- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 126: Hồi cung (2)
Chương 126: Hồi cung (2)
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tri Ngu quên mất khi mình rời đi, nàng đã đi bao lâu, đi đi dừng dừng như thế nào mới đến được thôn Đào Nguyên này.
Thế nhưng, khi quay về, ngồi trên xe ngựa hoàng cung, chỉ mất vài ngày đã đến được kinh thành.
Một nơi đã lâu không gặp đến nỗi khiến nàng mơ hồ cảm thấy xa lạ.
Sau khi được đưa vào hoàng cung, nàng nóng lòng tìm A Bảo, liền thấy A Bảo đang vui vẻ chơi trò chơi với các cung nữ trong đình viện.
A Bảo nhìn thấy mẫu thân, ánh mắt hiện lên niềm vui lớn lao, chạy đến ôm chầm lấy Tri Ngu: “Mẫu thân, người đến chậm quá, mấy ngày nay có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp chơi với A Bảo.”
Tri Ngu cúi người ôm lấy nàng, tâm trạng phức tạp hỏi: “A Bảo có thích nơi này không?”
A Bảo cười nói: “Thích ạ, phụ thân nói, lát nữa sẽ sắp xếp người giỏi hơn cả tiên sinh dạy văn và sư phụ dạy võ đến dạy A Bảo, A Bảo chưa từng gặp người giỏi như vậy bao giờ…”
Tri Ngu: “Con gọi là gì…”
A Bảo thật thà nói: “Thúc thúc đẹp trai nói thúc ấy chính là kế phụ của A Bảo, nên A Bảo gọi thúc ấy là phụ thân.”
Tri Ngu: “…”
Trong khoảnh khắc, nàng không biết vẻ vô tư này của A Bảo rốt cuộc là tốt hay không tốt nữa…
Nhưng A Bảo thật sự sinh ra đã là công chúa, ngược lại là nàng đã mang A Bảo đi, để đứa nhỏ này cùng mình làm dân thường bấy lâu…
Tri Ngu không quá bận tâm về điều này, chỉ là A Bảo chơi nửa ngày thì buồn ngủ, ôm lấy nàng rồi muốn ngủ.
Xuân Hỉ ở phía sau lập tức dẫn Tri Ngu đến cung Phượng Loan thuộc về Trung Cung Hoàng hậu.
Cả căn phòng đầy cung nhân thấy Tri Ngu bước vào, lập tức đồng thanh hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu.”
Bước chân của Tri Ngu khi bước vào điện không khỏi hơi cứng lại, Xuân Hỉ ở một bên thì cười, ghé vào tai nàng thì thầm: “Hoàng hậu nương nương không cần câu nệ, vị trí này vẫn luôn là của người…”
Tri Ngu đành phải đưa A Bảo vào tẩm điện, đặt đứa nhỏ lên giường cho thoải mái.
Vài ngày sau, khi Thẩm Dục đã sắp xếp xong xuôi, hắn đến nói với Tri Ngu: “Khi chọn được ngày lành tháng tốt, ta sẽ cho người tuyên bố A Bảo là con của chúng ta, chỉ là khi sinh ra số mệnh có trở ngại, cần phải gửi vào am ni cô tu hành ba năm mới có thể hóa giải…”
Chuyện về A Bảo vốn đã luẩn quẩn trong lòng Tri Ngu mấy ngày.
Thấy hắn đột ngột đề cập đến, nàng hơi khẩn trương mở miệng nói: “Năm nay A Bảo bốn tuổi…”
Thẩm Dục sững sờ một chút, tự mình gật đầu: “Vẫn là A Ngu suy nghĩ rất chu đáo…”
Nếu A Bảo và A Huyền là cặp song sinh long phượng, không chỉ tên mà Khâm Thiên Giám đã đặt ban đầu có thể khớp, mà hơn nữa trong mấy triều trước song sinh long phượng đều bị coi là điềm bất thường.
Lý do cần gửi vào am ni cô tu hành sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Tri Ngu: “Không phải…”
Nàng muốn nói thẳng ra.
Nhưng lời đến môi, lại nhớ đến tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn.
Nàng nghĩ lần trước ngay cả A Huyền bốn tuổi cũng có thể khiến hắn tức đến thổ huyết, hắn không ổn định như vậy, có phải là kiêng kỵ những chuyện quá k.ích th.ích không?
