- Trang chủ
- Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 81: Bệnh viện
Chương 81: Bệnh viện
Truyện: Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
- Chương 1: Biến mất?!
- Chương 2: Cánh cửa
- Chương 3: Trở lại mạt thế
- Chương 4: Gặp gỡ
- Chương 5: Nhà để xe
- Chương 6: Kim đồng hồ
- Chương 7: Cảnh sát Phương Pháp
- Chương 8: Trên đường
- Chương 9: Tiệm vàng
- Chương 10: Trên đường
- Chương 11: Tìm được rồi
- Chương 12: Thượng lộ bình an
- Chương 13: Một mình lên đường
- Chương 14: Tang thi chó săn
- Chương 15: Bị nhốt
- Chương 16: Đội cứu hộ
- Chương 17: Gặp nạn 1
- Chương 18: Gặp nạn 2
- Chương 19: Chạy thoát
- Chương 20: Giết người
- Chương 21: Bạch Lang
- Chương 22: Điểm tập kết
- Chương 23: Tiếp tục giết người
- Chương 24: Ân Tang
- Chương 25: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
- Chương 26: Gặp lại Lục Gia Tử
- Chương 27: Tin tức
- Chương 28: Biến dị
- Chương 29: Tỉnh lại
- Chương 30: Đáng sợ hơn cả tang thi
- Chương 31: Người mới
- Chương 32: Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 33: Dị năng thấu thị? Dị năng tinh thần?!
- Chương 34: Dùng dao trâu cắt tiết gà
- Chương 35: Luyện tập
- Chương 36: Xuất hiện dị năng
- Chương 37: Nhìn thấy tương lai
- Chương 38: Khái niệm cơ bản
- Chương 39: Lên đường săn tinh hạch
- Chương 40: Tang thi triều
- Chương 41: Tam Ca
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Thịt khô
- Chương 44: Canh thịt người
- Chương 45: Cháy lớn
- Chương 46: Gặp lại người quen
- Chương 47: Phân chia tinh hạch
- Chương 48: Trang sử mới
- Chương 49: Không có
- Chương 50: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 1
- Chương 51: Hồng tỷ Kim Vĩnh Mười Ba Phố 2
- Chương 52: Hạng mục huấn luyện tân binh
- Chương 53: Tôi không thích anh 1
- Chương 54: Tôi không thích anh 2
- Chương 55: Cây xương rồng sống lại từ cõi chết
- Chương 56: Huấn luyện thực chiến trong rừng 1
- Chương 57: Huấn luyện thực chiến trong rừng 2
- Chương 58: Huấn luyện thực chiến trong rừng 3
- Chương 59: Trang Thần cùng Phương Pháp
- Chương 60: Nơi đông dân cư
- Chương 61: Gặp phải tang thi đột biến 1
- Chương 62: Gặp phải tang thi đột biến 2
- Chương 63: Gặp phải tang thi đột biến 3
- Chương 64: Hợp tác
- Chương 65: Dị năng giả
- Chương 66: Phía cuối con đường
- Chương 67: Chịu chết
- Chương 68: Cố Ninh trở lại
- Chương 69: Cố Ninh trở về 2
- Chương 70: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 71: Âm hồn không tan
- Chương 72: Xé mặt nạ
- Chương 73: Ai?
- Chương 74: Nhất định phải vào được
- Chương 75: Lữ Đoàn Năm Sao xuất hiện
- Chương 76: Cố Ninh VS. Tần Tang
- Chương 77: Kết quả
- Chương 78: Liên hoan
- Chương 79: Cận chiến
- Chương 80: Nhanh chóng trưởng thành
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Tang thi bò sát 1
- Chương 83: Tang thi bò sát 2
- Chương 84: Tang thi bò sát 3
- Chương 85: Mối quan hệ với Cao Duyệt
- Chương 86: Xuất phát
- Chương 87: Nửa đêm kinh hoàng
- Chương 88: Nửa đêm kinh hoàng 2
- Chương 89: Cố Ninh mất tích
- Chương 90: Căn cứ Trung Nam 1
- Chương 91: Căn cứ Trung Nam 2
- Chương 92: Phú bà Cố Ninh?!!
