- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
Chương 96: Ngọc hồng lựu
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Cho đến khi sắc trời dần tối sầm lại.
Thẩm Dục vẫn còn đang làm việc trong đại điện.
Tri Ngu thừa lúc đêm khuya vắng người thử cầu kiến lần nữa, lần này lại được một thái giám từ trong cửa điện đi ra dẫn vào đại điện.
Trong phòng đèn hạc sáng trưng, long tọa tượng trưng cho thiên tử dưới thân Thẩm Dục không hề có chút nào không hợp, tựa như vị trí chủ nhân thiên hạ này vốn dĩ thuộc về hắn.
Tri Ngu vốn dĩ không nắm chắc được tâm tư của hắn, thấy rằng tuy hiện tại hắn chịu gặp mình, nhưng vẫn không dám thả lỏng tinh thần chút nào.
Trên bàn của Thẩm Dục chất đầy tấu chương.
Nguyên nhân bận tối mắt tối mũi không phải vì công việc bề bộn khó xử lý.
Mà bởi vì hắn cũng không hề cho thuộc hạ có cơ hội thở d.ốc nào, gần như giải quyết tất cả hậu họa liên quan đến Tông Giác ngay lập tức.
Khác với những vị đế vương tiền nhiệm.
Dù mỗi vị đế vương đều có những ưu và nhược điểm, nhưng không phải ai nắm quyền lực trong tay cũng đều có đủ trí tuệ.
Cũng giống như Tông Giác, sở dĩ mọi việc đều phải nhờ cậy Thẩm Dục, chính là vì dù y đã lên ngôi hoàng đế nhưng vẫn không thể giải quyết được những hậu họa mà Đại hoàng tử để lại.
Trì hoãn hết lần này đến lần khác khiến đối phương lớn mạnh lên, lúc này mới giao cục diện rối rắm đó cho Thẩm Dục.
Mà vị trí này sau khi bị Thẩm Dục thay thế, hắn không làm những việc thừa thãi, nhưng mỗi một việc gần như đều đánh trúng vào điểm yếu, không chừa cho người khác chút đường sống nào.
Trong triều, những quan thần có đầu óc đều hiểu rõ Tông Giác dù có làm lại từ đầu thì ở trước mặt vị tân quân này cũng tuyệt đối không có khả năng trở mình, càng không thể ủng hộ chủ cũ, tự tìm diệt vong.
Những quan thần trong triều có đầu óc đều hiểu rõ dù Tông Giác có làm lại từ đầu cũng không thể nào lay chuyển được vị thế của vị tân quân này, việc quay lưng lại với triều đình hiện tại chẳng khác nào tự tìm được chết cả.
“Nàng muốn gặp ta?”
Thẩm Dục cầm tấu chương trong tay, thái độ đối với Tri Ngu vô cùng bình thường.
Mi mắt Tri Ngu khẽ run lên, nắm chặt chiếc roi gai trong tay chậm rãi dâng lên.
“Trong lòng bệ hạ hận ta thì trừng phạt thế nào cũng được, nhưng có thể… tha cho những người của Tri gia…”
Có những lời tuy không thể nói rõ, nhưng không có nghĩa là nàng không cần làm gì là có thể bình an sống qua ngày.
Thẩm Dục khựng lại, lúc này hắn mới rời mắt khỏi tấu chương, chậm rãi ngước lên.
“Người của Tri gia phạm phải chuyện, hiện tại vẫn còn đang điều tra, về phần kết quả thế nào…”
Giọng điệu đầy ẩn ý nói những lời mà cả hai đều hiểu.
“Đương nhiên là vẫn chưa tra ra.”
Hắn rũ mắt nhìn chiếc roi gai rơi trên lòng bàn tay trắng nõn của nàng, sao có thể không biết roi gai mang ý nghĩa “vác roi chịu tội”?
Cuối cùng cũng đợi được nàng tự mình nhận thua, Thẩm Dục mới chậm rãi nói: “A Ngu cảm thấy ta nỡ đối xử với nàng như vậy sao?”
Giọng điệu tựa như dịu dàng thương tiếc khiến người nghe không nhận ra chút oán hận nào.
Hắn đỡ nàng dậy, mỗi cử động đều xứng đáng là bậc quân tử dịu dàng như ngọc.
