- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Thế giới thực (kết thúc)
Mặc dù Tri Ngu được chăm sóc rất tốt, sức khỏe cũng vô cùng khỏe mạnh.
Người đàn ông lại càng quan tâm cô hơn khi bổ sung cho cô đủ loại dược phẩm dinh dưỡng.
Thế nhưng, vào lúc cô gần bước sang tuổi năm mươi, Tri Ngu vẫn dần nhận ra khoảng cách giữa mình và anh.
Khóe mắt cô đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, còn anh trông vẫn như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Anh đành phải nói với cô rằng: Anh không có cách nào để đánh dấu cô hay không thể cùng cô lập khế ước bạn đời.
Tri Ngu nghĩ điều này có lẽ liên quan đến ký ức bị lãng quên của mình.
Cũng có thể liên quan đến mặt trời mà cô từng nhìn thấy…
Tóm lại, có lẽ cô không phải là người ở đây,, khi mới đặt chân đến đây, cô chỉ xem đây như một nơi địa ngục, hoàn toàn không thể thích nghi được.
Cho dù là vậy, cô cũng chỉ khẽ mỉm cười, chẳng hề để tâm đến sự thật rằng mình sẽ già đi.
Khi người đàn ông kia ngắt một đóa hoa màu hồng nhỏ cài lên mái tóc cô, cô khẽ nói: “Không sao đâu, vốn dĩ em sẽ phải già đi mà…”
Có thể già đi bên người mình yêu thương mà không bệnh tật, cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Chỉ có một điều khiến cô không được tự nhiên là dáng vẻ của mình đang dần già đi, không còn xứng đôi với anh nữa.
Sau này, có lẽ sẽ trông giống như mẹ anh, thậm chí giống như bà nội anh.
Sống bên nhau nhiều năm, dường như người đàn ông cũng nhận ra được tâm tư của cô.
Thế là chẳng bao lâu sau, anh cũng thay đổi diện mạo của mình để già đi cùng cô.
Hai vợ chồng cùng nhau sinh ra những nếp nhăn nhăn nheo, cùng nhau để những sợi tóc bạc trắng.
Sau một trăm năm, nơi ấy chỉ còn lại một bia mộ khắc tên Tri Ngu.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua từ phía xa, dường như trông thấy một con rắn kỳ lạ quấn lấy bia mộ ấy.
Sau này người ta xem đó là một vật trang trí trên mộ, cũng chẳng ai quá bận tâm.
Chỉ là sau khi Tri Ngu qua đời, người đàn ông thần bí cũng biến mất khỏi toà thành cùng với cô.
Rất lâu sau đó, lâu đến mức những người ở đây đã trải qua vài thế hệ.
Mọi người bắt đầu quên mất vị tổ tông ấy, từng có lúc tranh cãi rằng trên đời liệu có tồn tại một người như vậy hay không.
Cho đến cuối cùng, có người đưa ra kết luận: Anh thật sự đã từng tồn tại.
Bởi vì trên trời vẫn còn “mặt trời” ngày nào cũng mọc phía trên lâu đài, và cứ đúng giờ lại lặn xuống vào buổi hoàng hôn.
Chỉ là không ai nhớ tên anh, chỉ biết anh là vị thần thoại trong thế giới này.
Mà thần thường sẽ không bao giờ xuất hiện trước con người.
(Bắt đầu từ đây tác giả chuyển sang giả thuyết thế giới khác nhưng vẫn viết chung trong 1 chương nên mình vẫn sẽ giữ nguyên đúng với dung lượng của nguyên tác.)
Lời của Cam: tôi lú quá, phải đi lội comment và đọc trước mấy chương mới hiểu tác giả viết chung mà không tách chương, bắt đầu hơi nản rồi đấy. =))))
Trong một không gian cực kỳ hỗn độn, người nam nhân mở chiếc nhẫn bạc, giải phóng luồng sức mạnh thần bí bên trong, đồng thời cũng giải phóng ra một sinh vật xa lạ.
“Xin chào chủ nhân.”
