- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Trải qua một đêm chuyển dạ, cuối cùng Tri Ngu cũng hạ sinh được một cặp song sinh.
Điều khiến lão đại phu vô cùng kinh ngạc, đây lại là một đôi long phượng thai hiếm gặp.
Tuy nhiên, để tránh gây ra phiền phức không cần thiết, tin tức Tri Ngu sinh nở gần như bị phong tỏa hoàn toàn.
Đối với Thẩm Dục, là nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần hắn trở về, tự nhiên sẽ dành cho nàng và con cái những điều tốt đẹp nhất.
Ngay cả khi Bạch Tịch muốn vào Ngọc Trâm Uyển để hỏi thăm, cũng chỉ có thể nghe từ miệng lão đại phu rằng “mẹ tròn con vuông”, còn là trai hay gái thì hoàn toàn không được tiết lộ, mọi tin tức về vị Tiệp dư đều được bảo vệ kín không một kẽ hở.
Sau khi Bạch Tịch rời đi, lão đại phu mới quay trở lại trong phòng.
Tri Ngu vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ngoài sự mệt mỏi trước và sau khi sinh thì sắc mặt nàng cũng không quá tiều tụy nhờ mấy tháng nay không ngừng uống thuốc bổ do lão đại phu kê.
Lão đại phu thở dài một tiếng nói: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Tri Ngu nhếch môi, không trả lời.
Trước đó, lão đại phu từng nói với nàng, ông ấy chính là người mà nàng từng tìm trong ngõ nhỏ hôm đó, khi đó bụng của Tri Ngu đã lớn rồi.
Lúc ấy, lão đại phu đã trao giấy thông hành vào tay Tri Ngu.
“Cả đời này ta nguyện làm đủ một trăm việc thiện, để tích phúc đức cho người trong lòng ta mong nhớ, mong kiếp sau nàng có thể đầu thai vào một gia đình tốt lành…”
“Vì vậy, những ai cần giúp đỡ tìm đến ta, ta đều sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
Tri Ngu đã tìm đến tận cửa, tự nhiên cũng là một trong những phần công đức mà ông ấy phải hoàn thành.
Lão đại phu nghĩ đến Thẩm Dục, hiếm khi lại sinh ra một tia không đành lòng, bèn nói với Tri Ngu: “Ngươi hẳn cũng biết, bệ hạ thật không dễ dàng gì…”
Khi nói lời này, ông ấy chỉ cho rằng Tri Ngu không biết chuyện.
Sự thật là những đoạn từng thoáng lướt qua trong sách trước đây cũng đủ để Tri Ngu hiểu được Thẩm Dục trước kia cũng chẳng sống tốt đẹp gì.
Thẩm Dục từng là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải tự mình vật lộn để sinh tồn.
Có lẽ hắn đã nhặt những thức ăn thừa mà những đứa trẻ khác bỏ đi để lấp đầy bụng, thậm chí còn nhét cả rễ cỏ vào miệng.
Trước khi thi đỗ trạng nguyên, hắn không hề quang minh lỗi lạc như lời đồn bên ngoài, để gom đủ tiền tham gia khoa cử, cái gì hắn cũng làm.
Sau này khi đã có chút tiếng tăm, hắn mới mở quán viết thư thuê, hoặc bán tranh chữ để giảm bớt sự túng thiếu.
Cũng chính vì thế mà bị Tri thị bắt gặp.
Dung mạo của hắn khó mà khiến người ta không rung động, Tri thị liền cưỡi ngựa giẫm đổ sạp hàng của hắn để thu hút sự chú ý, sau đó nhân cơ hội đưa cho hắn một tờ ngân phiếu.
Đương nhiên Thẩm Dục không chịu đựng sự sỉ nhục này, hôm đó lập tức đích thân đem ngân phiếu trả lại cho quản sự của Tri gia.
Nhưng ngay trong đêm đó, cảnh hắn nhận ngân phiếu ban ngày vẫn đám người xấu nhìn thấy, chúng phóng hỏa, thiêu rụi nơi trú ngụ duy nhất của hắn.
Từ đó về sau, cuộc sống của Thẩm Dục càng khó khăn hơn, sau khi thi đỗ, Tri thị lại nhớ tới hắn, liền dùng thủ đoạn để gả cho hắn.
Từ đó mới là khởi đầu cho tất cả những gì Tri Ngu biết về sau.