Thậm chí ân cần giúp nàng cầm lấy chiếc roi gai trong tay, tránh cho những chiếc gai ngược trên đó làm trầy xước làn da non mịn nơi lòng bàn tay mỹ nhân.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Dục lại dịu giọng ra lệnh cung nữ ở góc phòng đi lấy một chiếc hộp gấm.
Chiếc hộp gấm xinh xắn, bên ngoài dùng sơn son vẽ hình lựu dây leo.
Đối phương ra hiệu cho nàng mở chiếc hộp ra, hé lộ một bộ trang sức ngọc hồng lựu màu đỏ son bên trong.
Ký ức ngày xưa bất ngờ ùa về trong tâm trí, khiến đầu ngón tay Tri Ngu như bị bỏng rụt nhanh lại.
Đôi mắt mờ sương của nàng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Sau đó, vành tai càng lúc càng nóng rực không thể kiềm chế, ánh mắt cũng gần như không dám nhìn thẳng vào vật bên trong hộp nữa.
Đây rõ ràng là… là…
Bộ ngọc hồng lựu trong hộp so với bộ nàng từng mặc ở Thẩm phủ trước đây, bất kể về chất liệu hay màu sắc, đều quý giá hơn nhiều.
Nhưng thứ đồ như vậy, ban đầu đã khiến Tri Ngu xấu hổ đến mức không thể bước nổi.
Sau này nàng hủy món đồ đó từ lâu rồi.
Không ngờ, Thẩm Dục lại có thể làm ra một bộ khác.
“Bộ y phục hồng ngọc lựu này là ta sai người dùng hồng ngọc quý giá nhất mài giũa mà thành, mỗi một hạt trên đó đều đáng giá ngàn vàng.”
“Nghĩ đến lúc lần đầu tiên vừa nhìn thấy đã nảy ra ý muốn làm A Ngu khóc rồi…”
“Khi đó A Ngu chỉ cần đáp lại ta một chút thôi, e rằng lúc đó ta đã không thể bước ra khỏi căn phòng đó…”
Hắn không hề kiêng dè bày tỏ tình cảnh lần đầu tiên hắn nảy sinh hứng thú với nàng.
“Đã đến rồi…”
Giọng điệu ôn hòa của Thẩm Dục tựa như tất cả chỉ là chuyện ngẫu nhiên, rồi hờ hững đề nghị với nàng.
“Vậy thì ngoan ngoãn mặc nó vào đi.”
Tri Ngu nhìn thấy đầu ngón tay hắn khẽ nhấc chuỗi ngọc hồng lựu được làm lại bằng những viên đá quý đắt giá kia, khiến những hình ảnh xấu hổ lập tức ùa về trong tâm trí.
Những cung nữ phía dưới khẽ ngước mắt nhìn, lập tức thấy bàn tay chủ nhân của nơi này đang đặt lên vòng eo cứng đờ của mỹ nhân, nhưng lòng bàn tay gần như dùng sức mạnh đẩy nàng về phía án thư.
Cho đến khi vị bệ hạ tuấn mỹ vô song kia dường như thân mật nói nhỏ gì đó bên tai mỹ nhân, rồi mới khiến đối phương cực kỳ khó khăn duỗi đầu ngón tay trắng như tuyết ra, bị ép nhận lấy chiếc hộp gấm.
Cung nữ vội vàng cụp mắt xuống, rất nhanh sau đó, liền nhận được một lệnh khác của bệ hạ, đưa phu nhân đến phòng tắm gội.
Sau một nén hương, Tri Ngu tắm rửa thay quần áo rồi quay trở lại điện, Thẩm Dục đã dừng hẳn việc xem tấu chương liên tục mấy ngày qua.
Ánh mắt hắn u ám nhìn chằm chằm mỹ nhân, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đám cung nữ và thái giám lập tức nối nhau lui ra ngoài.
Một mình Tri Ngu cứng đờ đứng tại chỗ, nghe hắn khẽ mở lời: “Cởi ra.”
Tri Ngu càng cảm thấy xấu hổ không chịu được: “Bệ hạ…”
Thẩm Dục lại ngắt lời nàng, giọng nói dịu dàng không cho phép nghi ngờ: “Ta muốn xem.”
Hắn muốn xem.
Lần này, nàng đích thân mặc những thứ như vậy để cố gắng quyến rũ hắn.
