- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
A Bảo trên giường ngủ say sưa.
Thẩm Dục đã nhìn thấy tiểu cô nương này vào ban ngày.
Khi nhìn thấy nàng, nàng đang ở cùng với nhi tử của mình, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt tay cậu, dẫn đứa nhi tử vốn ghét người khác chạm vào mình đi khắp nơi.
Thậm chí A Huyền vốn ưa sạch sẽ cũng đi theo nàng, vạt áo dính đầy bùn, khiến khóe môi vốn luôn căng cắng của cậu cũng khẽ nở nụ cười như có như không.
Bởi vì niềm vui của tiểu cô nương quá dễ lây lan cho người khác, ngay cả nụ cười cũng rất chói mắt và thu hút.
Lúc này nam nhân đang đáng giá tiểu cô nương ở cự ly gần, nhưng trong lòng hắn lại như bị một ngọn lửa ghen tuông lạnh lẽo gặm nhấm từng chút một, gặm đến thịt nát xương tan.
Một tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại như vậy, nhưng lại mới chỉ ba tuổi…
Là Tri Ngu rời xa hắn được hai năm thì lập tức có con với nam nhân khác sao?
Cũng phải, nàng yếu đuối và động lòng người như vậy, khi ở bên ngoài, có vô số cành cây cao lớn, thô ráp vội vàng muốn chiêu dụ nàng nương tựa vào.
Dù có che giấu đi dung nhan xinh đẹp thì có tác dụng gì, chỉ riêng đôi mắt phủ đầy sương mơ màng cũng có thể quyến rũ người ta mất hết lý trí.
Chưa kể, khi nàng dùng đôi cánh tay mềm mại trắng muốt ôm lấy cổ hắn và được hắn nhấc bổng, phản ứng của nàng còn mê hoặc, quyến rũ đến nhường nào, khiến người ta chìm đắm không thể dứt ra được.
Đến cả hắn còn không thể tự chủ, huống chi là những nam nhân khác, e rằng đã sớm quỳ rạp dưới váy nàng, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nàng rồi.
Thẩm Dục muốn nhìn kỹ tiểu cô nương, thấy nàng giống Tri Ngu đến vậy, môi như cánh hoa, hàng mi dài cong vút.
Nhìn từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng, giống như một bông hoa nhỏ trắng muốt bẩm sinh lớn lên dưới ánh nắng mặt trời, trong trắng không tì vết, lại rất thiện lương, thuần khiết.
Mà hắn, ngoại trừ vẻ bề ngoài trông cũng có thể nhìn được thì bên dưới lớp da ấy là sự u ám, tà ác, lòng dạ xấu xa, tính tình giống như con rắn thích ẩn mình trong cống rãnh ẩm ướt…
Quả nhiên, chỉ những đứa trẻ không hề giống hắn mới có thể lọt vào mắt nàng, được nàng yêu thương như ruột như gan.
Dường như hắn nhìn đến mức ngây dại.
Thậm chí không kìm được bắt đầu ảo tưởng liệu đứa con nàng sinh ra với người khác có thể giống hắn một chút nào không?
Nhưng không, hoàn toàn không có một chút tương đồng nào.
Người như hắn, căn bản không thể sinh ra một đứa trẻ khiến người ta ghen tỵ, sáng lạn như ánh mặt trời như vậy được.
Tri Ngu khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhưng bóng dáng hắn đã đến trước giường, đang cúi đầu ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của A Bảo.
Thẩm Dục không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Nói cho ta biết, những năm qua nàng đã trốn khỏi kinh thành bằng cách nào?”
Tri Ngu không nói nên lời, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trên giường, khi lại nhấc chân muốn đến gần hơn, Tri Ngu lập tức hoảng loạn, vội vàng ngăn cản.
Những ngón tay thon trắng đặt lên cánh tay hắn, ánh mắt khẩn thiết và lo lắng muốn ngăn trở.
Đừng mà…
Nàng không tiếng động ra khẩu hình, cả cơ thể vẫn còn run rẩy.
