- Trang chủ
- Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
- Chương 21: Bắt nạt
Chương 21: Bắt nạt
Truyện: Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Tác giả: Triền Chi Bồ Đào
- Chương 1: Ma quỷ lòng dạ độc ác
- Chương 2: Không biết xấu hổ
- Chương 3: Kiểm tra cơ thể phu quân
- Chương 4: Tra tấn
- Chương 5: Hành hạ nữ chính
- Chương 6: Cố ý ngã vào lòng
- Chương 7: Hãm hại vai chính
- Chương 8: Cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp
- Chương 9: Điều tồi tệ là cổ bị một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt
- Chương 10: Sao muội lại run rẩy?
- Chương 11: Tắm rửa
- Chương 12: Làm nũng
- Chương 13: Là muốn vi phu ngủ cùng nàng?
- Chương 14: Bất thường
- Chương 15: Nàng đè lên y phục của ta rồi
- Chương 16: Nàng hoàn toàn không thể đấu lại hắn
- Chương 17: Bị véo đến bầm tím cả đùi
- Chương 18: Chưa trải sự đời
- Chương 19: Mất khống chế
- Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
- Chương 21: Bắt nạt
- Chương 22: Kìm nén
- Chương 23: Trò chơi vẫn chưa kết thúc
- Chương 24: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (1)
- Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
- Chương 26: Đút thuốc
- Chương 27: Quá đáng
- Chương 28: Nắm giữ con mồi
- Chương 29: Bái Phật
- Chương 30: Con rắn xấu xa (1)
- Chương 31: Con rắn xấu xa (2)
- Chương 32: Chọn một trong hai (1)
- Chương 33: Chọn một trong hai (2)
- Chương 34: Bị ép phải nghe lén
- Chương 35: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (1)
- Chương 36: Chuyện xấu xa phải làm như thế này mới giống người xấu (2)
- Chương 37: Đưa cho nàng hưu thư?
- Chương 38: Vạch trần (1)
- Chương 39: Vạch trần (2)
- Chương 40: Thử thách đáng sợ khiến người ta lạnh sống lưng
- Chương 41: Bỏ trốn
- Chương 42: Trở về nhà
- Chương 43: Phát tác
- Chương 44: Vòng phát tác thứ hai
- Chương 45: Bồi thường cho nàng
- Chương 46: Lòng dạ
- Chương 47: Rơi xuống nước (1)
- Chương 48: Rơi xuống nước (2)
- Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)
- Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)
- Chương 51: Thực hiện lời hứa
- Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi
- Chương 53: Thanh lâu
- Chương 54: Bại lộ thân phận
- Chương 55: Đối đầu
- Chương 56: Dầm mưa (1)
- Chương 57: Dầm mưa (2)
- Chương 58: Xiềng xích hoa sen
- Chương 59: Giúp ta tháo chiếc trâm cài tóc ra
- Chương 60: Mời phu nhân xuống xe
- Chương 61: Lấp hố
- Chương 62: Đi vào... ngủ...
- Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)
- Chương 64: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (2)
- Chương 65: Vẫn chưa thoả mãn
- Chương 66: Thay đổi
- Chương 67: Giải pháp nguy hiểm
- Chương 68: Thuốc tránh thai
- Chương 69: Nàng muốn có một đứa con
- Chương 70: Nàng có thể tự tay lật đổ Thẩm Dục
- Chương 71: Lại đây, giờ hãy coi ta như con ngựa đó (1)
- Chương 72: Lại đây, giờ hay coi ta như con ngựa đó (2)
- Chương 73: Nghiền xương nàng thành tro (1)
- Chương 74: Nghiền xương nàng thành tro (2)
- Chương 75: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (1)
- Chương 76: Hắn đã từng cho nàng cơ hội (2)
- Chương 77: Hắn sẽ không nương tay với nàng nữa
- Chương 78: Không biết thần có thể xem vết thương của bệ hạ được không?
- Chương 79: Khóc cái gì, thật sự được làm bằng nước hay sao?
- Chương 80: Đỡ lấy
- Chương 81: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (1)
- Chương 82: Lúc ở riêng tư, hắn thô lỗ với nàng như vậy sao? (2)
- Chương 83: Nhị lang là ai?
