- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Có lẽ là do ban ngày đi chơi bên ngoài quá lâu, tốn không ít sức lực.
Khi Tri Ngu về nhà đợi nước nóng, không khỏi dựa vào bên cạnh lồng hấp nghi ngút khói mà chợp mắt một lúc.
Sau khi tỉnh dậy phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi.
Tri Ngu tiếc nuối nhìn bầu trời tối sầm, miệng chợt thốt lên “Toi rồi”.
Vừa rồi nàng chợp mắt lại mơ một giấc mơ khác.
Và lần này, Tri Ngu mơ thấy sau khi mình cưỡi ngựa làm đổ sạp hàng của thiếu niên, lập tức kiêu ngạo ném một tờ ngân phiếu thẳng vào mặt hắn.
Sau khi đêm xuống, thiếu niên bị một đám vô lại xông vào nhà, không chỉ đấm đá túi bụi mà còn muốn lục soát tờ ngân phiếu trên người hắn.
Nhưng khi thiếu niên trở về, hắn đã trả lại ngân phiếu cho quản sự Tri gia, đám người kia không tìm thấy, trong cơn giận dữ lập tức phóng hoả đốt căn nhà tranh của hắn, còn nhốt hắn vào bên trong.
Giấc mơ dừng lại ở đây, khiến Tri Ngu không biết cuối cùng thiếu niên có thoát ra được không.
Nhưng có lần thứ nhất, thì nàng không thể không lần thứ hai.
Tri Ngu thầm nghĩ tất cả đều tại nàng, chính nàng đã đưa ngân phiếu cho hắn ở nơi đông đúc dẫn đến tai hoạ này.
Trong đêm, Tri Ngu dựa theo trí nhớ mà tìm đến chỗ đó.
Khi đến được căn nhà nhỏ đó, lửa đã bốc lên ngùn ngụt.
Tri Ngu sai người đạp cửa, thiếu niên được cứu ra với khuôn mặt bên phải đẫm máu rất đáng sợ.
Đám tuỳ tùng bên cạnh Tri Ngu cũng kinh hãi: “Cô nương đừng lại gần…”
Tri Ngu lại không để ý, vội vàng lấy chiếc khăn tay bên người ra, ngón tay run rẩy lau vết máu trên mặt hắn.
Đương nhiên nàng không hy vọng người này vì mình mà bị lửa thiêu…
Chỉ là khi nàng căng thẳng dùng nước tuyết trên đất lau sạch mặt cho hắn, mới phát hiện những vết máu này không phải của hắn…
Tri Ngu không khỏi ngỡ ngàng: “Mặt ngươi không bị thương…”
Thiếu niên nén đau đớn trên người từ từ mở mắt, dùng đôi mắt đen sâu thẳm khó dò nhìn nàng.
Ngón tay của thiếu nữ rất mềm, mềm hơn cả thỏ con mà hắn từng sờ hồi nhỏ, trên người nàng toát ra mùi hương trong veo, khiến nơi bẩn thỉu này bỗng chốc hóa thành một giấc mơ nào đó.
Ngay cả vòng tay của nàng… cũng ấm áp.
Hắn miễn cưỡng lấy lại ý thức, chống đỡ cơ thể, hé mở đôi môi khô nứt nhợt nhạt hỏi: “Không biết tiểu thư… rốt cuộc muốn làm gì?”
Thiếu nữ lại nắm chặt khăn tay, luống cuống mở miệng: “Xin, xin lỗi.”
“Ta không biết đưa ngân phiếu cho ngươi lại sẽ hại ngươi, ta xin lỗi…”
Thậm chí, dường như hắn đã trả lại ngân phiếu rồi.
Thẩm Dục nhận thấy có vẻ nàng đang tự trách, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia nghiền ngẫm.
Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ bình thường, nhìn căn nhà đang bốc cháy, vô cảm nói: “Nhưng ta không còn nhà nữa rồi.”
Mặc dù, hắn cũng chưa bao giờ có một ngôi nhà.
Trong lòng Tri Ngu càng thêm hổ thẹn.