“Hắn thực sự không dễ dàng, lại còn nhận nuôi vài đứa trẻ như Bạch Tịch, nên bản thân hắn gần như không có dư dả lấy đồng bạc nào…”
Lão đại phu thở dài: “Năm đó cả nhà ta bị tru di, người trong lòng ta cũng bị liên lụy, lúc đó, sau khi Thẩm Dục vừa đỗ trạng nguyên, tuy có thời gian oai phong lẫm liệt, nhưng khi bước vào chốn quan trường, hắn không có gia thế hay bối cảnh, vẫn chỉ là một nhân tài sa sút.”
Hắn quá xuất sắc, lại khó bị kiểm soát nên rất dễ bị kẻ trên kiêng kỵ mà chèn ép, từ vị trí tốt đẹp ban đầu bị đẩy ra rìa.
Chính trong hoàn cảnh như thế, hắn tìm đến lão đại phu, hứa sẽ giúp lão đại phu điều tra nỗi oan khuất của phủ đệ năm xưa.
Trong khoảng thời gian ấy, Thẩm Dục liên tục bị quyền quý hợp sức đè ép, ngay cả chuyện hôn nhân cũng bị thiên kim quan gia trói buộc.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm được điều đã hứa với lão đại phu, khiến ông phải tâm phục khẩu phục.
“Đừng tưởng ta cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn, đem hết y thuật bản lĩnh ra cho hắn tùy ý sai khiến… nhưng con đường hắn đi tới hôm nay, kỳ thực không hề dễ dàng như người ngoài tưởng tượng.”
Ông ấy nói xong những lời ấy, những điều còn lại để mặc cho Tri Ngu tự suy nghĩ.
Chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa, không quên nhắc nàng một câu: “Nếu ngươi thật sự quyết tâm rời đi, thì tiểu hoàng tử không thể mang theo.”
“Thể chất của hoàng tử quá yếu, dù ngươi có đi hay không, bên cạnh nó cũng không thể rời khỏi ta…”
“Nó ở bên cạnh ta chăm sóc còn tạm được, nếu theo ngươi rời đi thì chắc chắn sẽ chết yểu…”
Có lẽ đây cũng là lý do mà sau khi tiểu công chúa vừa sinh ra đã hồng hào khỏe mạnh, miệng cười khúc khích không ngừng, trông rất đáng yêu.
Còn tiểu hoàng tử, bởi cơ thể yếu ớt, tuy không hay khóc, nhưng cũng chưa bao giờ bị ai chọc cười, tính tình giống hệt như Thẩm Dục.
Đặc biệt là đôi mắt đen ấy, càng giống phụ thân nó đến bảy tám phần.
Bóng lưng nữ tử nằm trên giường lúc này mới rõ ràng cứng đờ lại.
Đợi lão đại phu rời đi, Tri Ngu mới ngây người rất lâu, sau đó lặng lẽ mở bàn tay mình ra.
Nàng phát hiện trong lòng bàn tay, một hạt Phật châu đã nứt một lỗ hổng, không khỏi khép mắt lại, trong lòng vì những lời lão đại phu vừa nói mà run rẩy dữ dội hơn.
Nàng thậm chí không biết, liệu đây có phải là báo ứng vì đã cướp đi những gì không thuộc về mình.
Liệu lời nguyền rủa của A Nhiễm có thật sự ứng nghiệm, rằng vì đã đoạt mất tất cả những gì đáng ra thuộc về nữ chính, mà nghiệp báo cuối cùng lại giáng xuống chính con ruột của mình…
…
Hơn một tháng sau.
Đêm ấy, hành cung nơi Thái thượng hoàng ở bất ngờ bốc cháy.
Tất cả mọi người đều tập trung bảo vệ Thái thượng hoàng và công chúa Thanh Hòa.
Trong lúc đó, có người hỏi Thanh Hòa: “Bên Ngọc Trâm viện có cần phái người qua xem thử không…”
Thanh Hòa lạnh lùng liếc về một hướng nào đó: “Đó là sủng phi mới của thiên tử, liên quan gì đến chúng ta?”
Xưa nay nàng ấy vốn không thèm đi lấy lòng nữ nhân của Thẩm Dục, chỉ dồn hết nhân lực bảo vệ bên Thái thượng hoàng.
Sau khi hoàn thành bảy bảy bốn mươi chín ngày, Thẩm Dục mới xuất quan.
Ngày hắn trở lại hành cung, trong phòng chờ đợi hắn, chỉ còn lại một đứa bé.