- Chương 93: Quý hồ ly
- Chương 94: Huấn luyện
- Chương 95: Bữa ăn của Cố Ninh
- Chương 96: Trận chiến bát gốm thời Bắc Tống
- Chương 97: Vả mặt
- Chương 98: Chúng ta không nuôi sói mắt trắng
- Chương 99: Nguy cơ mới
- Chương 100: Chọc phải tổ ong vò vẽ
- Chương 101: Chặt tay
- Chương 102: Đổi vật tư
- Chương 103: Nhiệm vụ đầu tiên của Cố Ninh
- Chương 104: Gặp lại người quen
- Chương 105: Chính thức gia nhập Lữ đoàn Năm Sao
- Chương 106: Đi công tác với sếp Quý
- Chương 107: Đội 7
- Chương 108: Đi công tác
- Chương 109: Đi công tác 2
- Chương 110: Thủ đô
- Chương 111: Kế hoạch cứu viện 1
- Chương 112: Tang thi đầu to
- Chương 113: Huy hiệu
- Chương 114: Chạy trốn
- Chương 115: Không có gì
- Chương 116: Thoát khỏi tòa nhà
- Chương 117: Giết người
- Chương 118: Giải cứu
- Chương 119: Thú biến dị 1
- Chương 120: Thú biến dị 2
- Chương 121: Thú biến dị 3
- Chương 122: Tín nhiệm
- Chương 123: Quý Cứu Trạch và cuộc đối đầu ngắn ngủi với Lục Gia Tử
- Chương 124: Vũ khí mới
- Chương 125: Cuộc tấn công bất ngờ
- Chương 126: Tang thi vây thành
- Chương 127: Bị điều khiển
- Chương 128: Ngăn nước
- Chương 129: Người sống sót
- Chương 130: Phản công
- Chương 131: Quý Cửu Trạch
- Chương 132: Cuộc gặp gỡ trong mạt thế
- Chương 133: Giải cứu
- Chương 134: Thuốc giải
- Chương 135: Đắp chăn
- Chương 136: Thừa nước đục thả câu
- Chương 137: Một số việc nhất định phải làm
- Chương 138: Trở lại
- Chương 139: Mở ra không gian
- Chương 140: Tang thi tập kích ban đêm
- Chương 141: Thoát khỏi tử thần
- Chương 142: Quyết định
- Chương 143: Bạn học cũ
- Chương 144: Tỏ tình???
- Chương 145: Bối rối
- Chương 146: Trở lại mạt thế
- Chương 147: Gặp những người còn sống
- Chương 148: Chung đội
- Chương 149: Tìm thấy
- Chương 150: Đối đầu
- Chương 151: Chút rắc rối nhỏ
- Chương 152: Chút rắc rối nhỏ 2
- Chương 153: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 154: Trao đổi
- Chương 155: Sói biến dị
- Chương 156: Chỉ mong bình an
- Chương 157: Bị nhiễm
- Chương 158: Bị cắn hay bị biến thành tang thi
- Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
- Chương 160: Anh yêu em
- Chương 161: Quay về
- Chương 162: Giải thích
- Chương 163: Rời đi
- Chương 164: Tìm kiếm
- Chương 165: Mặt trời
- Chương 166: Lên tàu
- Chương 167: Gây chiến
- Chương 168: Thỏa thuận
- Chương 169: Cứu nguy
- Chương 170: Cứu nguy 2
- Chương 171: An toàn
- Chương 172: Em nhớ anh
- Chương 173: Kết hôn
- Chương 174: Thủ Đô
- Chương 175: Thủ Đô 2
- Chương 176: Hy vọng
- Chương 177: Đoàn tụ
- Chương 178: Tương lai
- Chương 179: Thay đổi
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Hoàn
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Tỷ lệ tử vong khi mọi người bắt đầu đi giết tang thi lấy tinh thạch khoảng ba mươi phần trăm, mặc dù có chút thấp nhưng cũng vô cùng khắc nghiệt. Hôm trước còn thấy có mấy người trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi cố gắng chen một chân ra ngoài kiếm tinh thạch, nhưng hôm nay đa phần đều là mấy người trẻ tuổi sức dài vai rộng. Không có xe, đám người không khỏi hâm mộ nhìn mấy người Cố Ninh lên xe quân đội, có mấy thanh niên gan lớn một chút còn tiến đến hi vọng may mắn có thể đi ké một đoạn đường.
“Chúng tôi có thể giao vật tư làm phí di chuyển, chỉ cần đưa chúng tôi đến cầu Kim Thổ ở phụ cận là được.” Một thanh niên sau khi phỏng đoán được Tam Ca là người dẫn đầu thì mạnh dạn đưa ra yêu cầu. Bọn họ là một nhóm năm người, bốn nam một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, vũ khí cầm trong tay phần lớn đều là lưỡi dao có chút sứt mẻ, thần sắc ai nấy đều thấp thỏm xen lẫn đợi chờ.