Nàng khẽ nói: “Nếu… nếu ngươi không ngại, có thể ở nhà ta.”
“Ta sẽ cho người chuẩn bị bút, mực, giấy, nghiên cho ngươi, để ngươi chuyên tâm đọc sách.”
Thiếu niên nghe được điều này, đôi mắt đen thâm thúy từ từ chuyển hướng nhìn nàng.
“Vì sao tiểu thư lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Giọng điệu Tri Ngu bất an: “Bởi vì đều là lỗi của ta, là ta không cẩn thận làm đổ sạp hàng của ngươi, còn gây ra cho ngươi nhiều phiền phức như vậy…”
“Ta phải chịu trách nhiệm về chuyện này…”
Nàng nói xong, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không biết ngươi có thể cho ta cơ hội để ta đền bù cho ngươi không?”
……
Sau khi Tri Ngu đưa thiếu niên về, trời đã khuya.
May là trong nhà cưng chiều nàng quá mức, nên việc nàng dùng quyền lực của mình ở trong nhà để che giấu là điều rất dễ dàng.
Người hầu sắp xếp thiếu niên vào một căn phòng, nói với hắn: “Căn phòng dành cho người hầu này sau này sẽ là chỗ của ngươi.”
Thẩm Dục nhìn căn phòng dành cho người hầu mà thấy vô cùng mỉa mai.
Thảo nào đa số mọi người thà làm chó của người giàu, chứ không muốn làm người nghèo.
Nơi đây ngay cả một căn phòng cho người hầu cũng tốt hơn chỗ ở ban đầu của hắn gấp trăm lần.
Chỉ là không biết, những người này rốt cuộc muốn làm gì?
Theo Thẩm Dục, giữa người với người tất yếu phải có sự trao đổi lợi ích, hoàn toàn không tồn tại sự thiện lương thuần túy.
Buổi tối, người hầu để lại bánh bao cho hắn, đợi đối phương rời đi, Thẩm Dục cố gắng xuống đất, vết thương trên người hắn lập tức nứt ra, chảy rất nhiều máu.
Thẩm Dục che lại một lúc nhưng không cầm máu được, dứt khoát mặc kệ nó.
Hắn dùng cành cây đào một cái tổ kiến, ném cả vỏ bánh bao và nhân cho kiến, phát hiện kiến ăn mà không chết, sau đó mới ngấu nghiến cắn cái bánh bao vào miệng.
Dù sao một ngày chỉ ăn nửa cái màn thầu, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn hàng ngày đều phải chịu đựng rất vất vả.
Sau khi ăn xong, dạ dày của hắn lại bất ngờ được lấp đầy thức ăn, khiến hắn cảm thấy không chân thực.
Thẩm Dục cho rằng, vị tiểu thư kia đối với hắn chắc chắn có mưu đồ gì đó, chỉ là hiện giờ còn chưa biết mà thôi.
Đến ngày thứ hai, có người đến dạy Thẩm Dục học quy tắc.
Đối phương là người hầu lâu năm trong viện của Tri Ngu, hiển nhiên không ưa thiếu niên được tiểu thư đưa về từ bên ngoài, cố tình khi dạy hắn quy tắc thì tìm cách khắc nghiệt và hành hạ hắn.
Thế nhưng thiếu niên này đều làm theo, khi rảnh rỗi vào buổi trưa, hắn lại âm thầm ngồi ở góc phòng mài một tảng đá.
Tối qua hắn suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu rõ hai huynh muội nhà này có ý đồ gì với hắn…
Cho nên Thẩm Dục cũng lười nghĩ.
Hắn có thể giết bọn họ trước khi bọn họ thực hiện ý đồ của mình.
Giết một nam nhân trưởng thành có quyền thế đối với thiếu niên bây giờ có lẽ còn chút khó khăn, nhưng giết một thiếu nữ đối với hắn mà nói có lẽ đơn giản như giết gà vậy.
……
Bên này, mới sáng sớm Tri Ngu đã bị kế mẫu gọi đến xem vài bức họa chân dung.
