- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 66: Thay đổi
Chương 66: Thay đổi
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Cái cớ mà Tri Ngu muốn tìm không hề khó.
Chỉ cần mượn danh nghĩa Tri gia là nàng có thể dễ dàng nói với Thẩm Dục đủ loại gợi ý.
“Khi ta ở Tri gia có nghe được vài lời đồn đại, còn có cả những cuộc nói chuyện bí mật…”
Tri Ngu vừa quan sát vẻ mặt của nam nhân, vừa tiếp tục nói: “Vị Hoàng đế kia, khi còn là Nhị hoàng tử không hề tầm thường vô dụng như những gì thể hiện ra bên ngoài.”
Thậm chí, trước khi Đại hoàng tử chết cũng không thừa nhận vụ án long bào là do hắn ta vu oan cho Tông Giác.
Ngược lại, hắn ta còn chửi rủa rằng đây là cái bẫy do chính Tông Giác cố ý giăng ra.
Nhưng những lời như vậy lại bị người khác coi là nói nhảm.
Dù sao đây cũng là tội danh tru di tam tộc, huống chi xưa nay Tông Giác luôn được người ta biết đến với vẻ phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể trù tính chuyện thâm sâu khó lường như vậy?
Vậy mà lại cố ý bày ra vụ án long bào ở phủ mình trước, dẫn dụ Đại hoàng tử vạch trần đàn áp.
Sau đó, vào thời điểm thích hợp, lại khiến Đại hoàng tử trở thành kẻ chủ mưu đứng sau vụ án long bào này.
Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo Đại hoàng tử hoàn toàn không thể trở mình.
Chuyện như vậy, cho dù có nói ra cũng chưa chắc sẽ có người tin.
Nhưng vì tự bảo vệ mình, vào thời khắc cuối cùng quả thực Đại hoàng tử đã tìm được một số bằng chứng có thể chứng minh mình hoàn toàn vô tội.
Đáng tiếc, hắn ta còn chưa kịp nói đã chết.
Tuy Tri Ngu lấy Tri gia ra làm bia đỡ đạn, nhưng tất cả những điều này đều là nội dung nàng đọc được trong sách.
Nhưng ngoài dự liệu của Tri Ngu, Thẩm Dục không tỏ ra quá ngạc nhiên về điều này.
Bởi vì những gì nàng nói, hắn đều biết.
Và có lẽ, hắn còn biết nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Việc Thẩm Dục ban đầu giúp đỡ Tông Giác đương nhiên không phải vì nhìn trúng sự lương thiện vô hại của đối phương.
Mà vốn dĩ bản thân hắn không phải người tốt đẹp gì.
Vả lại, từ xưa đến nay, có mấy người trở thành Hoàng đế là vì bản thân đơn giản?
Hắn chọn Tông Giác, là vì Tông Giác tàn nhẫn hơn Tông Tuân.
Dù Tông Tuân là Đại hoàng tử nhưng cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, giao hoàng vị cho hắn ta thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ ngồi không vững.
Giọng của Tri Ngu hơi dò xét: “Vậy lang quân phải đề phòng đối phương một chút…”
Nam nhân im lặng, đầu ngón tay lại lưu luyến vu.ốt ve cằm nàng, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt nàng.
Dù trong lòng căng thẳng nhưng nàng không dám lộ ra chút cảm xúc nào.
Sau đó mới nghe thấy, Thẩm Dục nhàn nhạt đáp lại một câu: “Ta biết rồi.”
Tri Ngu thấy khó khăn lắm mới có được một khởi đầu tốt đẹp.
Nhưng sau đó lại được đà lấn tới, dò xét thêm vài lần nữa.
Sự cứng nhắc của Thẩm Dục đối với một số nguyên tắc gần như bộc lộ bản chất lạnh lùng của hắn.
Ví dụ như khi hắn bàn chuyện với đồng liêu, sẽ không cho phép Tri Ngu ở lại Ỷ Nguy Các.
Mỗi lần thăm dò Tri Ngu đều không dám lộ liễu quá mức, nhưng dù làm cách nào cũng đều không thành công, khiến nàng không khỏi lo lắng.
Cho nên sau này khi đến Ỷ Nguy Các, tuy bề ngoài vẫn là dáng vẻ chờ lang quân trở về, nhưng lại có không ít lần lén lút xem xét khắp nơi ở bên trong.
Lấy cớ tò mò muốn âm thầm tìm ra một vài manh mối có ích.
