- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 15: Bị nhốt
Chương 15: Bị nhốt
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Cố Ninh nói xong câu đó, cùng với âm thanh con tang thi chó săn kia đang tông vào cửa, mọi người trong phòng sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
Tiếu Vân Vân và mấy cô gái khác trực tiếp khóc thành tiếng.
Hoàng Mộng Dao gắt gao cắn môi, sắc mặt cũng trắng bệch, sau đó cô hỏi: “Chúng ta tiếp theo nên làm gì?”
Người cô hỏi chính là Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn cô một cái, sau đó nói: “Chờ.”
Chờ con tang thi kia đâm mệt hoặc mất kiên nhẫn mà bỏ đi.
Cô nói xong câu đó, bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng, lúc này cô không còn ý định tìm đường ra nữa, mà là vật tư.
Căn phòng đầu tiên cô tiến vào là một gian phòng ngủ, trên đầu giường treo một bức ảnh cưới cỡ lớn, cửa vào đã bị phá hỏng, mặt đất đều là vết máu đã khô từ lâu. Dọc theo bên cạnh cửa phòng ngủ là một cái tủ, cạnh tủ còn có một đoạn xương đùi đẫm máu khiến người ta sởn tóc gáy. Không khó để tưởng tượng, chắn hẳn là có người vội vàng trốn vào phòng ngủ, nhưng chưa kịp chạy ra khỏi nhà đã bị con tang thi chó săn phá cửa xông vào, trực tiếp nuốt vào bụng. Nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, chỉ sợ kết cục của bọn họ cũng giống như chủ nhân của căn nhà này.
Chỉ là ngẫm lại nhưng Cố Ninh cảm thấy có chút không rét mà run.
Cô mở tủ, tìm được một ít quần áo, hiện tại đã sắp tới tháng mười, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, ba mẹ vẫn đang mặc áo ngắn tay, chỉ tháng nữa là mùa đông sẽ tới, giữ ấm là vấn đề không thể bỏ qua. Cố Ninh lúc tìm quần áo còn phát hiện trong tủ còn có một cái chăn nhung dày mới tinh, nếu có thể mang đi thì ban đêm vào đông thật là không thể tốt hơn. Nhưng ba lô của cô không thể để vừa, chỉ có thề từ bỏ. Cô có chút đáng tiếc sờ sờ chiếc chăn nhung mềm mại kia, nghĩ nếu có thể mang đi thì tốt rồi.
Ý nghĩ này của cô vừa mới hiện lên, thì lập tức trong nháy mắt, chiếc chăn nhung ban nãy cô còn cầm đã biến mất.
Sau một lúc lâu lúc sau, Cố Ninh mới phản ứng lại đây, sau đó nhìn chằm chằm vào cái tủ trống rỗng! Cái chăn nhung trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết!
Cô không dám chớp mắt, ngay trước mắt cô, không tiếng động mà biến mất.
Cố Ninh nhìn tay của mình, có điểm hoảng hốt, hoài nghi có phải mình bị ảo giác không. Nhưng cảm giác sờ chiếc chăn vẫn còn lưu lạ trên tay cô, như đang nhắc cô rằng vừa rồi không phải là ảo giác.
Ngay khi Cố Ninh còn một bụng đầy khó hiểu, cổ đạo trưởng đi tới cửa, ông nhìn trên mặt đất uốn lượn đầy vết máu đã khô, trên mặt lộ ra một tia không đành lòng, đối với đoạn xương đùi kia niệm một câu: “Vô Lượng Thiên Tôn*.” Trong nháy mắt Cố Ninh cảm thấy được bộ dáng cao nhân thế ngoại, nhưng chỉ là trong giây lát. Ông khôi phục lại bộ dáng bình thường, sau đó nhìn đống quần áo kỳ quái hỏi: “Cố Ninh, ngươi làm gì vậy?”
*Vô lượng thiên tôn: như “A di đà phật” bên mình, mình nghĩ thế:))) chứ tra cả Trung cả Việt cũng không hiểu giề:)))
Cố Ninh nhìn ông hành động trơn tru, cảm thấy ông bây giờ với trong tưởng tượng của cô khác nhau hoàn toàn. Nhưng dù vậy, lúc ở nhà để xe ông đã để lại cho Cố Ninh một chút ấn tượng tốt, cô cũng quá bài xích ông nên giải thích: “Hiện tại đã tháng mười, nên tôi muốn chuẩn bị một ít quần áo mùa đông.” Nói liền đem mấy bộ quần áo cô lựa được nhét vào ba lô.
Cố đạo trưởng như bừng tỉnh, vội vàng nhặt hai bộ quần áo ông có thể mặt được ôm vào ngực, rồi lại nhặt thêm vài món: “Cái này chắc sẽ vừa với Trình Minh.” Sau đó nói: “Ngươi không nhắc thì suýt nữa ta đã quên, đêm qua ngủ thời tiết đã chuyển lạnh. Ai da, nơi này không có áo lông vũ sao?… A, có cả đệm để ngủ này, hay chúng ta cùng nhau bê ra?” Ông một bên tìm kiếm, một bên cùng Cố Ninh nói.
