức lao đến tranh giành.
Khi từng xác chết bị ném xuống, mặt biển lập tức nhuốm đỏ, bầy cá mập bị mùi máu thu hút, không còn bám theo con tàu nữa. Cuối cùng, thi thể của Anderson cũng bị ném xuống biển, đám cá mập truy đuổi con tàu đều lập tức chuyển hướng về phía “anh ta”.
Nhìn từ đuôi tàu, mặt biển phía sau chỉ toàn một màu đỏ thẫm, những vây cá mập sắc nhọn không ngừng trồi lên, điên cuồng xâu xé những thi thể…
Lúc nhìn thấy cảng một lần nữa, tâm trạng của mọi người đã hoàn toàn khác biệt.
Không có con tàu nào neo đậu ở bến cảng nhưng xung quanh lại có hơn mười con tang thi đang lang thang. Nghe thấy tiếng động, chúng lập tức đổ dồn về phía tàu, hai tay không ngừng vung vẩy, trông giống như đang chào đón những người trên tàu trở về.
Những người phụ nữ nhìn thấy tang thi vẫn còn sợ hãi, có người đã ở trên tàu quá lâu đến mức thậm chí không dám nhìn thẳng vào chúng. Ngay cả Lưu Mi cũng lộ ra chút sợ hãi trên khuôn mặt.
Cố Ninh quét mắt nhìn đám phụ nữ, sau đó hỏi: “Trước đây ai đã từng giết tang thi chưa?”
“Tanh thi?” Lưu Mi cau mày hỏi: “Cô đang nói đến những con quái vật bên dưới sao?”
“Đúng vậy. Trong số các cô, ai đã từng giết chúng chưa?” Cố Ninh tiếp tục hỏi.
Nhưng họ chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng hay giơ tay. Cố Ninh giơ súng, liên tục bóp cò bắn xuống đám tang thi bên dưới, chúng lần lượt ngã xuống, có con còn rơi xuống biển. Cuối cùng, khi tiếng súng dừng lại, bên dưới chỉ còn sót lại một con tang thi nữ gầy guộc.
Ánh mắt Cố Ninh lướt qua những người có mặt, rồi nói: “Con dưới kia, để lại cho các cô đấy.”
Điều khiến Cố Ninh cũng cảm thấy bất ngờ là, sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, ngoại trừ bốn người quá yếu ớt không thể cầm vũ khí, hầu hết những người còn lại đều tỏ thái độ sẵn sàng. Cuối cùng, con tang thi đó bị một nhóm phụ nữ yếu đuối xông vào đánh cho đến khi đầu nó bị đập nát thành tương…
Xét đến tình trạng sức khỏe của những người phụ nữ này, họ đành phải ở lại trên tàu thêm một ngày. Có thể nói, số vật tư Anderson để lại vẫn còn khá dồi dào. Cậu thiếu niên câm thậm chí còn tìm thấy một số con cá đông lạnh trong kho lạnh – đây đều là những con cá không bị biến dị mà họ đã câu được từ biển.
Lưu Mi nấu ăn khá ổn. Có vẻ như cô ấy không thích nằm yên nghỉ ngơi mà lại tràn đầy năng lượng, luôn bận rộn làm việc này việc nọ. Cậu thiếu niên câm và Lưu Hân thì giúp đỡ cô.
Bữa tối hôm đó, họ ngồi trên boong tàu, nơi những vết máu đã được rửa sạch cùng nhau ăn cơm nóng và cá. Tạm thời đậu ở bến cảng còn tương đối an toàn, nhiều người không kìm được mà thở dài đầy mãn nguyện.