Nàng dừng lại một chút, nghĩ rằng lúc này cũng không vội vàng, đợi lát nữa hỏi lão đại phu chắc sẽ ổn thỏa hơn.
Thẩm Dục rất mong muốn A Bảo được xác định thân phận công chúa, không để A Bảo chịu thiệt thòi, cũng là để giữ lại mẫu thân của nàng lại.
Còn Tri Ngu thì cũng vì A Bảo vốn dĩ là công chúa, nên những sắp xếp của hắn, nàng đều thấy hợp tình hợp lý.
Dù hai người có suy nghĩ không đồng điệu, nhưng lại thống nhất về chuyện này, đó là không thể để A Bảo chịu thiệt thòi thêm chút nào, còn phải ban cho đứa bé này thân phận công chúa cao quý.
Thẩm Dục cúi đầu phát hiện dường như nàng đang có tâm sự, sau khi đi ra khỏi điện, liền bảo Bạch Tịch điều tra lại những chuyện trước đây.
Tống gia và mọi thứ ở cái thôn Đào Nguyên nhỏ bé đó.
Sau khi tìm thấy nàng, cũng có thể lần ngược lại, truy tìm tất cả các lộ trình của nàng trước khi đến kinh thành.
Hắn sợ nàng ở bên ngoài chịu ấm ức mà không chịu nói ra.
Trước đây không cho thuộc hạ điều tra là sợ không kiểm soát được cảm xúc của mình mà làm ra những chuyện khiến nàng phản cảm.
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng đã giữ được nàng, đương nhiên hắn có thể lấy lại lý trí, cẩn thận sai bảo thuộc hạ làm việc.
Sau khi nhận lệnh, Bạch Tịch bắt tay vào sắp xếp chuyện này.
Bên này, Tri Ngu một mặt dẫn A Bảo từ từ làm quen với cuộc sống trong cung, thái độ của A Huyền mỗi ngày khi đến bái kiến nàng vô cùng thân thiết, điều này cũng khiến các cung nhân vốn hoài nghi về vị Hoàng hậu ở cung Phượng Loan cuối cùng cũng xóa tan nghi ngờ.
Nếu không phải là mẫu thân ruột của mình, sao Nhị hoàng tử có thể hiếu thuận và thân thiết với đối phương đến thế?
Và từ khi tiểu công chúa được đón về cung, không chỉ bệnh tình của Hoàng hậu thuyên giảm, bắt đầu xuất hiện thường xuyên, mà tiểu hoàng tử cũng trở nên hoạt bát hơn nhiều.
Trong cung, nhiều người lén lút đồn rằng tiểu công chúa này quả thực là một ngôi sao may mắn.
Trong cung còn có một Đại hoàng tử, sau này Tri Ngu cũng dần dần hỏi thăm về chuyện của cậu.
Nàng đã triệu kiến đối phương một lần, nhưng đứa trẻ đó thực sự rất nhát gan.
Sau khi run rẩy bái kiến Tri Ngu, Tri Ngu liên tục an ủi, bảo đứa trẻ đừng sợ.
Vì cậu được dùng để che chắn số mệnh cho A Huyền, dù là mê tín đơn thuần hay lý do nào khác, Tri Ngu không khỏi thương xót đứa bé rất nhiều.
“Con có thích hoàng cung không? Nếu không thích, ta sẽ khuyên bệ hạ cho con rời đi…”
Đại hoàng tử vội vàng lắc đầu: “Xin Hoàng hậu nương nương cho phép con được nương thân, con… nếu con ra ngoài, e rằng ngay cả cơm cũng không đủ ăn.”
Tri Ngu thấy cậu đáng thương, đành nhẹ giọng nói: “Vậy được.”
Sau đó lại tặng cho cậu một chiếc túi thơm.
“Những năm qua, e rằng con đã vất vả rồi.”
Đại hoàng tử rất đỗi kinh ngạc đón lấy chiếc túi thơm.
Đây là chiếc túi do đích thân Hoàng hậu nương nương làm, cậu biết tiểu công chúa và tiểu hoàng tử mỗi người đều có một chiếc.