Theo thường lệ, cứ mỗi khi Thẩm Dục và đám người kia trở về đều sẽ bàn chuyện ở Ỷ Nguy Các.
Hai bên trái phải mỗi bên hai hàng ghế.
Sau khi các quan viên ngồi xuống, các tỳ nữ cũng lần lượt dâng trà và bánh lên.
Thẩm Dục theo thói quen vòng qua bàn, đi đến trước bàn rồi ngồi xuống.
Chỉ là trước khi mở miệng, ánh mắt hắn bất ngờ liếc thấy có thứ gì đó dưới gầm bàn, mí mắt hắn khẽ giật một cái.
Sau khi nhìn kỹ, bèn thấy mỹ nhân đang trốn dưới gầm bàn với vẻ mặt bối rối.
Quan trọng hơn là, ánh mắt của Tri Ngu, người trong cuộc, lại hoang mang hơn bất cứ ai.
Trước đây, nàng luôn dặn dò tỳ nữ phải báo trước một tiếng khi Thẩm Dục trở về.
Nhưng có lẽ hôm nay không dặn dò kỹ càng, thế mà tỳ nữ kia thật sự không hề báo trước, không biết là do quên mất hay là do quá cứng nhắc (*) đây.
(*) Cứng nhắc ở đây tức là kiểu dặn dò thì mới làm, còn không dặn thì thôi ấy.
Chính vì vậy mà khi Thẩm Dục dẫn người khác vào trong bàn chuyện lại khiến nàng rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.
Trên tay cầm một cây bút ám chỉ với đối phương rằng nàng trốn ở đây chỉ là để nhặt cây bút lông rơi dưới gầm bàn.
Nhưng thực tế, trước khi hắn về, Tri Ngu đã phát hiện dưới gầm bàn có một vật trông giống như cơ quan.
Nàng đang muốn xem xét kỹ lưỡng thì xảy ra chuyện khó xử này, trong lúc nhất thời, cơ thể chỉ có thể tiếp tục cứng đờ chui xuống dưới gầm bàn.
Nghĩ đến bên ngoài đã đầy ắp người, Tri Ngu đành liều mình mong Thẩm Dục rộng lượng bỏ qua lần này, đừng để nàng xấu hổ trước mặt bao nhiêu người.
Thẩm Dục khẽ nhướng mày, sau đó chậm rãi nói với những người đang bàn chuyện: “Đợi một chút…”
Tuy Tri Ngu không hiểu rõ hắn, nhưng nghe thấy giọng điệu này liền đoán được có lẽ hắn muốn bảo bọn họ ngừng thảo luận lại, rồi tiếp tục bảo nàng ra ngoài như những lần trước.
Nhưng lần này khác với mọi khi ở chỗ, nếu thật sự bị gọi ra như vậy, Tri Ngu sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thấy hắn sắp nói tiếp, mỹ nhân lập tức tức giận cắn mạnh vào chân hắn một cái.
Nam nhân khẽ rít lên một tiếng nhịn đau.
Các quan viên khác lập tức tò mò ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dục đang ngồi phía sau bàn.
“Sao vậy đại nhân?”
Ánh mắt của Thẩm Dục lạnh lẽo liếc xuống gầm bàn.
Tri Ngu hơi sợ hãi, nhưng vẫn không chịu buông ra, đôi mắt lưu ly ngấn hơi sương.
Dường như nếu lần này hắn còn đuổi nàng ra ngoài thì nước mắt nàng nhất định sẽ trào ra.
Thẩm Dục vu.ốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, rồi trầm giọng nói: “Không sao, tiếp tục đi.”
Hắn thản nhiên tháo chiếc nhẫn ra, bề ngoài vẫn đang lắng nghe bọn họ nói chuyện qua lại.
Nhưng hắn lại âm thầm vu.ốt ve đôi môi đang cắn hắn của nàng, rồi đưa ngón tay vào cái miệng nhỏ mềm mại ấm áp như hắn tưởng tượng.
Hai tay mỹ nhân bám vào đầu gối hắn, nằm sấp trên đùi, ngửa chiếc cổ trắng ngần lên mà vẫn chẳng hay biết gì.
Đôi mắt ướt át mơ màng yếu ớt trừng hắn một cái rồi tiếp tục g*m c*n đầu ngón tay hắn để trút giận, để lại những dấu răng dày đặc ngứa ngáy trên đầu ngón tay.
Nàng nghĩ rằng bản thân cắn hắn rất đau.