Nàng đã đến tuổi cập kê, người nhà vẫn luôn để ý tìm kiếm những mối xứng đôi cho nàng.
Chỉ là hôm nay thiếu nữ xem có vẻ lơ đễnh, Đào thị hỏi nàng: “A Ngu thích kiểu người nào có thể trực tiếp nói với mẫu thân, không cần phải ngại.”
Tri Ngu thực sự không có tâm trí nào để xem, do dự một chút, lảng tránh Đào thị: “Những người này… không được đẹp cho lắm.”
Đào thị ngẩn người, sau khi xem xét những bức họa đó, lập tức hiểu ra.
Bà mỉm cười tủm tỉm: “Hiểu rồi, vậy mẫu thân sẽ chọn lại cho con.”
Khi từ chỗ Đào thị trở về, Nhứ Nhứ chủ động đưa ra ý kiến: “Thì ra cô nương yêu thích nam nhân đẹp trai sao? Vậy cô nương hoàn toàn có thể bao nuôi “tiểu bạch kiểm” mà…”
Tri Ngu bị nàng ấy nói đến đỏ mặt, vội vàng phản bác: “Ta không có nghĩ mấy chuyện đó…”
Nhứ Nhứ: “Cũng đúng, những người đẹp trai nhất thường rất có khí phách, chưa chắc đã chịu để cô nương bao nuôi, nhưng chúng ta có thể hạ dược hắn, đợi cô nương hèn hạ đạt được mục đích rồi, dù hắn có hận cũng chẳng làm gì được…”
Tri Ngu lập tức không kìm được bịt miệng nàng ấy lại, đỏ mặt nói: “Ta thật sự không nghĩ đến những chuyện đó, ngươi đừng nói nữa.”
Nhứ Nhứ: “… Ưm.”
Nàng ấy nhận ra sao tính cách cô nương này lại mâu thuẫn thế? Không phải mình đang nói theo ý của nàng sao?
Đợi đến khi trời tối hẳn, rốt cuộc Tri Ngu không kìm được gọi người hầu bên ngoài vào, hỏi han tình hình của thiếu niên.
Không ngờ đối phương lại vô cùng nịnh nọt nói: “Cô nương yên tâm, tiểu nhân vẫn luôn dạy dỗ quy tắc cho hắn.”
Tri Ngu nghe vậy thì ngẩn người, vội vàng ngăn cản: “Không cần dạy, thân thể của hắn còn chưa khoẻ, cứ để hắn nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Người hầu kia lập tức ngớ người, thầm nghĩ chẳng qua là một cái mạng không đáng tiền, chết thì vứt đi là được, dưỡng thương gì chứ…
Tuy nhiên, cô nương đã lên tiếng, gã cũng chỉ đành đồng ý.
Đợi đối phương đi rồi, Tri Ngu không yên tâm, lại sai Nhứ Nhứ lén lút đi xem xét.
Nàng vẫn luôn bất an, đều do tối qua không hiểu sao lại đối mặt với đôi mắt đen thâm trầm của đối phương thì vô cớ cảm thấy rùng mình hoảng hốt.
Cứ như thể mình đã chọc phải thứ gì đó không nên chọc, khiến lòng nàng cả ngày hôm đó đều run rẩy.
Do đó hôm nay Tri Ngu cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm.
Thế nhưng đêm qua không hề có giấc mơ nào, đêm nay lại không hiểu sao tiếp nối.
Lần này, giấc mơ của Tri Ngu trở nên dài hơn.
Nàng mơ thấy tương lai thiếu niên quyền khuynh triều chính, địa vị cao vút, ngay sau đó cảnh tượng chuyển cảnh là cảnh hắn siết cổ nàng đến chết…
Nửa đêm bị giấc mơ dọa tỉnh, Tri Ngu gần như choáng váng tại chỗ.
Tuy trong mơ không thể hiện tất cả chi tiết và nội dung, nhưng liên hệ các đoạn trước sau, có thể đại khái hình dung ra một mối quan hệ nhân quả hoàn chỉnh.
Thì ra… thì ra vì ban đầu mình đã luôn ngược đãi, ức h**p thiếu niên, nên cuối cùng mình mới bị hắn siết cổ đến chết để hả giận sao?