Cố Ninh còn đang nhớ thương chiếc chăn nhung không cánh mà bay kia nên không để ý đến ông. Sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến căn phòng khác.
Lần này là phòng bếp, đã có hai cô gái ở đó đang tìm kiếm đồ ăn, nhìn thấy Cố Ninh đi vào, hai người liền liếc nhau một cái rồi có chút khẩn trương đem đồ tìm thấy giấu ra sau lưng. Sau đó tránh Cố Ninh, chạy ra ngoài.
Cố Ninh không để ý, phản ứng đầu tiên chính là mở vòi nước, vòi nước chỉ chảy ra vài giọt liền dừng lại.
Vừa lúc cổ đạo trưởng theo từ cửa tới, phất phất đồ trong tay khoe: “Hắc hắc, Cố Ninh, Trình Minh tìm được thứ tốt!”
Cố Ninh vừa nhìn qua thì thấy trong tay cổ đạo trưởng cầm một túi chứa mấy gói mì ăn liền.
Ông vui vẻ ra mặt nói: “Chúng ta nấu lên có thể no một bữa.”
“Không có nước.” Cố Ninh lạnh lùng nói một câu rồi đi ra.
“Không thể nào?” Cổ đạo trưởng kêu một tiếng, không tin chạy tới vặn thử vòi nước, quả nhiên một giọt nước cũng không có, tức khắc liền thất vọng, thống khổ kêu lên: “Trời muốn diệt ta!”
“Chúng ta ăn sống được mà.” Theo sau là Trình Minh đang đi vào, trong tay còn cầm theo túi quần áo nãy cậu cùng cổ đạo trưởng tìm thấy, nói: “Có đồ ăn là tốt lắm rồi.”
Cổ đạo trưởng thập phần oán niệm nói: “Ta đã gần hai tháng nay không được ăn đồ nóng rồi.”
Trong phòng bếp này có đầy đủ mọi thứ, thậm chí bình ga vẫn còn, bếp ga cũng hoạt động tốt, chỉ không có nước.
Ba người ra khỏi phòng bếp, thấy trong phòng khách mọi người đang phân chia đồ ăn mới tìm kiếm được trong bếp.
Nhìn ban người Cố Ninh ra ngoài, bọn họ ngồi trên mặt đều ít nhiều có chút không tự nhiên, sau đó liền nhanh tay cho hết đồ ăn nhét vào miệng.
Trong đó một cậu nam sinh vô cùng khoa trương giấu một cái ba lô căng phồng ra sau lưng, dùng tay giữ khư khư, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên. Xem ra họ tìm được không ít đồ ăn, nhưng lại không hề có ý định đem đồ chia cho bọn cô.
Trình Minh cau mày, đang định nói gì đó.
Bên kia Hoàng Mộng Dao đột nhiên nói, cô còn cầm một lòng đỏ trứng sấy nói: “Tôi cùng Tạ Vũ Hồng tìm được cái này.” Sau đó cùng Tạ Vũ Hồng đứng lên đi về phía bọn họ, nói: “Chúng ta có thể cùng nhau ăn.”
Tạ Vũ Hồng đứng bên cạnh Hoàng Mộng Dao không nói gì, đôi mắt bị mái tóc che khuất nhìn chằm chằm Cố Ninh.
Cố Ninh có chút kinh ngạc, Trình Minh cũng chưa kịp nói gì đã bị cổ đạo trưởng không hề khách khí đem túi lòng đỏ trứng sấy trong tay Hoàng Mộng qua, một bên cười tủm tỉm nói: “Vẫn là các ngươi có lương tâm.” Cổ đạo trưởng lời này tự nhiên là có ý khác, vừa rồi nếu ở bên ngoài không phải Cố Ninh phản ứng mau lẹ, nhắc nhở bọn họ, bằng không bọn họ đến một cái mạng cũng không chạy thoát. Hiện tại còn có thể an toàn đứng đây đều là nhờ Cố Ninh, vậy mà mấy người kia tìm được đồ ăn lại không chia cho cô, thực sự khiến người ta phải buồn lòng.
Bên kia có vài người nghe được điều này, tức khắc biểu cảm trên mặt có chút biến hóa.
“Mộng Dao, tóc cậu sao lại thành như thế này?” Trình Minh lại là giật mình nhìn Hoàng Mộng Dao nói.
Cố Ninh cũng phát hiện mái tóc dài của Hoàng Mộng Dao đã bị cắt thành mái tóc ngắn, mà hình như người cắt kỹ thuật không được tốt lắm, mái tóc bị đến nham nhở.
