- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 42: Trở về nhà
Chương 42: Trở về nhà
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bầu trời dần trở nên u ám, dòng người cùng những người bán hàng trên phố cũng dần thưa thớt.
Cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh, nhưng sau khi đi ngang qua Thẩm phủ lại tiếp tục đi xa hơn.
Dần dần đến một nơi hoang vu hẻo lánh.
Tri Ngu xuống xe ngựa, đập vào mắt nàng chính là một lối vào địa lao.
Lăng nàng bắt đầu toát mồ hôi, hai đầu gối nặng trĩu như thể bị nhấn chìm trong nước.
Nối liền với địa lao là hai ba gian phòng tra tấn thông với nhau.
Xiềng xích treo lủng lẳng trên tường, vắt ngang góc phòng, hoặc nằm lộn xộn trên mặt đất.
Những thứ đó bày biện tán loạn không theo trật tự, song chính vì thế mà càng làm nổi bật dấu vết của những kẻ đã từng giãy giụa trong thống khổ nơi này.
Ánh nến lờ mờ chập chờn theo gió trong hẻm.
Như thể đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Thẩm Dục.
Thậm chí hắn không cần nàng đưa ra bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Đối xử giống như với tất cả những kẻ phạm lỗi, Thẩm Dục trực tiếp đưa Tri Ngu đến thẳng nơi mà tội phạm nên xuất hiện.
Cai ngục bên cạnh tận tình bẩm báo tình hình mấy ngày qua.
“Miếng thịt khô cứng còn vương trên móc sắt này là của một tên tội phạm đã bắt cóc và buôn bán con cái của dân làng vài ngày trước, khi hắn ta bị móc sắt xuyên qua cổ họng nên dính vào…”
“Vết máu trên giường đinh là của một tên tội phạm giết người cướp của chuyên nghiệp, sau khi bị xé xác, vết máu tanh tưởi không thể nào lau sạch được.”
Còn có bàn ủi, roi da, dao khoét, những chiếc que sắt nung đỏ, từng món đồ vật đều có tên gọi riêng.
“Xin mời đại nhân xem xét từng món.”
Thẩm Dục nghe mà trong lòng không hề gợn sóng, nhưng đột nhiên mở miệng hỏi: “Tội phạm thích nói dối mà đến nơi này thì trị tội như nào?”
Cai ngục nghe vậy lập tức trả lời: “Cái này đơn giản thôi, hầu như tội phạm nào đến đây cũng nói dối cả.”
“Nhưng nếu chỉ phạm tội nói dối đơn thuần, có thể chọn khâu miệng của đối phương lại trước, hoặc cũng có thể nuốt một trăm cây kim bạc…”
Tất nhiên, đó cũng là lựa chọn đơn giản nhất, nếu muốn phức tạp hơn thì cũng có nhiều cách khác.
Ban đầu Tri Ngu còn có thể cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình.
Nhưng khi bước vào một nơi như thế này, có lẽ vì sát khí bên trong tích tụ quá nhiều, hoặc có lẽ vì ở dưới lòng đất mà dường như tận trong xương tuỷ đều bị hơi lạnh xâm nhập.
Cai ngục lần lượt kể lại quá trình, những hình ảnh đó không ngừng nhảy vào trong đầu óc nàng, khiến toàn thân run rẩy không ngừng.
Càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, nước mắt bắt đầu chực trào ra khỏi hốc mắt, nhưng lại sợ hãi đến mức không dám để chúng rơi xuống.
Khi cai ngục tiếp tục nói đến việc nuốt kim bạc, nàng gần như không thể chịu đựng được nữa, muốn lập tức quay người chạy về phía cửa hang tối đen vừa rồi.
Nhưng dường như Thẩm Dục đã đoán trước được điều này, không quay đầu lại mà một tay kéo người trở lại vòng tay mình.
“Sao? Mấy lựa chọn này vẫn không đủ cho nàng chọn sao?”