- Chương 84: Quân thần
- Chương 85: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (1)
- Chương 86: Chúc mừng bạn, nhiệm vụ đã kết thúc (2)
- Chương 87: Âm thầm cho uống thuốc (1)
- Chương 88: Âm thầm cho uống thuốc (2)
- Chương 89: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (1)
- Chương 90: Chúng ta... có thể tiếp tục làm bằng hữu (2)
- Chương 91: Cưỡi ngựa
- Chương 92: Cáo biệt
- Chương 93: Ngục giam (1)
- Chương 94: Ngục giam (2)
- Chương 95: Phu nhân đừng đợi nữa, bệ hạ thực sự rất bận
- Chương 96: Ngọc hồng lựu
- Chương 97: Độc Hải Đường
- Chương 98: Mất hết năm giác quan (1)
- Chương 99: Mất hết năm giác quan (2)
- Chương 100: Nàng chơi trò này có vui không? (1)
- Chương 101: Nàng chơi trò này có vui không? (2)
- Chương 102: Rắn
- Chương 103: Nữ nô tỳ (1)
- Chương 104: Nữ nô tỳ (2)
- Chương 105: Thẩm Trăn quay về (1)
- Chương 106: Thẩm Trăn quay về (2)
- Chương 107: Có cách nào để giữ lại linh hồn tà ma và trục xuất nguyên chủ không?
- Chương 108: Bắt được nàng rồi
- Chương 109: Sinh con + Bỏ trốn (1)
- Chương 110: Sinh con + Bỏ trốn (2)
- Chương 111: Sinh con + Bỏ trốn (3)
- Chương 112: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (1)
- Chương 113: Vì sao nữ nhân đó không cần chúng ta? (2)
- Chương 114: Có thể đường hoàng bỏ phu bỏ con rồi phải không?
- Chương 115: Đây là mẫu thân sao? (1)
- Chương 116: Đây là mẫu thân sao? (2)
- Chương 117: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (1)
- Chương 118: Một bàn tay nhợt nhạt nắm chặt lấy nàng (2)
- Chương 119: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (1)
- Chương 120: Không có nàng, trái tim ta đau nhói (2)
- Chương 121: A Bảo nói: "Phụ thân của con chết rồi." (1)
- Chương 122: A Bảo nói: "Phụ thân ruột của con chết rồi." (2)
- Chương 123: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ tự hạ thấp thân phận (1)
- Chương 124: Hắn so đo với một con chó cũng không sợ bị hạ thấp thân phận (2)
- Chương 125: Hồi cung (1)
- Chương 126: Hồi cung (2)
- Chương 127: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (1)
- Chương 128: Làm sao một con dao găm có thể lớn như vậy được? (2)
- Chương 129: Dây xích chó
- Chương 130: Sinh nhật [Hoàn chính văn]
- Chương 131: hế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (1)
- Chương 132: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (2)
- Chương 133: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (3)
- Chương 134: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (4)
- Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)
- Chương 136: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (6)
- Chương 137: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (7)
- Chương 138: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (8)
- Chương 139: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (9)
- Chương 140: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (10)
- Chương 141: Thế giới khởi nguyên (hoàn): Lưỡi đao chuyển kiếp, cẩn thận nhảy hố
- Chương 142: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Bị Thái tử nhìn lén
- Chương 143: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Đặt bàn tay nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn
- Chương 144: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Hắn sẽ nghĩ nàng là đứa trẻ xấu xa
- Chương 145: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Phải thành hôn với Thái tử vào cuối tháng
- Chương 146: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Quyến rũ thất bại
- Chương 147: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Người hầu hạ bệ hạ đêm qua chính là nô tì
- Chương 148: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Có phải vì thích trẫm không?
- Chương 149: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử
- Chương 150: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Thái tử không làm được, đương nhiên nên để trẫm là phụ hoàng đây làm thay
- Chương 151: Nữ tử mồ côi trong cung x Hoàng đế: Tại sao trẫm không thể đến?