Ban đầu, sinh vật đó chỉ là một làn khói đen, sau đó dần dần mô phỏng khuôn mặt của người đối diện, vụng về chắp vá thành những đường nét ngũ quan đơn giản.
Nó sinh ra cũng không có giọng nói riêng, mà những âm điệu phát ra hoàn toàn bắt chước đối phương.
“Xin lỗi…”
“Về việc phu nhân không thể bị đánh dấu hay thiết lập khế ước, ta đã nói với ngài từ rất lâu rồi…”
“Bởi vì phu nhân không có linh hồn trọn vẹn, nên khế ước cũng không có hiệu lực trên một linh hồn bị khiếm khuyết.”
Mà nguyên nhân dẫn đến kết quả như vậy rất có thể là vì nàng không thuộc về nơi này.
Làn khói đen cũng không thể đoán được cụ thể nàng đến từ đâu.
“Ta chỉ có thể… nắm giữ mọi sự việc xảy ra từ lúc bắt đầu của thế giới này cho đến nay…”
Vì vậy rất có thể nàng là một người Trái Đất cổ đại từ hàng vạn năm trước.
Trong một vài sự cố bất ngờ, nàng đã lạc đến đây, bởi vì linh hồn không trọn vẹn cho nên không thể nhớ được quá khứ của chính mình…
“Cái gì, muốn tìm cách hồi sinh nàng ấy sao?”
Nhưng thế giới này lại thiếu thốn vật chất năng lượng, cho nên ở đây không thể bù đắp được…
Cuối cùng, sau một thời gian suy tính thì làn khói đen đã tìm ra cách trở về Trái Đất cổ đại.
Nơi đó có hàng ngàn thế giới, vô số thế giới song song đều tồn tại trong vũ trụ bao la.
Và để trở về Trái Đất cổ đại hàng vạn năm trước, chỉ có thể đi vào thông qua kẽ hở của các thế giới song song.
Vật trong chiếc nhẫn bạc là sức mạnh cộng sinh của nam nhân, một khi hòa vào linh hồn của hắn, khi đến thế giới hàng vạn năm trước sẽ vì năng lượng dư thừa mà biến thành ác quỷ chuyển thế.
Điều này có nghĩa là, khi hắn là “người” ở đây, mỗi kiếp của hắn sẽ không có khởi đầu tốt đẹp, cũng không có kết thúc viên mãn.
Loại chuyện này đến cả khói đen cũng không thể giải thích rõ, bởi lẽ nó thuộc một hệ thống quy tắc phức tạp của thế giới khác.
Tóm lại, linh hồn dư thừa sẽ trở thành ác quỷ.
Còn thiếu nữ lại thiếu mất một phần thì sẽ khuyết thiếu linh trí và cảm xúc.
“Thể hồn của nàng ấy không trọn vẹn, không thể luân hồi chuyển thế, cũng không thể bước vào thế giới song song.”
Cách duy nhất chính là để nam nhân lấy thân mình làm “hồn dẫn” cho thiếu nữ, để sau khi tiến vào thế giới song song, nàng có thể dựa vào vận khí của hắn mà nuôi dưỡng lại linh hồn.
Lúc đầu, vì không hiểu rõ cảm xúc của con người, khói đen đã thất bại rất nhiều lần.
Nó từng nghĩ chỉ cần đưa nàng đến thế giới song song nơi nam nhân đang sống là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng điều bất ngờ là cách làm ấy gần như chưa từng thành công lấy một lần.
Ví dụ, nó ném thẳng thiếu nữ vào một thế giới song song nào đó, khi đó thiếu nữ là công chúa của một tiểu quốc.
Đúng lúc đó, các tiểu quốc đang hỗn chiến.
Vị tiểu công chúa ấy bị xóc nảy trong cỗ xe ngựa, vương miện ngọc trai cũng kéo tóc sụp xuống bờ vai mảnh mai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, còn con bạch mã trung thành lại bị kẻ xấu hung hăng siết chặt dây cương vào cổ, khiến nó kích động đến mức phát điên lao đi.