Nào ngờ, chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy máu nóng sôi trào.
Ánh mắt của Thẩm Dục càng sâu hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nhưng những người kia hoàn toàn không hề nhận ra, thậm chí còn hỏi ý kiến hắn khi bàn luận đến một vấn đề gây tranh cãi lớn.
“Chắc hẳn Thẩm đại nhân cũng không đồng ý việc Thánh thượng bỏ qua miếng mồi ngon béo bở từ việc xây dựng trường đua ngựa trong tay Lâm gia chứ?”
Làm việc cho thiên tử, có không ít việc dù dốc sức mà chẳng được khen, nhưng cũng có những cơ hội béo bở hứa hẹn rất nhiều lợi lộc.
Ví dụ như việc xây dựng trường đua ngựa này, vốn dĩ nằm trong tay Lâm gia.
Trớ trêu là Lâm gia lại phạm phải một lỗi không lớn cũng chẳng nhỏ trong chuyện này, dẫn đến xảy ra sai sót.
Thế là bị đối thủ lập tức nắm được thóp, vội vàng đàn áp, ai nấy đều muốn giành lấy miếng bánh béo bở này về tay mình.
Hiện tại chuyện này đang rơi vào thế giằng co.
Mà Lâm gia lại là thân thích nhà ngoại của Dung Thái phi trong cung, Thẩm Dục và Dung Thái phi lại thân thiết như vậy, sao có thể đồng ý để miếng bánh béo bở này thoát khỏi tay Lâm gia được?
Vị đại nhân đặt câu hỏi ban đầu muốn Thẩm Dục đứng về phía mình.
Nhưng nào ngờ, Thẩm đại nhân chỉ ngồi trên ghế, giọng điệu nhàn nhạt đáp một tiếng “Có thể”.
Những quan viên bên dưới đang tranh cãi không ngừng: “…”
Nếu nhớ không nhầm thì Thẩm Dục chưa từng đồng ý chuyện này.
Sớm biết hắn dễ dàng trả lời như vậy thì còn bàn bạc cái quái gì nữa.
Cũng có người cảm thấy Thẩm Dục làm vậy là có ý sâu xa khác, có lẽ là cố ý nhả miếng mồi béo bở này ra để những đối thủ kia cắn xé lẫn nhau cũng chưa biết chừng?
Tóm lại, không ai có thể ngờ rằng, khi bọn họ đang bàn chuyện nghiêm túc, dưới gầm bàn của Thẩm Dục lại giấu một mỹ nhân quyến rũ đang cắn ngón tay hắn, hờn dỗi một cách tinh nghịch.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, Tri Ngu không còn lý do gì để tiếp tục trốn dưới gầm bàn nữa.
Vậy nên khi chỉ còn lại một mình nàng với Thẩm Dục, sự táo bạo vừa nãy của nàng lập tức như quả bóng xì hơi, chột dạ cầm cây bút lông đặt lên bàn.
“Thật không may, khi lang quân và các vị đại nhân đến, cây bút lông này lại đúng lúc rơi xuống đất.”
“Ta vừa mới nhặt lên thì mọi người đã vào rồi…”
Sau lời giải thích càng lúc càng lộ vẻ chột dạ, nam nhân vẫn giữ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Tri Ngu bằng ánh mắt âm u bất định.
Ánh mắt ấy khiến nàng cảm thấy hơi rợn người, người nam nhân lại gõ ngón tay xuống mặt bàn, bảo nàng lại gần.
Tri Ngu ngoan ngoãn đi tới, rồi bị hắn ôm eo kéo vào lòng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Trong khoảnh khắc cảm nhận được phản ứng cơ thể rất rõ ràng của hắn, hai má Tri Ngu càng nóng bừng hơn.
Sau khi hôn xong, Thẩm Dục còn thản nhiên uống trà lạnh trước khi ra khỏi cửa.
Giọng điệu hắn dịu dàng nhưng cũng đầy cảnh cáo: “Sau này không được như vậy nữa.”
Giọng hắn bình tĩnh đến mức không ai đoán được vui buồn, cũng chính vì vậy mà khiến da đầu Tri Ngu căng thẳng theo, luôn cảm thấy hắn có thể nổi giận bất cứ lúc nào.
Đương nhiên Thẩm Dục không phải là người hiền lành.
Nhưng nếu thật sự chọc giận hắn, có gánh nổi cơn giận của hắn hay không thì khó nói.
Tất nhiên Tri Ngu tự biết ý mà kiềm chế lại, ít nhất không thể tái diễn cảnh tượng giống như ngày hôm nay.
