- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thẩm Dục sắp chết rồi.
Sau khi Thái thượng hoàng được lão đại phu dùng một vị thuốc k*ch th*ch làm cho tỉnh lại, liền chủ động đứng ra rửa sạch mọi tội danh trên người Thẩm Dục, khôi phục thân phận cho hắn.
Cuối cùng mất mấy tháng cũng nghênh đón Thẩm Dục hồi kinh.
Tâm trạng của Tông Giác thì không cần nói, mà từ đầu đến cuối Thẩm Dục chỉ lặng lẽ chấp nhận.
Thiết yến, khôi phục thân phận, ban thưởng phủ hoàng tử.
Thẩm Dục đều thuận theo tất cả quá trình diễn ra.
Thế nhưng đúng lúc đó, chỉ một trận phong hàn suýt chút nữa đã lấy đi mạng hắn.
“Thân thể hắn vốn đã chịu đủ giày vò, nội thương ngoại thương chồng chất, vậy mà lại chưa từng được chăm sóc tử tế lần nào.”
“Chỉ một trận phong hàn đột ngột đã trực tiếp đánh tan lớp vỏ bọc “thân thể khỏe mạnh” trước kia của hắn, vậy mà trong cơn mê man, hắn thế nào cũng không uống nổi thuốc…”
Nếu có thể lựa chọn, lúc này Thanh Hòa tuyệt đối không muốn đến nhìn Tri Ngu một cái.
Trong lòng nàng ấy đã hận Tri Ngu đến tận xương tủy.
Hận nàng phản bội tình nghĩa giữa họ, càng hận nàng đã làm tổn thương Thẩm Dục.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù thế nào Thẩm Dục cũng không chịu uống thuốc, đại phu nói, thân thể hắn từng bị trọng thương, luôn sốt cao không dứt, lại không uống thuốc, nếu cứ tiếp tục không uống thuốc thì có nguy cơ điếc mù.
Ngay cả việc có giữ được mạng sống này hay không, cũng không chắc chắn.
Bởi vậy, khi Thanh Hòa nói “Thẩm Dục sắp chết rồi”, tuyệt đối không phải lời nói dọa dẫm.
“Điều đó không thể nào…”
Tri Ngu ngồi trên chiếc ghế, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang.
Nàng không biết mình sai ở đâu, nhưng Thẩm Dục nhất định sẽ không chết.
Có lẽ, hắn có thể tự mình vượt qua… cơn sốt cao này.
Ý nghĩ ấy chỉ mới thoáng qua trong đầu, Tri Ngu lại sợ hãi nhận ra dường như bản thân quá tàn nhẫn.
Nếu như hắn không vượt qua được thì sao?
Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Nàng dùng suy nghĩ như thế để an ủi bản thân mình để không tự trách, đương nhiên cũng là một cách vội vàng né tránh sự ích kỷ trong lòng mình.
“Ta mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao nếu Thẩm Dục mà chết, ta cũng sẽ không để ngươi sống!”
Thanh Hòa giận dữ nói.
Tri Ngu: “…”
Nàng nhìn ra được, Thanh Hòa trách nàng, nhưng căn bản sẽ không giết nàng.
Nếu đối phương thật có ý định ấy, e là đã ra tay từ sớm, đâu cần đợi đến hôm nay mới đến tìm nàng.
“Vậy trước khi giết ta, công chúa muốn ta làm gì?”
Thiếu nữ chủ động cho Thanh Hòa một bậc thang.
Thanh Hòa nghẹn họng nói: “Trước kia ngươi từng chăm sóc hắn, có phải sẽ có cách gì đó không?”
Có lẽ nàng ấy cũng đã nghe người khác nhắc đến.
Chắc là đang nói đến lần trước khi Thẩm Dục và Tri Ngu cùng nhau lăn xuống sườn dốc.
Lúc đó Thẩm Dục cũng bị thương, khi ấy Tri Ngu từng chăm sóc hắn một thời gian ở nhà người thợ săn.
Nhưng trên thực tế, khi đó Tri Ngu chẳng làm gì cả.