Hắn vô cảm mà nhìn xuống: “Hay là cần phải thêm vài lựa chọn nữa cho nàng?”
Đôi mắt đẫm lệ của Tri Ngu run lên dữ dội, hàm răng nghiến chặt nãy giờ mới khô khốc mở ra: “Ta không muốn chọn…”
Đã chạy trốn ra ngoài rồi thì phải xé rách mặt nạ với hắn.
Nói thêm những lời cầu xin cũng vô ích.
Tuy Thẩm Dục không nói ra, nhưng sắc mặt u ám kia rõ ràng cũng không có chỗ nào để thương lượng.
Đến nơi này rồi, nàng không có lựa chọn từ chối.
Cai ngục bên cạnh thấy không khí khác thường giữa vị đại nhân này và mỹ nhân trong lòng hắn, nhất thời im bặt.
Đúng lúc này, một người hầu trong phủ thở hổn hển chạy đến kịp thời truyền tin.
“Lang quân, Thẩm cô nương vừa về phủ rồi ạ.”
“Thẩm cô nương nói, nàng ấy muốn gặp phu nhân…”
Vì lang quân rất quan tâm đến Thẩm cô nương nên tên người hầu cảm thấy đây hẳn là một tin tức tốt.
Thẩm Dục nghe xong, ánh mắt trầm ngâm lại liếc qua vệt nước mắt còn vương nơi đáy mắt mỹ nhân, có lẽ là nghe thấy tin Thẩm Trăn đã trở về, thái độ mới dịu lại đôi chút.
“Vậy thì tốt…”
“Trước hết về phủ đã.”
Tri Ngu trong lòng bàn tay hắn đột ngột ngừng giãy giụa, những suy nghĩ căng thẳng khi nghe thấy hai chữ “về phủ” mới miễn cưỡng bắt đầu hoạt động trở lại.
Tri Ngu nghĩ, Thẩm Trăn nói muốn gặp mình, vậy mà hắn liền lập tức về phủ.
Có thể thấy hắn rất coi trọng lời nói của Thẩm Trăn.
Trong tình huống như thế này, Tri Ngu không thể nắm chặt lấy điểm này, xem Thẩm Trăn như hy vọng cuối cùng của mình.
Xe ngựa từ nơi âm u dần chuyển sang ánh sáng khiến người ta cay mũi.
Bầu không khí ngột ngạt ngập tràn bóng tối và sợ hãi mới được xoa dịu đôi chút.
Sau khi Thẩm Trăn trở về, trời cũng đã hoàn toàn tối đen.
Từ hành lang quanh co bên ngoài đến trong sảnh, trước khi chủ nhân về, người hầu đã treo tất cả đèn lồng lên.
Thẩm Trăn vẫn luôn chờ đợi ở tiền sảnh.
Bởi vì chuyện này đã gây ra tiếng động quá lớn.
Bọn họ nói phu nhân cũng đã biến mất, điều này khiến nàng ta cảm thấy hoang mang trong lòng, buộc phải sớm quay về.
Nàng ta đã ngồi đợi trong tiền sảnh gần hai canh giờ.
Sau khi lang quân đưa phu nhân trở về, nàng ta nhìn thấy hai người tuy sánh vai mà đi, nhưng bầu không khí lại hết sức quái dị.
Thẩm Trăn thoáng do dự, rồi lên tiếng giải thích với Thẩm Dục: “Hôm nay cũng trách muội sơ ý, khi ra ngoài lại quên mất việc giữ liên lạc với người trong phủ…”
Là quên, hay là cố ý, trong lòng nàng ta hiểu rõ, Thẩm Dục cũng vậy.
Nhưng sự tình đã ầm ĩ đến nước này, nàng ta cũng đã có được câu trả lời, lúc này vẫn cần tìm một bậc thang để bước xuống.