- Chương 152: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (1)
- Chương 153: Thiên kim x Nô lệ: Lần đầu gặp gỡ Thẩm Dục (2)
- Chương 154: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (1)
- Chương 155: Thiên kim x Nô lệ: Hắn, hắn tè dầm sao? (2)
- Chương 156: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (1)
- Chương 157: Thiên kim x Nô lệ: Có phải tiểu thư thích ta không? (2)
- Chương 158: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (1)
- Chương 159: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (2)
- Chương 160: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (3)
- Chương 161: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (4)
- Chương 162: Thiên kim x Nô lệ: Ta là chó của tiểu thư (5)
- Chương 163: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (1)
- Chương 164: Thủ lĩnh vũ trụ x Kẻ yếu ớt: Tôi... tôi muốn làm đàn em của cậu (2)
- Chương 165: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (1)
- Chương 166: Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu... (2)
- Chương 167: Hoàn thành (1)
- Chương 168: Hoàn thành (2)
- Chương 169: Hoàn thành (3)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Thẩm Trăn đứng đợi trên con đường mà Thẩm Dục thường lui tới rất lâu, rốt cuộc cũng chờ được hắn bước ra ngoài.
Nàng ta cất tiếng gọi hắn lại, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, khẽ giọng giải thích: “Gia yến hôm ấy, trong lúc nhất thời tâm trạng của muội bất an nên quên mất phải đưa vật mà mẫu thân đã dặn dò cho lang quân…”
Những lời nàng ta nói đều là sự thật.
Đêm hôm đó, trong lòng nàng ta rối như tơ vò.
Lúc thì nghĩ đến những người của Tri gia, lúc lại nghĩ đến mẫu thân của mình.
Từ sau khi nàng ta từ chối đưa Ngọc Quỳ Dao Sơn cho Tri Ngu thì tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Hôm đó, tuy Tri Tùy nói năng khó nghe, nhưng người nam nhân trước mắt đã đánh gãy đôi chân của Tri Tuỳ để xả giận cho nàng ta.
Lẽ ra nàng ta nên rộng lượng hơn một chút, nghĩ đến năm xưa Tri gia từng cưu mang nuôi dưỡng mình mà chia một ít dược liệu cho Tri Ngu.
Thế nhưng…
“Không cần.”
Một lời từ chối lạnh nhạt kéo suy nghĩ của Thẩm Trân về thực tại.
“Thay ta cảm tạ mẫu thân muội.”
Ánh mắt nam nhân lướt qua chiếc hộp, chậm rãi nói: “Nhưng quãng thời gian ấy ta đã được chăm sóc rất chu toàn… Hiển nhiên không còn cần đến thứ này.”
Thẩm Trăn nhớ lại cảnh tượng mình chăm sóc hắn, gương mặt bất giác nóng lên.
“Vậy… lang quân hãy giao lại cho phu nhân đi.”
“Dù sao thì ca ca của phu nhân cũng không đến mức tội ác tày trời.”
Hôm đó, Tri gia có đủ khả năng lấy được một loại dược liệu quý hiếm, nhưng lại cố tình không chịu đưa để cứu mạng Thẩm Trăn.
Nhưng đến thời khắc cuối cùng, bọn họ vẫn đưa cho nàng ta.
Bởi thế, lần này Thẩm Trăn cũng làm theo cách tương tự, xem như kết thúc ân oán giữa phức tạp giữa hai bên.
Nhắc đến vị thê tử trong phủ mà hắn chưa từng coi trọng, Thẩm Dục vẫn lạnh nhạt thốt ra một câu: “Không cần.”
“Nhưng mà…”
Nhưng hắn làm như vậy có phải quá tàn nhẫn với thê tử của mình không?
Nhận ra bản thân lại đi suy nghĩ những chuyện này, Thẩm Trăn khẽ cười tự giễu.
Ngay cả lòng mình nàng ta còn chưa rõ, nào có tư cách để quan tâm hắn đối xử với thê tử thế nào?
Lúc này, ánh mắt Thẩm Dục mới chậm rãi lướt qua gương mặt nàng ta, đột nhiên dò hỏi: “Lần này Trăn Trăn hồi phủ không có điều gì khác muốn nói với ta sao?”
“Ví dụ như, về thân thế của ta…”
Đầu ngón tay đang nắm lấy hộp gỗ của Thẩm Trân bỗng cứng đờ.
“Muội đã hỏi mẫu thân rồi… nhưng…”
Mẫu thân nàng ta không cho phép nàng ta tiết lộ.