Tri Ngu nghĩ, nếu nàng cứ mặc kệ như thế, để Thẩm Dục chết đi như vậy, liệu có xảy ra biến cố nào còn tồi tệ hơn nữa không…
Nếu nàng ra tay giúp, chẳng phải lại tự khiến bản thân mình cuốn vào chuyện này một lần nữa hay sao?
Nhưng nghĩ lùi một bước, Tri Ngu cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc sau này có lẽ sẽ còn gặp gỡ Thẩm Dục.
Vì nhiệm vụ mà đắc tội với những người này, tất nhiên nàng cũng đã sớm tính sẵn đường lui cho bản thân.
Nếu sau khi Thẩm Dục tỉnh lại thật sự muốn truy cứu nàng, nàng cũng sẽ tìm cách để chứng minh bản thân, gột rửa tội lỗi của mình một chút.
Sau một hồi cân nhắc, có lẽ là Tri Ngu cuối cùng không muốn sự tự do khó khăn lắm mới giành được lại nảy sinh biến cố, cũng có thể là vì đứng trước mặt Thanh Hòa, nàng vốn không còn lựa chọn nào khác, nàng vẫn theo nàng ấy rời đi.
“Giờ ngươi chỉ là đang chuộc tội thôi, đừng mong người khác sẽ tha thứ cho mình.”
Trên đường đi, dường như Thanh Hòa vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng cảnh cáo nữ tử luôn giữ im lặng.
Tri Ngu chỉ siết chặt tay áo, khẽ đáp một tiếng “Được”.
Dường như bất kể người khác trách mắng hay oán hận nàng ra sao, nàng đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Thanh Hòa không khỏi cúi đầu liếc nàng một cái, lập tức quay mặt sang hướng khác.
Tri Ngu được Thanh Hòa dẫn vào một phủ đệ xa lạ.
Nơi này so với Thẩm phủ trước đây của Thẩm Dục càng thêm uy nghi lộng lẫy, quy mô phủ đệ cũng lớn hơn hẳn.
Khi đến trước cửa một gian phòng, một thị vệ sắc mặt lạnh lùng trông thấy thiếu nữ theo sau Thanh Hòa thì bất ngờ giơ tay ngăn lại.
“Sao công chúa lại đưa nàng ta đến đây?”
Nơi này rõ ràng không phải chỗ mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Những người biết Tri Ngu, đương nhiên cũng biết nàng ta đã không còn là thê tử của chủ tử nhà mình.
Càng biết rõ, nữ nhân này từng vứt bỏ lang quân…
Thanh Hòa lạnh nhạt đáp: “Để nàng thử một lần xem sao.”
Hiện giờ, dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là làm sao để Thẩm Dục có thể uống được thuốc.
Còn những chuyện khác, sau này tính toán cũng không muộn.
Thanh Hòa dẫn Tri Ngu vào phòng, ra hiệu Tri Ngu tiến lên đút thuốc cho Thẩm Dục.
Dưới ánh mắt của những người xung quanh, Tri Ngu cũng chỉ có thể cầm lấy bát thuốc không biết đã sắc lần thứ mấy trên chiếc ghế cao, cố gắng đút vào miệng người đang nằm trên giường.
Hai mắt Thẩm Dục nhắm nghiền, hơi thở có vẻ yếu ớt.
Nhưng dù Tri Ngu cố gắng thử mở miệng của hắn hay dùng thìa đút thuốc vào miệng hắn đều không được.
Tri Ngu vừa thử vừa vô thức suy nghĩ một chút.
Nàng nhớ lại những lần trước đây, cũng không phải là mình chưa từng đút thuốc thành công cho Thẩm Dục khi hắn hôn mê.
Chẳng hạn như lần nàng hạ xuân dược cho Thẩm Dục, nàng đã đút thành công thuốc giải dược cho hắn.
Nhưng đó là khi nàng dùng miệng đút thuốc cho hắn…
Nàng đã quyết tâm muốn rời xa, cho nên nếu bọn họ còn như vậy thì sẽ không phù hợp.
Thanh Hòa đứng bên cạnh nhìn mà nhíu mày: “Rốt cuộc là ngươi có làm được không?”
“Nếu hắn mà không uống thuốc thì sẽ chết vì sốt mất.”
Mi mắt Tri Ngu khẽ run run, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt tiều tụy gầy gò của hắn, sao nàng không biết rằng tất cả mọi thứ đều là do nàng mà ra.