Tri Ngu khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, chỉ có thể cởi bỏ dây lưng, trút hết xiêm y trên người xuống.
Chỉ còn lại một lớp sa y mỏng tanh trong suốt như cánh ve.
Trên lớp sa y đó rắc bột ngọc trai, dưới ánh nến tựa như có ánh sáng lưu chuyển.
Thế nên khi mặc chiếc áo này, ngoài việc trông như có vầng sáng chuyển động quanh thân thì chẳng khác nào không mặc gì.
Dù vậy, Tri Ngu vẫn không thể cởi nó ra.
Chỉ có thể miễn cưỡng tự lừa dối mình, ít nhất trên người vẫn còn một lớp vải che thân.
Những hạt lựu châu đỏ tươi bên dưới lớp sa y càng trở nên rực rỡ, bắt mắt.
Mỗi hạt lựu châu đều sáng ngời lộng lẫy, được mài dũa nhẵn mịn tròn trịa.
Mỹ nhân khẽ run rẩy, gắng gượng che đi ngực mình.
Càng là nơi nàng cảm thấy xấu hổ, nàng càng cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực kia.
Đôi mắt Thẩm Dục đen láy nhìn chằm chằm nàng không rời, khẽ nói: “Lại đây.”
Bên cạnh long ỷ đã đặt sẵn một bộ y phục nữ tử sạch sẽ chỉnh tề.
Dường như chỉ cần hắn nhìn đủ rồi là nàng có thể lập tức mặc y phục vào.
Trong tình cảnh như vậy, Tri Ngu chỉ đành khẽ kéo lớp sa mỏng trên người, bước đi khó nhọc tiến về phía long ỷ.
Từng bước đi gian nan của nàng, nguyên nhân vì sao lại khó khăn giày vò đến thế đều không thoát khỏi mắt nam nhân ngồi sau ngự án.
Dường như Tri Ngu không thể chịu đựng thêm nữa, vừa đến gần liền muốn giật lấy y phục trên long ỷ che thân, nhưng lại trực tiếp bị một bàn tay tái nhợt kéo vào lòng.
Nàng cố nhịn đến nỗi lưng trắng toát mồ hôi, Thẩm Dục cũng chẳng mảy may để ý, bàn tay lưu luyến vu.ốt ve tấm lưng ấy.
Hắn cúi mắt hỏi: “Nàng đã đếm xem bên trên có bao nhiêu hạt chưa?”
Giọng Tri Ngu run rẩy: “Chưa… chưa đếm…”
“Những hạt lựu châu này hạt nào hạt nấy đều quý giá, đương nhiên phải cẩn thận đếm cho rõ ràng…”
Miệng vừa nói muốn đếm, nhưng ngón tay đã thuần thục đặt lên sống lưng nàng.
Bắt đầu đếm từ sau lưng nàng.
Từ sau lưng đếm xuống trước ngực.
Rồi từ eo hông đếm xuống tận đùi trong.
Mỗi một chỗ đều phải gẩy những hạt lựu châu ra, tỉ mỉ x** n*n để đếm ra số lượng chính xác.
Cảnh tượng như vậy, so với những giấc mơ mà Tri Ngu từng mơ còn khó coi hơn gấp bội…
Cho đến khi mỹ nhân trong lòng run rẩy cả người, không nhịn được mà bật ra tiếng nức nở, thì bàn tay kia mới đột ngột dừng lại.
“Bị A Ngu làm gián đoạn, đếm loạn cả rồi.”
“Chỉ sợ là phải đếm lại thôi…”
Dường như hứng thú của hắn mới vừa dâng lên, nhưng Tri Ngu đã nắm lấy ngón tay hắn, giọng run rẩy: “Bệ hạ, cầu xin chàng…”
Cơ thể nàng mẫn cảm quá mức, căn bản không chịu nổi sự dày vò như thế này của hắn.
Giọng điệu của Thẩm Dục như thể rất hiểu lòng người.
“Vậy đổi cách đếm khác thì sao?”
Hắn cúi thấp gương mặt tuấn mỹ áp lên gò má ướt đẫm mồ hôi của nàng, tựa như đôi chim uyên ương quấn quýt cổ nhau.