Thẩm Trăn ngập ngừng nói: “Lang quân, muội muốn đợi thêm một thời gian nữa rồi nói với huynh, có được không?”
Nam nhân trước mặt không hề truy hỏi thêm, chỉ ôn hòa đáp: “Tất nhiên là được.”
Dõi mắt theo bóng lưng Thẩm Trăn rời đi.
Thẩm Dục dùng đầu ngón tay cái vu.ốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt sâu thẳm dõi theo dáng hình nàng ta mà không nói một lời.
Quả nhiên, thân thế của hắn có điều gì đó không thể để lộ ra ngoài.
“Lang quân, tiếp theo có cần…”
Bạch Tịch bước lên dò hỏi.
“Âm thầm phái người chăm sóc tốt cho Trăn Trăn, tuyệt đối không để muội ấy chịu chút thương tổn nào.”
Giọng điệu bình tĩnh của Thẩm Dục mang theo hàm ý sâu xa: “Đầu của ngươi có thể mất, nhưng tuyệt đối không được để mất muội ấy.”
Đương nhiên Bạch Tịch hiểu rõ mà tuân lệnh.
Dù sao thì chủ tử đã ẩn nhẫn quá lâu để moi được những thứ muốn biết từ trong miệng của Thẩm nhũ mẫu rồi.
…
Bị nhốt trong lồng sắt, tâm trạng của Tri Ngu từ hoảng sợ bất an dần dần trở nên tê dại.
Tựa như một con chim sơn ca bị cắt cụt cánh rồi giam trong lồng sắt, thứ giam cầm nàng không phải chiếc lồng, mà là nỗi sợ hãi mơ hồ đối về những điều chưa biết.
Sau khi trải qua một ngày mông lung và bất lực, Thẩm Dục cầm theo một vật kỳ lạ từ bên ngoài bước vào, rồi vung tay đánh thức nàng.
Mỹ nhân cuộn mình trên tấm da chồn tuyết mơ màng mở mắt, nghe thấy đối phương không mặn không nhạt bảo nàng lựa chọn.
“Trừ cánh màu đỏ này ra, nàng chọn một màu mình thích đi.”
Trong tay hắn cầm một đóa hoa, nhưng kỳ lạ thay, đóa hoa này lại có năm cánh hoa với năm màu sắc khác nhau.
Tri Ngu cũng nhìn thấy cánh hoa màu đỏ mà hắn nhắc tới, dường như sắc đỏ kia còn rực rỡ hơn màu đỏ bình thường.
Nàng do dự chốc lát, cuối cùng lựa chọn một cánh hồng phấn, thế là nam nhân tàn nhẫn vươn ngón tay tái nhợt ngắt xuống một cánh hoa màu hồng phấn.
Hắn đưa cánh hoa đến bên môi nàng, cúi đầu ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp được cánh hoa tô điểm của nàng, giọng điệu nhàn nhạt cất lên: “Nuốt xuống đi.”
Hàng mi của mỹ nhân bị nhốt trong lồng sắt khẽ run rẩy, trong mắt có tia do dự nhưng cuối cùng vẫn hé môi để cánh hoa màu hồng rơi vào miệng.
Nếu Thẩm Dục thực sự muốn giết nàng thì đã ra tay từ sớm rồi, không cần hao phí nhiều tâm tư như vậy.
Nhưng nếu nàng cự tuyệt thì có lẽ hắn sẽ giam cầm nàng lâu hơn.
Cánh hoa vừa vào miệng lập tức tan ra, rõ ràng chẳng hề có mùi vị gì, nhưng ngay khoảnh khắc tan trong miệng lại như dâng lên hương hoa nồng nàn, khiến Tri Ngu còn chưa kịp thưởng thức trọn vẹn đã vội hóa thành hư không.
Sau khi nuốt xuống, Tri Ngu mới ngước mắt nhìn người nam nhân trước mặt, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Lang quân vừa cho ta ăn thứ gì vậy?”
Thẩm Dục xoay nhẹ đóa hoa chỉ còn lại bốn cánh trong tay, hờ hững đáp: “Loài hoa này gọi là Ngũ Sắc Yên, mỗi cánh hoa có thể ngẫu nhiên khơi dậy những d.ục v.ọng khác nhau trong cơ thể con người, mang đến những cảm xúc khác biệt.”