Nghe Thanh Hòa nói hắn sắp chết, và tận mắt nhìn thấy bộ dạng thoi thóp sắp chết của hắn, là hai cú sốc hoàn toàn khác nhau.
Nàng cố kìm nén những gợn sóng trong lòng, nhẹ nhàng nói với Thanh Hòa: “Vậy các người ra ngoài đi, để ta thử một lần.”
Thanh Hòa hỏi: “Ngươi muốn giở trò gì?”
Tri Ngu trả lời: “Không phải công chúa đã nói rồi sao, nếu không cứu sống được hắn thì ta cũng phải chôn theo.”
“Trước khi tìm đến ta, chắc hẳn công chúa đã thử hết mọi cách, nếu đã không còn lựa chọn nào khác, chi bằng để ta thử một lần đi.”
Đối với những người đứng bên ngoài như họ, đương nhiên có rất nhiều thời gian để từ từ nghi ngờ và tranh luận.
Nhưng đối với Thẩm Dục đang nằm đây, đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Thanh Hòa nhìn Tri Ngu một cách đầy suy tư, không nói lời nào mà quay người bước ra khỏi phòng.
Trong phòng không có người khác.
Tri Ngu ngồi cạnh giường, lúc này mới thực sự nhìn kỹ Thẩm Dục, cảm thấy lồng ng.ực như bị những con côn trùng cắn xé rất khó chịu.
Vẻ mặt hắn rất tiều tụy, so với lần trước bị giáng làm dân thường, thì lần này còn nhợt nhạt tiều tụy hơn nhiều.
Cho dù là trong sách, khi hắn trải qua chuyện này cũng chịu không ít khổ sở.
Tri Ngu phát hiện trên mu bàn tay hắn lộ ra ngoài chăn dường như vẫn còn chút vết máu khô.
Nàng liền đứng dậy đi vắt một chiếc khăn ướt đến thử lau cho hắn, sau đó mới phát hiện những vết máu đó đều là những vết thương nhỏ li ti, dù có lau thì cũng chỉ lau được lớp bên ngoài.
Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều có liên quan đến mình.
Tim Tri Ngu chợt nhói lên, nhưng nghĩ lại nếu không làm như vậy thì hắn sẽ không có cơ hội sống.
Nàng nghĩ, dù giờ làm gì cũng chỉ coi như là bù đắp những sai lầm trước đây của nàng.
Nàng không do dự nữa, thử ngậm một ngụm thuốc đã nguội cho vào miệng, rồi lại áp môi mình lên môi hắn, cố gắng mở miệng hắn ra.
Lúc đầu có không thuận lợi cho lắm, ngược lại còn khiến Tri Ngu uống mất hai ngụm thuốc.
Tri Ngu phát hiện dường như hắn trong cơn hôn mê không phối hợp lắm, hơn nữa còn ngậm thuốc trong miệng, cũng không tiện cho nàng đút thuốc.
Sau khi nuốt thuốc xuống, nàng dứt khoát trực tiếp áp môi mình lên, dùng lưỡi chống lại đôi môi mỏng có chút lạnh của đối phương.
Nước bọt vô tình khiến đôi môi khô khốc của hắn trở nên bóng ướt, làm cho sắc môi tái nhợt ấy như được điểm thêm một chút huyết sắc.
Nửa thân thể mềm mại của nàng gần như đè hẳn lên người đối phương, đầu lưỡi cố gắng len lỏi giữa khe hở môi đang khép kín.
Cuối cùng cũng chạm được vào bên trong, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi hắn, rồi tiếp tục tìm cách mở hàm răng hắn.
Quá trình gấp gáp khiến Tri Ngu chẳng thể nghĩ nhiều, chỉ đành dùng cả hai tay nâng gò má nam nhân lên, thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản, nhưng chỗ khó khăn lại nằm ở sự tỉ mỉ giữa môi và lưỡi, còn chưa kịp thành công mà người bị hao kiệt sức lực trước lại chính là nàng, nửa chừng đành tạm dừng nghỉ ngơi, tựa vào lồng ng.ực hắn mà thở gấp từng hơi, miễn cưỡng điều hòa hô hấp đang rối loạn.