Bọn họ đưa ra yêu cầu như vậy là bởi vì từ đây đến cầu Kim Thổ vẫn trong phạm vi vùng an toàn, trên cơ bản đã rất khó phát hiện vật tư cùng tang thi. Nếu đi bộ từ đây đến nơi đó, ít nhất cũng mất hai giờ, hơn nữa còn có khả năng giữa đường gặp phải nguy hiểm. Cho nên thời điểm khi nhìn thấy xe của Tam Ca, bọn họ mới quyết định lên hỏi một phen.
Tam Ca căn bản không chút do dự muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy mấy người toàn thân chật vật lại còn khẩn cầu như vậy, anh khó tránh khỏi nghĩ đến nhóm binh sĩ dưới tay mình. Sau một hồi suy nghĩ, Tam Ca nhận lấy túi bánh mì trong tay người thanh niên kia rồi nói: “Lên xe đi, cho mọi người đi nhờ một đoạn.”
Năm người kia lúc đầu cũng không hy vọng gì nhiều, sau khi nghe Tam Ca đáp ứng thì vô cùng vui mừng vội vàng nói cảm ơn, sau đó giống như sợ Tam Ca đổi ý, tất cả đều vội vội vàng vàng lên chiếc xe cuối cùng.
La Long nhìn khối bánh mì có chút mốc meo trong tay Tam Ca có chút khó hiểu hỏi: “Tam Ca, anh cho bọn họ đi nhờ là được, cần gì lấy chút bánh mì mốc này. Chúng ta cơ bản cũng không thiếu vật tư mà.”
Tam Ca liếc La Long một cái, nói: “Đây là để bọn họ biết chúng ta không phải đang làm từ thiện, miễn cho lần sau hết đám này đến đám khác như keo bám riết lấy chúng ta không nhả. Đừng nói nhiều, lên xe đi.”
La Long gãi đầu cười hì hì rồi đi theo Tam Ca lên xe, anh đúng là suy nghĩ không có cặn kẽ được như vậy.
Quần áo mặc trên người năm người kia không biết đã bao lâu chưa được thay ra, tỏa ra một mùi vị rất khó chịu. Những bộ phần lộ ra ngoài quần áo, ngoài khuôn mặt còn có chút sạch sẽ, thì những vị trí khác đều kết thành một tầng dày cáu bẩn. Trên xe ngoài Cố Ninh, Phương Pháp và Trình Minh một thân quần áo sạch sẽ, tinh thần sung mãn, những người khác cũng không kém hơn là bao. Năm người vừa lên xe, trong xe lập tức lập tức bị mùi hôi bao trùm, cả năm người đều có chút lo sợ thấp thỏm, chỉ lo mấy người Cố Ninh bị khó chịu sẽ đuổi bọn họ xuống xe.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, mấy người Cố Ninh từ đầu đến cuối vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không nhìn thấy nửa điểm chán ghét, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một chút nào, giống như căn bản không ngửi thấy mùi hôi thối trên người bọn họ. Cả năm người đứng ngồi không yên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Thời gian đến cầu Kim Thổ tầm hai mươi, ba mươi phút, mấy người tiểu Bạch cũng đề phòng người xa lạ nên cũng không cười nói như bình thường. Không khí trong xe có chút ngột ngạt, năm người kia trao đổi ánh mắt với nhau, muốn mở miệng giới thiệu làm quen cuối cùng cũng chỉ biết im lặng.
Sau khi đến nơi, xe trực tiếp dừng lại cho năm người xuống xe rồi lập tức rời đi.
“Nếu có thể vào được đội ngũ như này thật tốt.” Một nam thanh niên nhìn chiếc xe đang lao vụt đi hâm mộ nói.
“Cậu nghĩ hay lắm.” Một thanh niên khác châm chọc nói, sau đó cũng không khỏi hâm mộ: “Nghe nói bọn họ một ngày có thể ăn ba bữa cơm. Mấy người có thấy chiếc xe tải lớn dừng trong sân của bọn họ không? Nghe nói trong đó tất cả đều là vật tư. Nhìn quần áo họ mặc trên người là biết cả hai không cùng một thế giới rồi…” Nói đến đây hắn cười có chút khó coi: “Chúng ta cũng cố gắng một chút, sau khi trở thành dị năng giả cũng có thể giống như bọn họ thôi.”
Những người khác cũng nắm chặt tay, trong mắt lóe lên sự quyết tâm.