Việc làm đổ sạp hàng trong mơ, và việc ngân phiếu mang đến tai họa cho hắn, khiến hắn suýt bị người ta phóng hỏa thiêu chết đều đã ứng nghiệm.
Có lẽ chính những điều này đã khiến hắn ghi hận nàng, kéo theo cả người nhà nàng cũng bị ghi hận.
Tim Tri Ngu đập loạn xạ không ngừng, vừa nghĩ đến phụ thân, huynh trưởng và kế mẫu đều sẽ chết thảm vì mình, trong lòng càng sợ hãi.
Đêm nàng ngủ không ngon, mắt thâm quầng, khiến Nhứ Nhứ nhìn thấy rất xót xa.
Nhưng Tri Ngu không chịu ngủ nữa, chỉ đợi trời sáng, nhất quyết sai Nhứ Nhứ gọi thiếu niên đến.
Trước khi Thẩm Dục gặp thiếu nữ, không những được tắm nước nóng sạch sẽ, mà còn có một bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm.
Thực ra, việc mới hay cũ không quan trọng đối với hắn, điều quan trọng nhất là bộ quần áo này rất vừa vặn.
Có lẽ vì đã được dạy quy tắc, sau khi thiếu niên bước đến liền quỳ xuống trước Tri Ngu, giọng điệu lễ phép nói: “Đa tạ tiểu thư đã cứu giúp…”
Tri Ngu vốn đang ngồi trên ghế, tay ôm chén trà nóng, nghĩ đến cảnh hắn sau này đăng cơ cửu ngũ chí tôn, chợt kinh hãi đến tê dại cả da đầu.
Nàng đứng cứng đờ tại chỗ, mãi không có bất kỳ phản ứng nào, thiếu niên khẽ nâng đôi mắt đen lên, sau khi Tri Ngu đối mặt với ánh mắt hắn thì càng khiếp vía hãi hùng.
Tri Ngu giữ bình tĩnh, bảo những người khác lui xuống trước, rồi vội vàng đỡ hắn dậy.
Nàng chủ động phủi bụi trên đầu gối cho hắn, trong tiềm thức coi hắn như vị Đế vương tương lai nắm giữ quyền sinh sát, giọng điệu hơi lấy lòng, nhẹ nhàng nói: “Đất lạnh lắm phải không? Trời lạnh thế này, đừng để bị cảm lạnh… Đầu gối của ngươi mới khỏi…”
Thẩm Dục nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang kề gần của nàng, cũng vô cớ cảm nhận được sự căng thẳng khác thường của nàng đối với hắn, cùng một thứ tình cảm không dám nhìn thẳng… Hắn không khỏi khẽ cúi mắt, chợt nghĩ ra điều gì đó.
Thiếu niên từ từ trả lời: “Không lạnh, đa tạ tiểu thư.”
Ngón tay Tri Ngu lập tức buông hắn ra, giọng điệu lúng túng: “Không lạnh là tốt rồi…”
Nàng tuỳ tiện hỏi thăm vài câu, rồi thật sự không chịu nổi áp lực khi ở cùng phòng với hắn, đành bảo hắn quay về.
Thiếu niên tự nhiên thuận theo lui xuống.
Chỉ đợi rời khỏi viện của thiếu nữ, sau khi Thẩm Dục trở về, chậm rãi đến trước chậu nước, hắn rửa sạch đôi tay đồng thời cúi đầu nhìn vào chậu nước.
Chuyện vẫn luôn hoang mang dường như cuối cùng đã có câu trả lời.
Hắn nhìn bóng mình trên mặt nước, nhận ra vẻ ngoài này quả thực rất có lợi thế, trong số các nam tử cũng có thể coi là ưa nhìn…
Phát hiện có lẽ đối phương h*m m**n vẻ ngoài của hắn, ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
Dù sao Thẩm Dục nằm mơ cũng không thể ngờ, lại có một ngày vẻ ngoài gầy yếu vô dụng này có thể phát huy tác dụng.