Thẩm Dục nói: “Về sau khi ra ngoài vẫn nên có người đi theo thì tốt hơn.”
Trong giọng nói dịu dàng của hắn là lời dặn dò bình thường, dường như chẳng hề tức giận vì chuyện Thẩm Trăn mất tích ban ngày: “Nhưng không có chuyện gì là tốt rồi.”
Sự tức giận mà Thẩm Trăn tưởng tượng đã không xảy ra.
Nàng ta không tiện suy đoán thêm, chỉ đành nói với Thẩm Dục: “Lang quân, không biết có thể cho muội nói chuyện riêng với phu nhân vài câu được không…”
Tri Ngu lập tức siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay, nóng lòng muốn gật đầu đáp lời “Được”, nhưng vòng eo mềm mại lại bị một cánh tay thản nhiên ôm lấy.
Cơ thể vốn đã hơi hao tổn của nàng trong nháy mắt bị kéo đến mức hơi mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào lòng Thẩm Dục.
Thẩm Dục thản nhiên nói: “Phu nhân mệt rồi, hôm nay muội về nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Trăn: “Nhưng…”
“Đưa Thẩm cô nương về phòng.”
Thẩm Dục nghiêng đầu dặn dò người hầu bên cạnh, giọng điệu không cho phép thương lượng.
Hai tỳ nữ lập tức tiến lên, cúi mình hành lễ với Thẩm Trăn, Thẩm Trăn thấy vậy cũng chỉ đành tạm thời về nghỉ ngơi.
Đối với Thẩm Trăn mà nói, ngày mai, ngày kia hoặc một thời gian nữa nàng ta vẫn có thể nói vài lời với phu nhân.
Nhưng đối với Tri Ngu mà nói, tận mắt nhìn Thẩm Trăn từng bước rời xa ngay trước mắt mình, chẳng khác nào chứng kiến tia hy vọng có thể cứu giúp nàng cũng đang dần dần vụt mất.
Nếu có thể, thậm chí Tri Ngu muốn được ngủ chung giường với Thẩm Trăn đêm nay cũng được.
Thế nhưng, lòng bàn tay nóng rực bên hông lại siết chặt, không cho nàng tiến lại gần Thẩm Trăn, càng không cho nàng mở miệng cầu cứu.
Nàng càng giãy giụa, sức lực kia càng siết chặt khiến nàng đau đớn.
Mãi đến khi bóng dáng của Thẩm Trăn hoàn toàn biến mất, sự kiềm chế của Thẩm Dục trên người nàng mới đột ngột buông lỏng.
Thẩm Dục nhìn thấy vẻ thất vọng tột cùng của nàng, chỉ lạnh lùng nói tiếp: “Hôm nay bị ầm ĩ một trận như vậy, ta cũng mệt rồi.”
“Sáng mai, nếu nàng vẫn không thể quyết định chọn hình phạt nào thì đành để ta đích thân chọn giúp nàng vậy.”
Gần như không cho nàng bất kỳ sự lựa chọn nào.
Nếu nàng tự chọn thì có lẽ có thể chọn những hình phạt ít đau đớn hơn một chút.
Còn hắn chọn giúp nàng thì tất nhiên chỉ có thể làm theo ý hắn mà thôi.
Dường như Thẩm Dục muốn nghỉ ngơi, ánh mắt không còn dừng lại trên bóng dáng lẻ loi của thiếu nữ, dường như cũng hoàn toàn chẳng định bận tâm đến nàng nữa.
Chờ đến khi bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt Tri Ngu, Tri Ngu mới cắn môi, đột ngột bật dậy nhanh chóng mò mẫm về phía cửa.
Nàng muốn thử quay lại Hương Thù Uyển trước, nhưng thị vệ ngoài cửa không hề có ý định cho nàng rời đi.
Hiển nhiên, Thẩm Dục đã dặn dò từ trước.