Là đứa con duy nhất của hắn và Tri Ngu.
Trong căn phòng, lão đại phu và nhiều người quỳ trước mặt Thẩm Dục nói: “Tiệp dư muốn rời đi, có lẽ là mặc quần áo cung nhân lén lút bỏ trốn, có lẽ… là lợi dụng lúc nửa đêm mọi người đều ngủ say, trèo cửa sổ chạy thoát.”
Ông ấy nhìn Thẩm Dục, giọng điệu như có ý chỉ: “Nhưng bệ hạ nên hiểu, khi lòng một người không ở đây thì sẽ có hàng ngàn cách bỏ trốn.”
Giống như thiếu nữ này sau khi đến thế giới này, vốn dĩ là để theo đuổi tự do, chưa từng thay đổi sơ tâm của mình.
Quả nhiên, sắc mặt thiên tử trước mặt âm trầm đến đáng sợ, trong cơn thịnh nộ, hắn đạp về phía ông ấy.
May mắn thay, đồ đệ khác của lão đại phu, người chuyên làm công việc nặng nhọc đã cản một chút.
Cơ thể cường tráng như gấu đen vậy mà bị đạp đến hộc máu, có thể thấy c*́ đạp này nếu đạp vào xương cốt già nua c*̉a ông ấy, có thể sẽ tan rã ngay tại chỗ.
Lão đại phu biết cơn thịnh nộ c*̉a thiên tử từ đâu mà đến.
Hắn tin tưởng ông ấy nên mới giao Tiệp dư cho mình, lão đại phu quả thực không cô phụ sự tin tưởng c*̉a đối phương, đảm bảo Tiệp dư và con cái được bình an.
Thế nhưng ông ấy lại lén lút thả Tri Ngu đi.
Còn thiên tử càng tức giận hơn có lẽ là vì, dù đã có con với hắn, trong lòng Tri Ngu vẫn chỉ một lòng một dạ muốn rời đi.
Lão đại phu đỡ lấy đệ tử c*̉a mình không nhanh không chậm mở miệng: “Tiểu hoàng tử từ khi sinh ra thân thể đã yếu ớt, chỉ có ta mới có thể nuôi sống nó. Nếu ta bị thương hoặc tay chân bị làm sao, việc bốc thuốc cũng không còn chính xác như trước nữa…”
Thẩm Dục chỉ quay người ra lệnh cho thuộc hạ lập tức phong tỏa cổng thành, cho tất cả mọi người đi tìm.
Thế nhưng lần này khác với những lần trước, lồng ng.ực hắn như bị khoét một lỗ lớn.
Ngoài những cơn gió lạnh lướt qua, không gì có thể giữ lại được.
Bà vú được lão đại phu dặn dò cẩn thận bế đứa bé đến trước mặt Thẩm Dục, đứa bé này chẳng giống mẫu thân của cậu chút nào, trái lại rất giống phụ thân.
Thẩm Dục cúi đầu nhìn đứa nhỏ không khỏi nghĩ, rõ ràng nàng rất thích trẻ con mà, không phải sao?
Nhưng ngay cả khi bỏ trốn nàng cũng không muốn mang theo đứa bé này, có phải chỉ vì… đứa bé này là của hắn?
Ngón tay hắn chạm vào khóe mắt, chạm vào một vệt nước.
Gương mặt lạnh băng lúc này càng trông như một Tu La.
Đáy mắt đen thẳm âm u như nuốt chửng tất cả những dịu dàng và yêu thương từng hiện hữu trong khoảng thời gian này.
Đôi mắt đen láy đầy vẻ âm lạnh, oán độc.
Lừa đảo…
Nàng không thích hắn, cũng sẽ không thích con của họ.
Thậm chí ngày thường còn thương xót một con vật nhỏ, là người mềm lòng đến mức đọc sách thấy người khác chịu khổ cũng rơi lệ.
Vậy mà chỉ vì đứa trẻ này có một nửa cốt nhục của hắn, nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ như giẻ rách.
Lão đại phu đứng bên cạnh không lên tiếng, ông nhìn về phía đứa trẻ, không khỏi âm thầm thở dài.
Có lẽ khi đứa trẻ này lớn hơn một chút sẽ hiểu lầm rằng mẫu thân nó vì bệnh tật của cậu mà ghét bỏ cậu, ruồng bỏ cậu.
Nhưng dù vậy, lão đại phu cũng không thể mở lời thay mẫu thân cậu làm sáng tỏ điều gì.