Nhưng lại không dám tin rằng chiếc còn lại lại là dành cho mình.
Cậu vừa mừng vừa sợ, nói năng càng lắp bắp.
Cuối cùng, Tri Ngu lại dịu giọng dặn dò thái giám của cậu hãy chăm sóc Đại hoàng tử thật tốt, tên thái giám lập tức lanh lợi vâng lời.
Sau khi Đại hoàng tử rời đi, Tri Ngu ngồi tại chỗ mà dường như mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
Mọi thứ trong cung đều đã được sắp xếp ổn thỏa, thậm chí những việc tốt mà Thẩm Dục đã làm với danh nghĩa của nàng trong những năm qua, đều khiến nàng dù chẳng làm gì cả, khi trở về lại trở thành một người “hiền hậu” được mọi người yêu mến.
Đến khi cuối cùng nàng cũng dần thích nghi được một chút, đúng lúc này cung nhân báo với nàng rằng, lão đại phu mà Tri Ngu đã hỏi thăm sau khi trở về, cuối cùng cũng dẫn theo đệ tử ra ngoài hái thuốc đã hồi cung.
Tri Ngu nghe tin này liền vội vã đến Thái y viện tìm đối phương.
Sau bốn năm, lão đại phu gặp lại nàng, không khỏi thở dài: “Chấp niệm của hắn quả thật rất sâu…”
Tri Ngu vừa nhìn thấy lão đại phu, lập tức định quỳ xuống tạ ơn, nhưng lại bị lão đại phu lập tức đỡ tay ngăn lại.
“Nay người là Hoàng hậu tôn quý, tuyệt đối không được hành đại lễ này với lão thần.”
Tri Ngu nói: “Người là ân nhân, trước mặt ân nhân, không có phân biệt chủ thần gì cả…”
Lão đại phu bất lực thở dài, thấy ánh mắt nàng vẫn còn trong sáng, sau khi đi ra ngoài một vòng mà lại không bị thế tục vấy bẩn, không khỏi cảm thấy hiếm có.
Trong lúc hai người ôn chuyện, ông ấy kể cho Tri Ngu nghe một số chuyện đã xảy ra với Thẩm Dục trong những năm qua.
Hắn đã phát điên tìm kiếm khắp nơi như thế nào, rồi lại tự hành hạ bản thân, trong một thời gian đã mắc chứng hoang tưởng, bảo vệ Nhị hoàng tử quá mức.
“Có một đêm, ta lần theo vết máu trên đất đi vào tẩm điện, liền thấy khóe mắt bệ hạ chảy máu… Có lẽ là hắn va đầu vào đâu đó trong điện, có lẽ là tâm bệnh quá nặng, tóm lại, lúc đó hắn ngồi bệt dưới đất, tóc tai bù xù, trông rất đáng sợ…”
Giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, rõ ràng thuộc về U Minh Hoàng Tuyền, nhưng lại cứ như xác chết biết đi mà sống ở nhân gian.
Hắn không chịu chữa trị, cũng không chịu khám bệnh.
Chỉ đợi trời sáng, lau mặt rồi lại thượng triều như thường, cơ thể suy kiệt rất nhiều.
Chỉ là sau đó, hắn không còn như vậy nữa.
Dù là ban đêm cũng chỉ là không thể ngủ được, nhưng không còn làm đập nát bất cứ thứ gì trong điện, cũng không còn phát sinh dị trạng nào nữa.
Tri Ngu nghe mà lòng quặn thắt từng cơn, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ dù chỉ một chút.
Chỉ đợi lão đại phu dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi nàng: “Chuyện đứa bé…”
Lúc này Tri Ngu mới bừng tỉnh đáp: “Ta vốn định nói với chàng ấy, nhưng lại sợ cảm xúc của chàng ấy thay đổi quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên tạm thời cứ chiều theo ý chàng ấy…”
Lão đại phu gật đầu: “Cũng phải.”
Dường như ông ấy đồng tình với việc Tri Ngu có thể tạm thời không nói.
Tuy nhiên, ông ấy không phải là vì nghĩ cho thiên tử điều gì, mà đơn thuần cảm thấy thằng nhóc này xấu tính, xứng đáng bị giấu giếm một thời gian.