Nàng không biết mình đang sợ điều gì, là sợ hắn làm kinh động đến A Bảo đang ngủ say mà chưa biết gì, hay là sợ… sau khi biết nàng đã đưa nữ nhi của bọn họ đi, vì để trừng phạt nàng, hắn sẽ khiến hai mẫu tử họ phải chia lìa.
Thẩm Dục để mặc nàng kéo mình sang một căn phòng khác.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nghĩ đến việc nàng vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh, hiển nhiên là vui mừng; lại nghĩ đến việc ba bốn năm không gặp, nàng lại gả cho người khác, sinh con cho người khác…
Trái tim hắn dường như bị một con dao cùn từ từ khuấy nát, hoà lẫn với máu thịt, từng giọt tí tách nhỏ máu ra.
“Trong phòng này có nước nóng không?”
Tri Ngu nghe thấy hắn hỏi mình, vội vàng nói “Có”.
Trong lúc đó, nàng muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không thể rung chuyển được chút nào, đành mặc kệ hắn tuỳ ý tìm thấy chậu nước trong phòng, dùng chiếc khăn ướt, ngay dưới mắt hắn, đích thân hắn lau sạch trán nàng, giữa hai hàng lông mày, hai gò má, chóp mũi và cho đến tận cằm của nàng.
Công thức của lão đại phu đưa cho Tri Ngu sẽ không làm tổn thương da thịt, nhưng dù là thuốc tiên có thể dưỡng ẩm da đến đâu cũng không thể đắp liên tục trên mặt.
Vì vậy, sau khi trời tối, nàng đều lau sạch mặt, và khi trời sáng, lại dùng bột thuốc đã chuẩn bị sẵn bên gối trộn với nước thoa nhanh chóng.
Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, thỉnh thoảng gặp phải bất trắc cũng đều may mắn hóa giải được.
Khuôn mặt trắng mịn như tuyết của nàng, cho đến ngày hôm nay mới lại lộ ra dung nhan thật trước mặt người khác.
Làn da trắng mịn như ngọc trai, đôi mắt lưu ly tròn xoe như quả hạnh cũng đã xóa đi những vết xệ được kẻ chì ở khóe mắt, ngay cả đôi môi lúc này cũng vì quá căng thẳng mà cắn đến tươi tắn, căng mọng.
Thẩm Dục từ từ đặt lòng bàn tay lên má nàng, cảm nhận hơi ấm cơ thể thật của nàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn như bị mê hoặc, dường như không dám tin.
“Biết ta đã phản ứng như thế nào sau khi biết tin tức của nàng không?”
Hắn chỉ muốn nói chuyện với nàng thật nhiều để xác nhận thêm rằng nàng thực sự đã được hắn tìm trở về.
Dù nàng cụp mi mắt không chịu đối mặt, hắn vẫn tự mình nói cho nàng nghe.
“Ta cảm thấy như đang nằm mơ, bởi vì những giấc mơ đẹp có được manh mối về nàng quá nhiều, đến nỗi phản ứng đầu tiên là thất vọng…”
Khi đó hắn nghĩ rằng, thà tin đây là sự thật còn hơn chờ chút nữa tỉnh dậy, không phải chịu đựng nỗi đau xé lòng do sự thất vọng quá mức đó mang lại.
“Khi nàng không ở đây, trái tim ta đau nhói…”
Tri Ngu nghe thấy lời này, lập tức nhớ lại chuyện mình đã tự tay đả thương hắn vào mấy năm trước.
“Là… là khi đó đâm sâu quá sao?”
Thẩm Dục không nói, nàng lập tức hiểu ra.
Tri Ngu biết khi đó hắn rất có cảm tình với nàng…
Thế nhưng…
Nhưng nàng vẫn không hiểu.
Sau này hắn đã có Hoàng hậu rồi, không phải nên quên đi sao?
Nàng không dám hỏi.