Ngay lúc nàng còn chưa từ bỏ ý định, Bạch Tịch đang nhắm mắt dưỡng thần trong góc mới từ từ mở miệng.
“Nếu Phu nhân muốn trốn về Hương Thù Uyển để chờ người của Tri gia đến vào ngày mai thì vẫn nên dẹp bỏ ý định đó đi.”
“Nha hoàn Nhứ Nhứ của người đã bị bắt giữa đường rồi, có lẽ số phận hiện tại… của nàng ta cũng chẳng khác gì phu nhân.”
Lá bài duy nhất trong tay bị người ta vạch trần ngay tức khắc, thiếu nữ đứng trước cửa chợt thở gấp.
Rõ ràng những lần trước bọn họ đều nương tay với nàng.
Nhưng nếu chủ nhân bên trong thật sự muốn làm đến cùng thì sẽ không để lại cho nàng bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Ngón tay Tri Ngu bấu chặt vào khung cửa, hắn đã quyết không buông tha nàng như vậy, có lẽ lần này nàng thực sự sẽ thất bại.
Rõ ràng đã kiên trì đến tận lúc này, nếu bây giờ phải chấp nhận số phận như vậy thì e rằng chính Tri Ngu cũng chẳng cam lòng…
Đêm nay tưởng chừng như dài đằng đẵng, nhưng khi cơn buồn ngủ ập đến thì khoảnh khắc từ đêm đến hừng đông cũng chỉ là một lần chớp mắt mà thôi.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Dục tỉnh giấc chậm rãi bước ra ngoài, vén chuỗi rèm châu mới phát hiện trên chiếc ghế mỹ nhân ngoài kia có một bóng hình đáng thương đang cuộn tròn.
Lúc này trời không lạnh, trên ghế mỹ nhân cũng có một tấm thảm lông hồ ly tuyết bị Tri Ngu vô thức quấn lên người trong giấc ngủ, từ dưới đám lông trắng muốt chỉ lộ ra vài sợi tóc đen và gò má.
Hốc mắt nàng còn đỏ hoe, hiển nhiên có thể thấy đêm qua nàng đã lén khóc để trút ra nỗi uất ức ở nơi hắn không nhìn thấy.
Có lẽ bị ánh mắt âm trầm kia dừng trên người quá lâu, Tri Ngu từ trong cơn mơ màng dần dần mở mắt.
Vừa trông thấy bóng dáng trước ghế mỹ nhân, nàng lập tức giật mình ngồi bật dậy, đôi mắt lưu ly còn vương hơi sương tựa như chim non sợ cành cong.
Người nam nhân không vội ép buộc, chỉ cụp mắt xuống rồi hỏi: “Chọn xong chưa?”
Nhưng Tri Ngu lại mím chặt môi, dường như vẫn cố chấp không chịu mở miệng.
Thẩm Dục đánh giá nàng một lúc với vẻ mặt khó đoán, rồi chậm rãi lên tiếng: “Vậy thì…”
Ngay lúc hắn vừa định xoay người rời đi, vạt áo đột nhiên bị ai đó kéo lại, giọng nói run rẩy yếu ớt vang lên từ phía sau.
“Ta… ta đã ăn cánh hoa rồi…”
Cả người Thẩm Dục lập tức khựng lại.
Cánh hoa cuối cùng của Ngũ Sắc Yên là màu đỏ.
Hộp đựng nó hiện đang đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn.
Hắn đưa tay mở hộp, chỉ thấy bên trong trơ trọi cuống hoa trống rỗng, dường như hơi bất ngờ với lựa chọn mà nàng đưa ra.
Nàng đang đánh cược sao?
Đánh cược rằng hắn sẽ không thật sự trừng phạt nàng.
Hắn chỉ cố ý muốn dọa nàng sợ hãi.
Tốt nhất là sợ đến mức khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không dám đứng về phía đối lập và chống lại hắn nữa.
Thẩm Dục không phải người mềm lòng.