Cuối cùng Tri Ngu không nhịn được nhắc đến: “Lần này ta đến còn muốn hỏi về tình trạng sức khỏe hiện tại của bệ hạ…”
“Ta muốn biết, làm thế nào có thể chữa trị bệnh này của chàng ấy?”
Sắc mặt lão đại phu khá khó hiểu: “Cái này… không dễ như vậy.”
Lòng Tri Ngu chợt thắt lại, sau đó tiếp tục nói: “Ít nhất, ta muốn biết thêm về y lý trong lĩnh vực này, để còn biết chàng ấy kiêng khem gì trong ngày thường, hoặc ăn gì sẽ bổ hơn.”
Và nên làm gì nhiều hơn, không nên làm gì, nàng muốn biết tất cả.
Những cung nhân quen sợ sắc mặt của Thẩm Dục, trước đây Tri Ngu mơ hồ nghe nói rằng, khi ở thôn Đào Nguyên hắn ăn đủ ba bữa không thiếu bữa nào, nhưng khi ở trong cung, hắn không dùng bữa cũng không ai dám ngăn cản.
Trong tình trạng không ai quản thúc như vậy, dù cơ thể khỏe mạnh cũng sẽ dần dần suy yếu.
Lão đại phu thở dài: “Chuyện này không thể nói rõ trong một lần được, nếu Hoàng hậu không chê, sau này mỗi ngày dành nửa canh giờ đến học cùng các đồ nhi của ta là được.”
Ông ấy nói rồi ngừng lại, khá uyển chuyển nói với Tri Ngu: “Ngoài ra, Hoàng hậu nương nương cũng có thể thử g*** h*p một lần với bệ hạ, là có thể biết được một phần đáp án.”
Lão đại phu là đại phu, thậm chí còn đỡ đẻ cho Tri Ngu, đối với những chuyện nam nữ này ông ấy không có bất kỳ kiêng kỵ nào.
Tri Ngu nghe xong lời này như nắm được một manh mối, nhưng lại càng khó hiểu hơn.
Tuy nhiên, có một điểm thực sự kỳ lạ.
Nàng chợt nghĩ đến sau khi gặp lại Thẩm Dục, đối phương vẫn luôn không hề chạm vào nàng…
Chỉ đợi đến tối, thái giám bên cạnh thiên tử nói tối nay bệ hạ sẽ đến cung của Hoàng hậu.
Tri Ngu thoáng chốc hơi khẩn trương.
Khi tắm rửa, sau khi cung nhân lau khô người cho nàng, định thoa sáp thơm lên người nàng, nàng xấu hổ một lúc nhưng cũng không ngăn cản.
Lớp sáp thơm mềm mại khi xoa lên cơ thể sẽ khiến những vùng da mềm mại càng thêm mượt mà dưới ngón tay, và khi ẩn mình dưới lớp y phục mỏng manh, một mùi hương quyến rũ thoang thoảng cũng lan tỏa.
Ngay cả mái tóc đen óng được chăm sóc kỹ lưỡng cũng đen như lụa mềm, khoác thêm chiếc váy lụa mỏng màu nhạt ôm sát người, Tri Ngu chỉ khẽ nhìn vào gương, phát hiện mình trong gương mắt như chứa đựng cả x**n t*nh… rồi lại nóng bừng dời ánh mắt đi.
Thế nhưng đêm đó nàng nằm trên giường, khi Thẩm Dục đến, thấy nàng giả vờ ngủ liền dùng đầu ngón tay chạm vào môi nàng.
Mi mắt nàng run lên dữ dội, mở mắt ra, phát hiện trong đôi mắt đen của hắn chứa đựng sự trêu chọc đang đùa giỡn với mình, khóe mắt nàng càng đỏ bừng vì xấu hổ, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Thẩm Dục khẽ cười: “Đêm nay có hai vị đại thần muốn bàn bạc chuyện quan trọng với ta…”
Tri Ngu vội chống người dậy nói: “Vậy chẳng phải chàng không thể nghỉ ngơi sao?”
Nàng ngừng lại một chút, không khỏi dặn dò hắn: “Nếu nửa đêm có thể kết thúc, mai lại là ngày nghỉ ngơi, sáng mai đừng vội dậy sớm làm việc, hãy ngủ thêm một lúc đã.”