Người có ý nghĩ giống như bọn hắn còn có rất nhiều, đều thành quân kết đội đi tìm tinh hạch, đối với bọn họ đấy là tia hy vọng cuối cùng.
Sau khi xe dừng phía ngoài khu vực trước đây đông dân cư, thấy thời gian còn sớm nên mọi người dừng lại củng cố chuẩn bị lại hết thảy một lần. Theo quan sát, nhóm Cố Ninh hẳn là nhóm đầu tiên đến chỗ này, xung quanh khu vực này đều không có dấu vết có người sống từng đi qua.
Hôm nay đến chỗ này, mục tiêu của họ chính là bệnh viện trung tâm thành phố.
Bởi vì phải xâm nhập khu vực đông tang thi cho nên những binh sĩ giống như Trương Dương không có dị năng đều phải lưu tại căn cứ phụ trách phòng thủ. Mà ngoài Cố Ninh, Tam Ca, Phương Pháp, Trình Minh, Tiểu Bạch, Hoàng Mộng Dao, lão đạo trưởng cùng Hướng Hứa – tám dị năng giả cũng chỉ có thêm Hướng Dật kịch liệt yêu cầu được đi cùng để bảo hộ Hướng Hứa. Suy nghĩ một hồi Cố Ninh cũng cho phép Hướng Dật đi theo. Mặc dù tiềm thức vẫn có chút bài xích, nhưng trách nhiệm của cô bên trong đội ngũ này bất tri bất giác càng lúc càng lớn.
Ngòai việc đó, trên người Cố Ninh và Hướng Hứa đều chuẩn bị hai viên tinh hạch để bổ sung năng lượng đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy đến.
Dị năng chữa trị của Cố Ninh tiêu hao quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ bọn họ đều không muốn cô sử dụng dị năng, vì vậy thứ mà đội ngũ thiếu thốn bây giờ chính là thuốc thang dược phẩm. Tam Ca cũng đã nói chuyện với Cố Ninh, đưa ra ý kiến muốn kéo bác sĩ Cao về đội ngũ của họ, cô vô cùng tán thành. Từ sau khi Cao Duyệt giúp cha Cố làm giải phẫu, Cố Ninh đối với vị bác sĩ này mười phần tín nhiệm. Mà biểu hiện của Cao Duyệt trong mấy lần tiếp xúc đều vô cùng lý trí cùng trầm ổn, điều này lưu lại ấn tượng rất tốt với Cố Ninh. Bên cạnh đó quả thật đội ngũ của họ vẫn còn thiếu một vị bác sĩ.
Cho nên lần này đội ngũ chuẩn bị đi bệnh viện trung tâm càn quét một phen, sau khi trở về sẽ dùng những vật này để kéo bác sĩ Cao gia nhập đội ngũ.
Bệnh viện trung tâm là bệnh viện công lớn nhất thành phố Kim Vĩnh và cũng là bệnh viện hàng đầu cả nước, vị trí địa lý nằm trên trục đường Kim Môn và ở giữa quảng trường Mười Một.
Đường Kim Môn là con đường mua sắm, lại còn gần quảng trường, hơn thế nữa cuối tuần là thời điểm bệnh viện đông đúc nhất. Thời điểm virus tang thi lây nhiễm mọi người đồng loạt hôn mê, tất cả đều được đưa vào bệnh viện, sau khi mọi người bắt đầu biến đổi thì bệnh viện chính thức trở thành địa ngục trần gian, là thiên đường của đám tang thi.
Nhưng dù tưởng tượng có kinh khủng đến đâu cũng không bằng tận mắt chứng kiến hết thảy.
Cửa thủy tinh ở sảnh bệnh viện nửa đóng nửa mở, mấy cỗ thi không còn nguyên vẹn nằm la liệt ở bậc thềm, có người chỉ còn nửa thân trên, thiếu chân thiếu tay, nội tạng tung tóe khắp nơi, còn đâu đâu cũng thấy những vệt máu đã khô đen lại…
Cố Ninh hỏi: “Hướng Hứa, tình huống bên trong thế nào?”
Tinh thần lực của Hướng Hứa đã sớm bao trùm cả tòa nhà, chân mày hơi nhíu lại, có chút kỳ quái nói ra: “Chỉ thấy một ít tang thi… Không biết có thấy quái vật như lần trước hay không?” Hướng Hứa đang nói đến việc tang thi biến dị có thể che đậy sóng tinh thần của cô bé vào lần đụng độ trước.
Bệnh viện trung tâm thành phố có tổng cộng chín tầng, nếu như chỉ có một chút tang thi như vậy cũng quá kì quái.