Nó kéo nàng xông thẳng vào chiến trường đầy máu tánh, để nàng phải đối mặt với Diêm Vương giữa biển máu.
Toàn thân nam nhân sát khí nặng nề nắm chặt con bạch mã, cũng giống như nắm giữ trái tim đang run rẩy như muốn vỡ vụn của vị tiểu công chúa.
Hắn tiến lại gần cỗ xe, mà tiểu công chúa chỉ có thể nghẹn ngào ôm chặt lấy thân mình, ép sát vào góc xe phía trong.
Nam nhân đã nghe danh nàng là mỹ nhân tuyệt sắc ở kinh thành, tiểu công chúa sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng nàng lại là một người câm bẩm sinh, không biết nói chuyện.
Hắn đã giết người bấy lâu nay, bỗng nhiên nhìn thấy sự xuất hiện của nàng lại giống như nhìn thấy một đoá hoa trắng mọc lên từ giữa địa ngục.
Chính là đóa hoa trắng thuần duy nhất nở rộ trong biển máu tanh nồng.
Mà một sinh linh nhỏ bé như thế, trong môi trường khắc nghiệt đến tàn bạo này, sớm muộn gì cũng sẽ héo úa một cách đáng thương.
Bàn tay nhuốm máu nâng lấy gương mặt đang run rẩy của nàng, vết máu dính trên má nàng trắng nõn, cũng chạm vào vệt nước mắt nơi khóe mắt nàng.
Hàng mi dài rũ xuống, nàng run rẩy dữ dội.
Thế nhưng nam nhân lại nói với giọng điệu khó lường: “Nhìn ta.”
Tiểu công chúa vẫn không nhúc nhích, nam nhân phả hơi thở lạnh lẽo bên tai nàng: “Ngươi câm chứ không phải điếc, nhìn ta…”
Tiểu công chúa bị hắn dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy không ngừng, buộc phải ngước đôi mắt đẫm lệ hoảng sợ tột độ mà nhìn về phía hắn.
Đối diện với đôi mắt lưu ly đẫm lệ ấy, nam nhân bỗng khựng lại.
Hắn nâng đao lên, chém đứt sợi dây đang siết chặt cổ con bạch mã.
Bạch mã khôi phục lại hơi thở, thở hổn hển một hồi, rồi mới gắng gượng đứng dậy.
Đó là con ngựa trung thành nhất của tiểu công chúa, do chính tay nàng nuôi lớn.
Nó có linh tính, chỉ cần còn chút sức lực cũng sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này.
Tri Ngu cứ nghĩ nam nhân kia sẽ giết bạch mã, rồi giết luôn cả nàng.
Nàng cũng từng nghe nói về hắn, biết rõ biệt danh “Diêm Vương” của hắn, thậm chí từng tưởng tượng rằng hắn là một ác quỷ mặt xanh nanh vàng.
Nhưng hắn không như vậy, hắn là một nam nhân cao lớn tuấn tú, cho dù khuôn mặt dính chút máu của người khác, cũng có thể khiến người ta sợ hãi…
Nhưng mãi cho đến khi bạch mã đi xa, hắn vẫn không hề động thủ với nàng.
Dường như hơi khó tin, nàng công chúa vốn nhút nhát, sợ sệt bỗng nhiên thò người ra khỏi khung cửa sổ rộng lớn.
Chiếc vương miện ngọc trai cũng từ trên vai nàng trượt xuống đất vỡ tan tành, khiến những viên ngọc trai trắng muốt lăn vào vũng máu.
Nam nhân đứng lặng tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn đối diện với đôi mắt lưu ly của tiểu công chúa đang thò đầu ra cửa sổ.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo nàng, sau đó chậm rãi xoay người đi về hướng hoàn toàn ngược lại với nàng đến khi bụng hắn bị đâm đột ngột.
Lúc này nam nhân mới thu hồi đôi mắt u tối của mình, không thèm ngước mắt lên mà trực tiếp chém bay đầu kẻ đối diện.