Cũng may không ai nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Tri Ngu lấy hết can đảm, tiếp tục nhẹ nhàng cạy mở hàm răng hắn, sau khi cạy mở, đầu lưỡi khẽ chạm vào lưỡi hắn, sự thân mật đã lâu không trải qua khiến toàn thân nàng đột nhiên run lên.
Đột nhiên, Tri Ngu ý thức được điều gì đó, vội vàng lùi người lại phía sau.
Nàng vốn là muốn đút thuốc cho hắn… chứ đâu phải muốn hôn hắn.
Nếu đã thành công như vậy rồi, vậy thì những bước tiếp theo để đút thuốc, e là cũng chẳng thể khác những bước vừa rồi.
Tri Ngu chỉ đành tự nhủ với bản thân, đứng trên góc độ cứu người thì mọi hành động đều xuất phát từ tấm lòng từ bi của phụ mẫu.
Làm như vậy cũng chỉ là để đút thuốc, hoàn toàn khác với những lần quấn quýt triền miên môi lưỡi giao hoà trước đây.
Sau khi ép bản thân ổn định lại nhịp tim đang dồn dập, Tri Ngu cố gắng đè nén ý nghĩ muốn rút lui, vội vã ngậm lấy thuốc vào trong miệng một lần nữa…
Lần này, từng ngụm từng ngụm thuốc đưa vào miệng hắn một cách dễ dàng, môi và răng của nam nhân được tách ra nhẹ nhàng, sau đó đầu lưỡi mềm mại chạm vào đầu lưỡi hắn, kiên nhân mớm từng chút thuốc một.
Chỉ đến khi cả bát thuốc đã được đút hết, đôi môi của hai người đều đỏ đến lạ thường.
Tri Ngu vội vàng lau khóe môi mình, cũng giúp Thẩm Dục lau sạch những vết nước không rõ trên môi.
Nàng đang định đứng dậy, lại phát hiện khi nãy vì căng thẳng mà tay nàng đã siết lấy vạt áo hắn, khiến lớp áo lót duy nhất trên người hắn gần như bị kéo xộc xệch, lại luống cuống cúi người xuống, sửa sang lại y phục cho hắn.
Trước khi sự kiên nhẫn của Thanh Hòa mất hết, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tri Ngu xuất hiện sau cánh cửa trông như đã bị vắt kiệt sức, khẽ nói: “Đã đút xong rồi…”
Thanh Hòa có chút không tin, nhưng sau khi vào phòng kiểm tra một lượt, thì thấy bát thuốc quả thực đã cạn, đôi môi của Thẩm Dục cũng không còn mím chặt như lúc nãy nữa.
Bất kể là thật hay giả, theo đơn thuốc mà lão đại phu kê, chậm nhất là chiều mai Thẩm Dục sẽ tỉnh lại, nghĩ rằng Tri Ngu cũng không cần phải nói dối.
“Cho dù không còn là phu quân của ngươi, thì cũng không thể đối xử dịu dàng với hắn một chút hay sao?”
Thanh Hòa liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm trên giường, giọng điệu không khỏi phàn nàn: “Ngươi cũng không thổi thuốc cho nguội đi, xem miệng hắn bị bỏng rồi kìa.”
Tri Ngu nghe vậy liền thuận theo ánh mắt nàng ấy nhìn sang, ánh mắt như thiêu đốt.
Bề ngoài, nàng cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận rằng môi hắn bị bỏng mà đỏ lên.
“Nếu không còn chuyện gì khác… thì ta xin phép cáo lui trước.”
Thanh Hòa vẫn không chịu tỏ ra hòa nhã với nàng, chỉ bảo Tri Ngu tự mình quay về rồi tự mình đóng cửa phòng lại, bàn tay không kìm được đặt lên ngực để che đi tiếng tim đập dồn dập vì chột dạ, đồng thời lên kế hoạch chuẩn bị vài thứ để có thể minh oan cho bản thân.
Nàng nghĩ, nếu hắn không so đo những những chuyện cũ thì thôi đi, nhưng nếu so đo …
Thì cơ hội sống sót mà vất vả lắm mới có được này, tuyệt đối không thể để Thẩm Dục vì hiểu lầm nàng mà trực tiếp hủy hoại mất.