Đối phương đồng ý, nhưng chỉ ngồi bên giường nàng x** n*n lòng bàn tay nàng một cách lơ đãng, chưa ngồi được bao lâu thì thái giám bên ngoài đã thúc giục, hắn lập tức đứng dậy rời đi.
Dường như hắn chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi đến gặp nàng mà thôi.
Tri Ngu đợi hắn đi rồi mới nhận ra vừa nãy mình lại không giữ hắn lại, chỉ lo dặn dò hắn đừng quên nghỉ ngơi.
Nhưng nếu hắn thực sự có việc quan trọng cần giải quyết, nàng cũng không thể bắt hắn bỏ công việc để ở bên mình được…
Trong khoảng thời gian họ vừa hồi cung, bận rộn cũng là chuyện thường tình.
Ngay cả Tri Ngu khi làm quen với cuộc sống ở cung Phượng Loan cũng bận rộn một thời gian.
Trong thời gian đó, Tri Ngu muốn ra khỏi cung để gặp Uyển Trần sư thái, dù Thẩm Dục bận đến mấy cũng phải dành thời gian đích thân đi cùng nàng một chuyến.
Tri Ngu đến am, bèn trao lại một phần đồ vật mà Tuệ Chân sư thái đã giao cho nàng trước khi qua đời cho Uyển Trần sư thái.
“Tuệ Chân sư thái thường xuyên nhắc đến người, còn từng dặn dò, nếu có duyên, con cũng có thể đến đây nương náu.”
Tri Ngu kể với Uyển Trần sư thái về những chuyện xảy ra ở am của Tuệ Chân sư thái, Uyển Trần sư thái cũng thở dài tiếc nuối.
Uyển Trần sư thái nói: “Sư phụ đã viên tịch rồi, tức là đã tu hành viên mãn, con có thể mang những thứ này đến, ta rất cảm kích trong lòng…”
Sau khi hai người trò chuyện một lát, Uyển Trần sư thái nhìn Tri Ngu nói: “A Ngu thay đổi rất nhiều, dường như phiền muộn đã vơi đi nhiều rồi.”
Tri Ngu nói: “Cũng là nhờ được lắng nghe lời dạy của sư thái, những lúc hoang mang, cứ nghĩ đến lời sư thái là con lại tìm được lối ra.”
Uyển Trần sư thái cười nói: “Như vậy, vi sư sẽ tặng con thêm mấy chữ “tận hưởng vui vẻ trước mắt’.”
Đời người ngắn ngủi, nếu cứ mãi lo trước lo sau, nghĩ rằng hạnh phúc có lẽ ở quá khứ đã xảy ra, hoặc ở tương lai chưa đến, nhưng lại không ở hiện tại.
Thế thì người đó rất dễ bỏ lỡ hạnh phúc ngay trước mắt.
Trước đây tâm trạng của Tri Ngu chính là như vậy đối với Uyển Trần sư thái.
Nay nếu nàng có thể buông bỏ, thì nên kịp thời tháo gỡ nút thắt trong lòng, kịp thời tận hưởng niềm vui.
Tri Ngu chăm chú lắng nghe lời của Uyển Trần sư thái, trong lòng dường như có điều suy nghĩ.
Trên đường về, Tri Ngu ngồi lên xe ngựa, Thẩm Dục phát hiện nàng vẫn luôn im lặng không nói lời nào.
Hắn nào hay biết, Tri Ngu vẫn luôn suy đoán đi suy đoán lại lời lão đại phu, trong lòng vẫn luôn bất an vì chuyện đó.
Ngay sau đó, xe ngựa xóc nảy một cái, nàng mất tập trung, quả nhiên suýt chút nữa thì ngã.
Thẩm Dục sợ nàng bị va đập vào đâu đó, dứt khoát bế nàng ngồi vào lòng.
Tri Ngu vẫn còn đỏ mặt vì sự thân mật của hai người.
Dù sao thì đã bốn năm không có hành động thân mật quá mức nào, ngay cả lần trước, nàng cũng xấu hổ đến mức khó kiềm chế được.
Hiện giờ lại ngồi trong lòng hắn vào ban ngày, tự nhiên cũng khiến nàng không thể thích nghi được.