…
Sau này, Tri Ngu sống ẩn dật cùng bạch mã ở một nơi sơn thủy hữu tình.
Một ngày nọ, nàng nghe tin nam nhân đã chết trên ngai vàng.
Nàng khá bất ngờ, không ngờ một người mạnh mẽ như vậy cũng có thể chết.
Nghe đồn vị bạo quân này đã dùng những thủ đoạn tàn bạo để thống nhất các tiểu quốc đang chia cắt, sau khi giết hết kẻ thù, hắn cảm thấy chán ghét và vô vị với thế giới này.
Hắn chán ghét thế giới này.
Khi một người trẻ tuổi được dân chúng xem là hiện thân của chính nghĩa đến chặt đầu hắn, hắn không hề chớp mắt, cũng không phản kháng.
Triều đại thay đổi, hài cốt của bạo quân bị vứt bỏ ở bãi tha ma.
Mấy chục năm sau, dường như có người đã chôn cất cho hắn một ngôi mộ nhỏ.
Đứa cháu gái được nhận nuôi nắm tay bà ngoại đi ngang qua, Tri Ngu nghe thấy cháu gái và cháu rể trò chuyện về lai lịch phần mộ của vị bạo quân kia.
Hoàng đế hiện tại rất tốt, là bách tính ủng hộ, đã không còn giống thời loạn lạc năm xưa.
Thời đại thịnh trị trước mắt, đêm đến không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, đây đúng là cảnh tượng xứng đáng với danh xưng “thái bình thịnh thế”.
Cháu gái lẩm bẩm: “Nghĩ lại thì bệnh câm của bà nội được chữa khỏi cũng phải cảm ơn hắn đấy…”
Bởi vì mấy chục năm trước, có một vị danh y từng chữa trị cho bạo quân, dưới sự đồng ý của hắn đã công bố một phương thuốc chữa bệnh câm kỳ lạ.
Chỉ là sau khi bài thuốc đó được công bố thì lại không thuận lợi truyền ra ngoài kinh thành.
Đến mấy chục năm sau, vào ngày hôm nay, cháu gái tình cờ nhìn thấy phương thuốc ấy dùng thử để chữa trị cho Tri Ngu, không ngờ lại thật sự khỏi hẳn.
Tri Ngu không nói gì, chỉ gỡ đóa hoa trắng xinh xắn cài trên mái tóc bạc của mình xuống.
Chốc lát sau, khi người đã rời đi, trên bia mộ nhỏ chỉ còn lại một đóa hoa trắng đơn độc bị gió nhẹ nhàng cuốn lật, lặng lẽ rơi xuống nấm mộ nhỏ.
…
Vài chục năm trước.
Vào một ngày sau khi bạo quân vừa thống nhất giang sơn, tâm phúc của hắn nhìn thấy một bức họa được treo trong điện.
Đó là một cuộn tranh trong số cống phẩm của một lần tiến cống.
Đối phương giới thiệu trong tranh là vị tiểu công chúa của một nước nào đó trước đây.
Nghe nói nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhan sắc chim sa cá lặn, còn đẹp hơn tranh vẽ đến ba phần.
Chỉ đáng tiếc, dường như nàng đã chết trong trận hỗn chiến đẫm máu năm ấy.
Bạo quân nhìn thấy bức họa liền lặng lẽ giữ lại.
Tên tâm phúc biết rõ nội tình không nhịn được hỏi: “Vì sao bệ hạ lại tha cho vị công chúa kia?”
Nam nhân không trả lời.
Lúc đó, xung quanh hắn là một hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, là địa ngục, mà đóa hoa trắng kia vốn dĩ chẳng thể sống nổi trong nơi như địa ngục ấy.
Hơn nữa, hắn là người không có ngày mai.
Dù khi đó, bạo quân cũng không rõ rằng mình còn có ngày mai hay không thì liên quan gì đến vị tiểu công chúa kia?
Chỉ đơn giản nghĩ đến điều này mà tha cho nàng một mạng.