Hắn nói vô cùng đơn giản, nhưng Tri Ngu lại ngây người như không hiểu.
“Nhưng… vì sao vừa rồi lang quân không để ta chọn màu đỏ?”
Nghe vậy, ánh mắt thâm trầm của Thẩm Dục rơi xuống gương mặt nàng, chậm rãi mở miệng: “Bởi vì trong năm màu, màu đỏ là loại khó chịu nhất…”
“Nếu nuốt xuống, sẽ nếm trải cảm giác sống không bằng chết.”
Trong lời nói bình tĩnh dường như ẩn chứa một thứ gì đó đáng sợ chưa biết tên.
Ánh mắt của Tri Ngu khẽ run lên, không dám hỏi tiếp cảm giác sống không bằng chết ấy đại diện cho loại d.ục v.ọng nào.
Sau khi nuốt xuống cánh hoa ấy một khoảng thời gian dài, nàng vẫn không cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào trên cơ thể.
Còn nam nhân vẫn như mọi khi trở về tẩm thất của mình, tắm gội thay y phục, đốt hương uống trà.
Thậm chí còn ung dung ngồi trên trường kỷ cách chiếc lồng sắt không xa mà đọc sách như thường lệ.
Dường như mỹ nhân trong lồng sắt chẳng khác nào những con chim quý được các gia đình quyền quý nuôi dưỡng để tiêu khiển.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Tri Ngu mới dần dần cảm nhận được sự khác thường.
Nàng đói rồi.
Quan trọng là nàng vừa mới ăn xong.
Trùng hợp thay, những chiếc bánh ngọt được đặt trên chiếc đĩa bạc trong lồng vừa đủ để nàng ăn hết trong một ngày, nhưng sau đó không có ai lấy thêm nữa.
Tri Ngu vốn co ro nơi góc lồng, cố ý xoay lưng về phía Thẩm Dục.
Thế nhưng cơn đói trong bụng không những dịu bớt, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác đói cồn cào gặm nhấm ý chí mong manh của nàng từng chút một.
Thậm chí khi chính nàng còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã quỳ sát bên mép lồng sắt từ lúc nào.
Đôi tay mềm mại trắng nõn siết chặt song sắt lạnh lẽo, ánh mắt khao khát không ngừng nhìn nam nhân đang đọc sách.
Bên cạnh hắn vẫn còn một đĩa điểm tâm, mỗi miếng đều to bằng bàn tay, nhân anh đào tỏa ra hương vị ngọt ngào trong không khí.
Dường như nam nhân vốn nhạy bén, nhưng hôm nay lại chậm chạp không giống ngày thường, mãi đến khi mỹ nhân sắp mất lý trí thì hắn mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn.
Thẩm Dục cầm lấy chiếc đĩa điểm tâm bước đến bên cạnh lồng, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải muốn ăn thứ này?”
Mái tóc đen của mỹ nhân buông xuống, nàng đất gật đầu liên tục.
Không đợi nam nhân cầm miếng bánh lên, nàng đã vội vàng hé cánh môi mềm mại cắn từng miếng nhỏ trên đầu ngón tay hắn.
Hết miếng này đến miếng khác, dáng vẻ chẳng khác nào một đứa trẻ tham ăn, dù ăn thế nào cũng chẳng đủ.
Thẩm Dục kiên nhẫn đút cho nàng năm sáu miếng rồi dừng lại.
“Không thể ăn tiếp nữa…”
Thế nhưng mỹ nhân không những không để ý đến hắn, thậm chí còn giận dỗi cắn vào ngón trỏ của hắn, tham lam muốn nuốt trọn.
Dấu răng chi chít cũng không thể cắn nát cũng chẳng thể nuốt xuống.
Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại cũng không thể làm tan chảy miếng “bánh ngọt” kỳ lạ này, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại chút tỉnh táo.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người nam nhân thì Tri Ngu mới hoảng hốt ngước lên bèn bắt gặp sự xấu xa xen lẫn thú vị giấu sâu trong đáy mắt sâu thẳm của đối phương.