Nhưng nàng nhận ra đây chính là thời cơ tuyệt vời, đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.
Nàng nhìn chằm chằm vào gò má hắn, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng chạm nhẹ vào cằm hắn như vô tình chạm phải.
Hơi thở của Thẩm Dục khẽ nghẹn lại, hắn cúi mắt nhìn đôi môi đỏ mọng vừa chủ động của nàng, ánh mắt càng thâm trầm hơn.
Xe ngựa lăn bánh trên con đường rộng rãi.
Nhưng bên trong xe ngựa, nam nhân nắm lấy cằm mỹ nhân trong lòng, cúi người đưa môi răng xâm nhập vào miệng nàng.
Rắn chui vào miệng, ẩm ướt và nóng bỏng.
Chẳng giống loài máu lạnh chút nào, ngược lại tham lam quấn lấy chiếc lưỡi thơm trong miệng nàng không ngừng, ngay cả nước bọt cũng nuốt sạch không sót một chút nào như thể lưỡi rắn đang rêu rao sự hưng phấn.
Xe ngựa đi vào trong cung.
Cung nhân theo bản năng vén một góc rèm lên, liền thấy mỹ nhân trong xe ngựa quay lưng về phía mình.
Vạt áo mỹ nhân trượt xuống lưng, để lộ nửa vết hôn trên bờ vai trắng nõn, nhưng mỹ nhân lại hoàn toàn không hay biết, ánh mắt mơ màng, đầu lưỡi ngoan ngoãn li.ếm đầu ngón tay của nam nhân.
Li.ếm đến ướt át.
Khiến ánh mắt nam nhân bỗng tối sầm lại.
Rồi mỹ nhân mới chợt phát hiện ra tiểu cung nữ bên ngoài rèm, lập tức đỏ mặt đẩy Thẩm Dục ra.
Tiểu cung nữ kia cũng hoảng loạn buông rèm xuống.
Tri Ngu không ngờ đã đến hoàng cung rồi, lập tức mặt đỏ bừng nói: “Trả… trả lại cho ta…”
Nội y của nàng bị hắn đè dưới thân, nàng chỉ có thể che chắn vạt áo, miễn cưỡng che đi.
Nếu cứ thế bước ra ngoài, e rằng lớp áo mỏng sẽ để lộ thứ gì đó, nàng sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa…
Thẩm Dục vừa đưa chiếc nội y cho nàng, vừa nhìn chằm chằm không rời mắt.
Thấy nàng luống cuống mặc vào, hắn không những không giúp đỡ, mà thậm chí còn d.ục v.ọng mê hoặc cúi đầu xuống.
Cách lớp áo đó, con rắn nhỏ mặc kệ tất cả mà nuốt chửng những cánh hoa hồng nổi lên trên bề mặt chiếc áo.
Người trên xe không nán lại quá lâu, nhưng Tri Ngu rốt cuộc vẫn được Thẩm Dục bế xuống xe.
Trong lòng nàng vừa giận vừa bực.
Nội y thì đã mặc rồi, nhưng… trên áo ngoài lại có hai vệt ướt, còn khó coi hơn cả không mặc nội y.
Nàng được đặt lên giường, trong đôi mắt mơ màng đầy vẻ xấu hổ đến mức rơm rớm nước, nàng bảo hắn rời đi.
Thẩm Dục âu yếm hôn nàng một lát, rồi vì công việc bận rộn mà rời đi, sau khi hắn đi rồi, Tri Ngu mới sực nhớ ra mình định quyến rũ hắn.
Thế này chẳng phải là để hắn bắt nạt mình vô ích sao…
Lát nữa… có cần phải lại một lần nữa không?
Tri Ngu vẫn không hiểu ý của lão đại phu.
Bởi vì Thẩm Dục không có bất kỳ khó khăn nào.
Ngược lại, Tri Ngu không chỉ cảm thấy đối phương “c*ng tr**ng” rất rõ rệt.
Bốn năm không gặp, dường như hắn cũng cao lớn và tuấn tú hơn, kéo theo cả chỗ đó…
Cách lớp y phục.
So với trước đây dường như cũng thay đổi lớn hơn…
Má nàng chợt nóng bừng, càng không muốn nghĩ nhiều hơn.