“Nàng nói rằng nàng sẽ không nói dối gạt ta…”
Tri Ngu khẽ khép mi, khẽ nấc: “Ta… ta sẽ không bao giờ nói dối… lừa gạt bệ hạ…”
“Ngoan lắm.”
Thái dương của nàng được vu.ốt ve đầy yêu thương.
Nam nhân tiếp lời: “Nói nàng biết sai rồi…”
Tri Ngu cảm nhận được sự trêu đùa nơi đầu ngón tay của hắn, rũ mắt xuống cố gắng nhẫn nhịn đến cùng cực.
“Ta biết… ta sai rồi…”
Vẻ điềm tĩnh, ôn nhuận thường ngày của Thẩm Dục hoàn toàn biến mất.
Tiếng nức nở yếu ớt trong lòng bị hắn dùng môi tách ra, tham lam ngậm lấy từng chút một đến đầu lưỡi mà thưởng thức.
Cho đến khoảnh khắc tiếp theo, gần như không thể chờ đợi thêm.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, hắn xâm nhập vào sâu.
Dù vậy, Thẩm Dục vẫn vì kh*** c*m đã lâu không có này mà cố nhịn đến mức gân xanh nổi cả lên.
Hắn cúi đầu chạm trán nàng, tựa như thỏa mãn mà thở dài một tiếng sâu sắc.
Đôi mắt đen sâu thẳm như vũng nước đen, không lộ hỉ nộ.
“A Ngu của ta, ngoan lắm…”
Những hạt lựu châu dưới ngón tay hắn bị siết chặt liên tục, hận không thể khảm sâu vào làn da tuyết non mềm.
Rồi lại thấm đẫm hơi nước, khiến chất ngọc của những hạt châu càng trở nên rực rỡ, lộng lẫy hơn.
Có lẽ không chịu nổi lực đạo thô bạo như vậy, cuối cùng chúng rơi vãi đầy đất.
Từng hạt châu đỏ tươi đắt giá bắn lên cao rồi lại rơi nặng nề xuống, cho đến khi lăn vào tấm thảm trắng như tuyết thì im bặt.
…
Trong đêm, toàn bộ quá trình các cung nữ không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ nhớ rằng khi bệ hạ rời khỏi đại điện, giống như người lớn bế trẻ con, ôm mỹ nhân trong chiếc áo lông cừu rộng lớn dày nặng, không cho phép bất kỳ ai đi theo.
Rồi cứ giữ nguyên tư thế ấy mà nửa canh giờ sau mới ôm người trở về tẩm cung.
Trong điện là một mảnh hỗn độn và hoang đường.
Những hạt lựu châu đỏ trên đất nằm lăn lóc khắp nơi, chỉ riêng việc nhặt lên thôi cũng mất một lúc lâu.
Có lẽ vì lý do trân quý.
Cho nên khi nhặt, lại không cho phép thái giám và cung nữ trực tiếp dùng tay chạm vào, chỉ có thể dùng chiếc nhíp nhỏ gắp từng hạt từng hạt một.
Ngày hôm sau, tân quân dậy rất sớm, khiến những thái giám và cung nữ dù trong lòng có cảm xúc kỳ lạ phức tạp nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Động tĩnh nửa đêm về sáng hôm qua quá lớn.
Âm thanh “cộc cộc” cứ vang lên không dứt.
Chiếc giường vốn dĩ gần như không phát ra bất kỳ tiếng động nào, giờ lại khiến người ta nghi ngờ chẳng biết chừng nào sẽ sụp đổ.
Bởi vậy thậm chí những thuộc hạ còn cho rằng sáng nay bệ hạ sẽ không thượng triều.
Chỉ đợi khi thái giám tiến lên hầu hạ, Thẩm Dục vừa nhận lấy trung y do thái giám đưa tới, vừa khẽ liếc mắt nhìn mỹ nhân trên giường.
Nhớ đến hương vị đã lâu không được nếm trải đêm qua, đáy mắt sâu thẳm của hắn vẫn mang một vẻ u ám.
Dù tất cả những điều này chỉ mới là bắt đầu.
Nhưng Thẩm Dục lại không hề hay biết, việc có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của nàng, đối với hắn cũng là một chuyện vô cùng giày vò.
Đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, tại sao nàng không thể cao tay hơn một chút, ít nhất có thể lừa gạt được cả hắn thì tốt rồi.