“Là Tạ Vũ Hồng cắt giúp.” Hoàng Mộng Dao có chút không được tự nhiên, theo bản năng sờ sờ mái tóc, lại chỉ sờ được mái tóc ngắn, tức khắc có chút xấu hổ thả tay xuống.
“Đẹp lắm.” Cố Ninh nói.
“Phải không? Cảm ơn.” Hoàng Mộng Dao có chút kinh hỉ nhìn Cố Ninh.
“Người đẹp thì để tóc gì cũng đẹp.” Cổ đạo trưởng một bên nói, một bên đem túi lòng đỏ trứng sấy mở ra, điểm số lúc sau nói: “Hai tư cái, ta còn có năm gói mì, dù sao chúng ta đều góp đồ với nhau, ăn cùng nhau không cần tính toán quá.”
Lời ông nói liền chia mười một người đang ngồi trong sảnh thành hai nhóm.
Bên này có Cố Ninh, Trình Minh, cổ đạo trưởng, Hoàng Mộng Dao và Tạ Vũ Hồng.
Bên kia có Trương Siêu, Tiếu Vân Vân, người đang ôm ba lô, mặc áo thun màu vàng tên Lưu kỳ, còn hai cô gái Trương Linh và Vương Tư.
Bên kia mấy người kia sắc mặt lập tức có chút biến hóa.
Bọn họ cùng Trình Minh, Hoàng Mộng Dao và Tạ Vũ Hồng đều là một nhóm, ngày thường cũng gọi là có chút thân quen.
Bọn họ thật không nghĩ lúc chia đồ ăn, cũng chỉ là nhằm vào Cố Ninh cùng cổ đạo trưởng là “người ngoài”. Lại không nghĩ rằng Trình Minh vẫn luôn đi cùng Cố Ninh và cổ đạo trưởng, mà Hoàng Mộng Dao với Tạ Vũ Hồng lại càng ngoài dự đoán của bọn họ. Cố Ninh vừa rồi biểu hiện rõ như ban ngày, nhưng tay cô lại bị thương, bọn họ thấy cô không còn giá trị lợi dụng, mà cổ đạo trưởng thì khi gặp nguy hiểm chỉ biết chạy.
Nhưng Trình Minh cùng Tạ Vũ Hồng, hai người bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ mọi người trong đội, dọc theo đường đi đa số tang thi đều do bọn họ giải quyết.
Ngoài cửa, tiếng tang thi chó săn vẫn kiên trì đâm vào cửa, biểu cảm của bọn họ lập tức có chút khó coi. Nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại, con tang thi kia thoạt nhìn không có ý định rời đi, còn bọn họ bị nhốt ở chỗ này không biết khi nào mới có thể thoát được, vậy thì đồ ăn chính là thứ quan trọng nhất. Thiếu bốn người kia, bọn họ càng có nhiều đồ ăn hơn. Nghĩ đến đây, tâm tình bọn họ mới tốt lên được một chút. Thậm chí còn ôm tâm lý vui sướng khi người khác gặp họa, với một chút đồ ăn như thế, bọn người Cố Ninh chắc chắc không thể trụ được lâu.
Cố Ninh đối với lời cổ đạo trưởng nói không có ý kiến gì, dù sao bất cứ lúc nào cô cũng có thể quay về, nên không cần thiết nói thêm gì vào lúc này.
Muốn nói trong phòng này ai có tâm tình nhẹ nhàng nhất, không ai khác chính là Cố Ninh.
Chỉ cần con tang thi chó săn xông vài được trong này, cô cũng đủ thời gian trở về không gian kia, càng không cần phải nói tới lo lắng vật tư. Nửa đêm hôm qua cô đã kịp trở về bên kia một chuyến, nhét đầy lại ba lô mới trở lại. Đến khi nào đồ ăn hết cô cũng có thể về lấy tiếp. Hiện tại điều cô lo lắng nhất chính là ở chỗ này lâu sẽ làm cô chậm trễ thời gian đi tìm ba mẹ.
Mọi người ngồi vây quanh nhau, bắt đầu ăn sáng.
Buổi sáng hôm nay tất cả đều trải qua một phen hú vía, khiến ai cũng đói bụng.
Cổ đạo trưởng ăn xong hai cái lòng đỏ trứng sấy liền kêu gào: “Căn bản là không ăn đủ no!”
Bên kia vài người không giấu được cảm giác hả hê.
Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt bọn họ liền đông cứng.
Chỉ thấy Cố Ninh yên lặng từ ba lô không ngừng móc ra đồ ăn.
Lạp xưởng, sô cô la, bánh mì, lương khô,…
Không riêng gì vài người bên kia.
Bên này cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao và Tạ Vũ Hồng cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Nhìn đồ ăn cô lôi ra xếp thành một ngọn núi nhỏ, bọn họ đều câm nín.