Nàng biết mình sắp phải đối mặt với rất nhiều chất vấn, có lẽ… còn có cả sự trừng phạt từ hắn.
Nàng càng sợ hắn sẽ vì trút giận mà giết những người trong thôn.
Nhưng hắn vẫn có thể duy trì cái vẻ bình yên giả tạo khiến người ta cảm thấy khó chịu đó.
Cứ như thể chỉ gặp lại cố nhân tùy tiện hàn huyên vậy, hắn tiếp tục không nhanh không chậm hỏi: “Những năm qua, nàng sống có tốt không?”
Ánh mắt Tri Ngu khẽ run, nàng ngước mí mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng đáp một câu: “Tốt, tất cả… đều tốt.”
Thẩm Dục nhìn chằm chằm vào thân hình thướt tha của nàng ẩn dưới lớp áo mỏng.
“Có phải có kẻ xấu đã bắt cóc nàng đi không?”
Cơ thể nàng dưới lòng bàn tay hắn lại cứng đờ một lần nữa.
Chỉ vừa hỏi đến câu hỏi thứ hai, nàng đã không thể trả lời được.
Nàng mím chặt môi, không thể mở lời đáp, cứ như thể ngầm đồng ý với câu trả lời tự lừa dối mình của hắn.
Nhưng hắn thông minh đến thế, dù nàng thực sự dùng lý do này để lừa dối hắn.
Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến, rõ ràng nàng tự do tự tại như vậy, có thể thành thân cùng nam nhân khác, thậm chí có thể nuôi dưỡng những đứa trẻ khác, nhưng lại chưa từng một lần nghĩ đến việc quay về sao.
Dưới một khoảng lặng khó tả, Tri Ngu bị giữ chặt trên ghế, ngồi ở chỗ này bị ánh mắt hắn săm soi hết lần này đến lần khác, thực sự là một sự giày vò.
“Bệ… Lang quân vất vả ngàn dặm đón tiểu hoàng tử về nhà, chắc hẳn đi đường cũng mệt rồi…”
Nàng vừa nói, vừa vô tình ngước mi mắt nhìn hắn.
Lòng nàng đập thình thịch khi nhận ra hắn vẫn đặt ánh mắt đen thẳm lên người mình, nàng đành tiếp tục cụp mắt xuống, bị động đứng dậy, cố gắng dùng giọng điệu như không có chuyện gì mà nói: “Ta… ta trải giường chiếu cho lang quân, đành để lang quân đêm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm.”
Tri Ngu quay người đi về phía tủ, lấy ra bộ ga trải giường mới định để dành đến Tết mới dùng, rồi lại đi đến trải thêm một lớp nữa lên giường.
Trong suốt quá trình đó, Thẩm Dục không hề ngăn cản nàng.
Chỉ là đôi mắt đen láy không rời, nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của nàng, những cử động sống động đó, chân thật hơn gấp bội so với trong mơ.
Bên ngoài, màn đêm dần dần buông xuống.
Sau khi trải giường xong, Tri Ngu ấp úng nói: “Có gì muốn nói…”
Dưới ánh nhìn ngày càng áp bức của hắn, giọng nói của nàng càng trở nên khó khăn, nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
“Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai…”
Nàng định quay người rời đi sau khi dọn dẹp xong phòng cho hắn.
Càng gần cửa, dường như càng nhanh chóng được giải thoát.
Nhưng đúng lúc nàng đưa tay chạm vào tấm rèm, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười đầy ẩn ý.
Nam nhân chỉ khẽ cười một tiếng ở phía sau nàng, Tri Ngu hoàn toàn cứng đờ người lại.
Không thể nhúc nhích dù chỉ nửa tấc.
Nụ cười của Thẩm Dục không chạm đến đáy mắt.
Nàng biết rõ hắn.
Biết khi nào hắn vui, hoặc khi nào hắn tức giận.
Cũng như đêm nay rốt cuộc nàng có thể bước ra khỏi căn phòng này hay không… nàng đều hiểu rất rõ.