Mấy người Cố Ninh không nghĩ sẽ đụng lại loại quái vật kia lần nữa, nhưng nếu vì không biết bên trong có cái gì mà lại dẹp đường trở về thì họ có chút không can tâm. Do dự một chút, cả nhóm cũng quyết định tiến vào dò xét tìm kiếm dược liệu cùng máy móc và một số vật tư khác, nếu như phát hiện có cái gì không đúng liền lập tức từ bên trong lui ra ngoài.
Sau khi chọn tốt đường lui, Cố Ninh là người thứ nhất dẫn đầu cả nhóm giẫm vào nền đá có những vết máu đã khô đen lại kia, đi vào đại sảnh bệnh viện.
Những người khác cũng lần lượt theo Cố Ninh nối đuôi nhau vào.
Bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân mấy người bọn họ, trên trên mặt đất ở đại sảnh tầng một nằm ngổn ngang vô số thi thể, có thể tìm thấy rất ít thi thể còn nguyên vẹn, phần lớn là thiếu tay thiếu chân, cũng có người bị mở ngực mổ bụng hoặc đầu vỡ vụn chất dịch trắng trắng chảy đầy đất… Càng khiến người ta rùng mình chính là từng khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, có thi thể thậm chí mắt vẫn đang mở to, chân tay gãy cũng những mảnh thịt và nội tạng vương vãi khắp nơi. Hoàng Mộng Dao thời điểm đặt chân không cẩn thận giẫm phải một cánh tay gãy, dọa đến kêu lên sợ hãi, khiến đám người thần kinh đã vô cùng căng thẳng liền giật thót mình.
“Vẫn không có phát hiện gì sao?” Cố Ninh hỏi lần nữa.
Hướng Hứa chỉ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ vô cùng nặng nề.
Lúc này Phương Pháp đã chạy đến thang máy ở đại sảnh, dừng trước bảng thông cáo gần đó, nhìn một lúc rồi gọi đám người Cố Ninh: “Mau tới xem một chút, bên này có sơ đồ bố cục bệnh viện.”
Mấy người vội vàng tụ tập đến, quả thật trên bảng thông báo có bố cục sơ đồ toàn bộ bệnh viện, còn có chỉ dẫn kỹ càng đến từng khu vực.
Mục tiêu chủ yếu lần này của bọn họ là hiệu thuốc cùng phòng giải phẫu, hai nơi đó đều ở dưới tầng một.
“A?! Thật kỳ quái, thang máy này sao vẫn dùng được?” Cổ đạo trưởng đột nhiên chỉ vào thang máy nói, ông trong lúc vô tình ấn vào nút đi xuống, lại phát hiện đèn vẫn còn sáng.
Những người khác nhìn sang, quả nhiên phát hiện nút đi xuống đang hiện đèn màu đỏ như thường lệ.
Phương Pháp nói: “Hẳn là bệnh viện vẫn còn máy phát điện dự trữ.”
Cổ đạo trưởng đề xuất: “Đến lúc đó chúng ta lấy mấy cái máy phát điện về sử dụng, bây giờ khắp nơi đều không có điện thật sự là không tiện.”
Trong khi bọn họ nói chuyện đèn hiển thị số tầng từ tầng bốn vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Cố Ninh đột nhiên làm động tác giữ im lặng, những người khác theo bản năng nhìn về phía cửa thang máy, Cố Ninh tập trung suy nghĩ nghe một lúc sau sắc mặt biến hóa: “Cẩn thận!”
Một giây sau khi Cố Ninh hô lên, thang máy phát ra “Đinh!” một tiếng.
Cửa thang máy im lặng mở ra, mọi người muốn lui lại đã không còn kịp nữa rồi. Tất cả mọi người trong nháy mắt này nín thở, đồng thời dị năng đã sẵn sàng, tùy thời chuẩn bị đối phó bất cứ sinh vật nào từ bên trong xông ra.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra ngoại trừ vết máu lấm lem trên tường cùng một cỗ thi thể chỉ còn lại một nửa thì cơ bản là rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì đủ để khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
Cửa thang máy mở ra trong giây lát rồi lại lần nữa chậm rãi khép lại. Tất cả mọi người bởi vì một tiếng hô của Cố Ninh mà trong nháy mắt thần kinh căng thẳng lập tức bình tĩnh lại. Tiểu Bạch thậm chí có chút oán trách nhìn Cố Ninh rồi nói: “Cố Ninh, cô có biết như vậy sẽ hù chết người không hả?!”