Nếu Tri Ngu đã đưa ra lựa chọn không nên, hắn không biết liệu mình có hận nàng không?
Hắn chưa từng hận bất kỳ ai, điều khiến hắn ghét nhất trong ký ức chỉ là từ từ dụ người đó vào bẫy, rồi từ từ huỷ hoại tất cả những gì người đó trân trọng ngay trước mắt họ.
Quyền thế, địa vị, tôn nghiêm, sự yếu đuối của bản tính con người nằm ở việc mất đi những thứ phù phiếm này, không cần Thẩm Dục ra tay, đối phương cũng sẽ tự mình đau khổ không muốn sống nữa.
Vậy nên, trước khi nàng sinh ra những ý nghĩ không nên có, tất nhiên cần phải có một sự dạy dỗ cần thiết.
Bất chợt, gò má bị một bàn tay nâng lên.
Dường như người nam nhân khẽ cười khẩy, cúi đầu hỏi nàng: “Nàng biết đây là thứ gì mà cũng dám ăn?”
Lông mi Tri Ngu run rẩy khép hờ, trong lòng thầm nghĩ chẳng qua cũng chỉ là một kiểu hành hạ tinh thần.
Lần trước nhốt nàng trong lồng chim, cánh hoa cuối cùng đó được giữ lại, phần lớn là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Dù nàng không muốn nghĩ sâu xa nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn thích nhìn dáng vẻ chật vật mất kiểm soát của nàng đến nhường nào…
Chỉ là lòng xấu hổ tột cùng khiến nàng khó đưa ra quyết định.
Nhưng cuối cùng, để không liên lụy đến Nhứ Nhứ, cũng để tránh phải bước vào căn phòng tra tấn kia một lần nữa, nàng chỉ có thể mở hộp gấm đựng Ngũ Sắc Yên ra rồi nuốt cánh hoa màu đỏ kia xuống.
Đêm qua, dường như vì lời nói của Thẩm Trăn mà hắn đưa nàng về phủ, nhưng ngẫm kỹ lại, chẳng phải là vì muốn thấy nàng đặt hy vọng sâu sắc vào Thẩm Trăn sao?
Cho nên mới cố ý mang nàng về, cố ý khiến nàng nhận ra, trong phủ này không có lấy một ai để nàng có thể dựa vào.
Hắn muốn đẩy nàng rơi vào cảnh không nơi nương tựa, chẳng qua cũng chỉ muốn nhìn thấy nàng khó chịu, nhìn thấy nàng cô độc bất lực…
Bị ép đến mức hoàn toàn rơi vào đường cùng mới là điều khiến hắn hài lòng.
Thế nhưng, mỹ nhân vốn luôn nhút nhát, yếu mềm lại bất chợt hất tay Thẩm Dục ra.
Đôi mắt nàng vẫn long lanh nước, nhưng lại nghiêng mặt đi không thèm nhìn hắn, dùng giọng điệu liều lĩnh nói: “Ta sẽ không cầu xin chàng nữa…”
Thật sự nuốt xuống cánh hoa kia rồi, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của bản thân lát nữa thôi là lòng nàng đã trào dâng nỗi tủi hờn vô tận.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi cánh hoa cuối cùng, tất cả cảm xúc sau khi được phóng đại vô cực, vốn dĩ mọi chuyện có thể chịu đựng được đều trở nên mong manh.
Đến mức này rồi, nếu hắn vẫn không hài lòng thì nàng cũng chẳng buồn để ý sắc mặt hắn nữa.
Dù sao nàng đã cố hết sức rồi.
Bị dồn ép đến cực hạn như vậy ngược lại sinh ra tâm lý phản nghịch.
Ánh mắt người nam nhân đột nhiên trở nên âm trầm.
“Vậy sao?”
Thậm chí nàng còn không biết cánh hoa cuối cùng đại diện cho điều gì mà cũng dám mạnh miệng như vậy.