Trước mặt các đồng liêu của hắn, sự căng phồng dưới y phục khiến hắn luôn duy trì dáng vẻ vô cùng khó coi.
…
Những thay đổi gần đây giống như một chuyện mới lạ thú vị.
Nhưng những chỗ thỉnh thoảng vượt khỏi tầm kiểm soát lại khiến Thẩm Dục không vui chút nào.
Ban đầu, Thẩm Dục cho rằng chuyện ở thư phòng là chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao thì những ý nghĩ mãnh liệt như vậy xuất hiện thường xuyên khiến hắn cảm thấy mình giống như một con thú đang đ*ng d*c.
Nữ tử khiến hắn cảm thấy say đắm, và hắn cũng tận hưởng cảm giác môi lưỡi quấn quýt với nàng.
Nhưng khi nàng trốn dưới gầm bàn, hắn mới phát hiện d.ục vọ.ng của mình đối với nàng không chỉ dừng lại ở đó.
Nhiều ý nghĩ dơ bẩn hơn lặng lẽ hiện lên.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn luôn giữ vẻ lịch sự.
Khí chất siêu phàm, sáng sủa như trăng thanh gió mát của hắn thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Ngay cả một tỳ nữ nhỏ bé vì gan dạ liếc nhìn hắn một cái mà bất cẩn làm đổ nước lên vạt áo hắn.
Thẩm Dục chậm rãi nói câu “Không sao”.
Tỳ nữ kia lập tức đỏ mặt, vô cùng cảm kích: “Đa tạ lang quân rộng lượng.”
Dù sao thì lỗi lầm như của bọn họ, dù bị lôi ra đánh một trận cũng không tính là quá đáng.
Thẩm Dục chỉ khẽ nhếch môi, vẫn luôn khoan dung độ lượng với người khác.
Nhưng trên thực tế, dù chỉ nhấc ngón tay b*p ch*t tỳ nữ này, hắn cũng không hề chớp mắt một cái.
Hắn chỉ cảm thấy vỏ bọc của một người tốt phù hợp hơn để che giấu những thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Cứ ba năm, thiên tử lại mời vài vị đại thần tụ họp.
Hôm nay là mời mọi người cùng nhau thưởng thức một vở kịch mới của gánh hát.
Thấy vậy, vị tổng quản nội thị ở bên cạnh bèn chủ động giúp Thẩm Dục lau vạt áo, khi chạm vào cổ tay của Thẩm Dục bèn cười nói: “Trước đây tay của đại nhân lạnh lắm, giờ đã ấm hơn nhiều rồi…”
Tông Giác nghe vậy, hơi tò mò nghiêng đầu nhìn: “Thật sao? Thế mà trước đây ta không để ý điều này…”
Thẩm Dục tuỳ ý nói: “Chắc là do dạo này trời ấm lên thôi.”
Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm suy nghĩ về những thay đổi trong thời gian gần đây.
Không biết là tác dụng của Ngũ Sắc Yên hay là thứ gì khác.
Sau cuộc ân ái, dường như cơ thể hắn ấm áp hơn, tựa như có một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm bên trong, khiến hắn trông giống một người bình thường hơn.
Ánh mắt Thẩm Dục lướt qua năm ngón tay của mình, vẻ mặt trở nên khó dò.
Giờ cũng nảy sinh nhu cầu về t*nh d*c, dường như hắn đã tiến gần hơn một bước với trạng thái của một người bình thường.
Dù là ở trong cung xem những màn hát xướng buồn tẻ cũng khiến hắn nghĩ đến việc Tri Ngu xem thoại bản cũng rơi lệ.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ nàng xem vở kịch này có lẽ cũng sẽ khóc ướt vạt áo trong lòng hắn… ý muốn phải có được nàng càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Dục cảm thấy loại cảm xúc đặc biệt này trước đây chưa từng có.
Sau khi vở kịch kết thúc, các vị đại thần muốn giữ hắn lại cùng uống rượu.
Thẩm Dục từ chối: “Không cần đâu.”
Tông Giác thấy hắn không chịu ở lại, lập tức nói: “Vậy lần sau nhé.”
“Bạc Nhiên, lần sau nhất định phải nể mặt ta mà ở lại uống một chén đấy.”
Khoé môi Thẩm Dục ngậm ý cười, nhàn nhạt đáp một tiếng “Được”, rồi không do dự xoay người đi về phủ.