Nàng vội vàng nhả ngón tay hắn ra, chỉ thấy trên ngón tay hắn phủ đầy dấu răng nông sâu khác nhau và vệt nước óng ánh…
Trong chớp mắt, Tri Ngu ngã ngồi về phía sau, vành tai không ngừng nóng lên.
Dù có chậm hiểu đến đâu thì nàng cũng hiểu hắn đang cố ý trêu chọc mình.
Tác dụng của một cánh hoa kéo dài không quá lâu, nhưng với Tri Ngu, mỗi lần Thẩm Dục mang đóa hoa ấy đến cho nàng lựa chọn đều là khoảnh khắc cực kỳ kinh hoàng.
Đợi đến khi Thẩm Dục ra ngoài vào ban ngoài.
Khi Tri Ngu muốn thay y phục sẽ có tỳ nữ mang đến một dải lụa trắng bảo nàng che mắt lại.
“Nhưng như vậy ta sẽ không nhìn thấy gì cả…”
Tỳ nữ đáp: “Không những không được nhìn mà phu nhân cũng không được tự tay gỡ xuống.”
Dù là dải lụa trắng che mắt, hay y phục cần cởi bỏ khi đi vệ sinh, lang quân đều không cho phép vị phu nhân này tự mình chạm vào.
Hiểu được ẩn ý trong lời đối phương, gò má của Tri Ngu đỏ bừng, ngay sau đó liền chống đối không muốn đi.
Một khắc, hai khắc có thể nhịn, đến khi bàng quang căng tức thì có cố gắng chịu đựng cũng không thể nhịn được.
Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, mặc cho tỳ nữ dùng dải lụa che mắt, dắt nàng đến một gian phòng khác.
Đến trước bồn cầu, Tri Ngu theo bản năng tự mình động thủ nhưng lại bị tỳ nữ giữ chặt cổ tay: “Phu nhân…”
Trong giọng nói ẩn chứa sự cảnh cáo.
Nhớ đến những thủ đoạn mà Thẩm Dục dùng để giày vò mình, đầu ngón tay Tri Ngu run lên, lập tức thu tay về.
Sau khi xong xuôi, Tri Ngu được đưa trở lại lồng sắt, khi đó nàng mới được tháo dải lụa xuống, run run mở đôi mắt trong veo như lưu ly.
“Phu nhân có việc gì xin cứ gọi nô tỳ.”
Sau khi tỳ nữ rời đi, Tri Ngu ngồi trên tấm đệm mềm mại, bám vào song sắt nhìn ra bên ngoài vẫn chẳng thấy được gì.
Trong quãng thời gian này, cơ hội duy nhất để rời khỏi lồng giam chính là lúc thay y phục, vì vậy, nàng càng thường xuyên gọi tỳ nữ đến, lặp đi lặp lại con đường bước ra khỏi chiếc lồng sắt.
Mang theo sự mong đợi thầm kín, nàng âm thầm tính toán xem thời điểm nào xông ra khỏi căn phòng này là tốt nhất…
Gần đến hoàng hôn, Tri Ngu sớm dùng xong bữa tối, lại gọi tỳ nữ đến, động tác bịt dải lụa trắng lên mắt gần như đã quen thuộc.
Tỳ nữ kia bị nàng sai bảo suốt một ngày trời, ít nhiều cũng hơi bất mãn, chẳng những mấy lần đến muộn, mà lần này thậm chí còn không chịu chủ động dẫn đường cho nàng.
Tri Ngữ biết rõ mình vô lý gây sự quá rõ ràng, nhưng lần này thực sự nàng muốn đi vệ sinh, đành phải mặt dày lần mò chạm vào cổ tay đối phương, giọng cầu khẩn: “Dẫn ta đi đi, lần này thực sự không nhịn được nữa rồi…”
Có lẽ vì thấy nàng đáng thương, đối phương mới chậm rãi tiến lên giúp đỡ.
Đến khi vòng qua bức bình phong, Tri Ngu chỉ cảm thấy cơn buồn tiểu dâng trào, nhưng bản thân lại không thể tự cởi váy áo, thấy tỳ nữ kia vẫn còn tức giận với nàng, nàng bèn sốt ruột nắm lấy tay đối phương đưa xuống dưới lớp váy.
Nhưng rất nhanh, nàng bỗng khựng lại, bởi vì nàng phát hiện bàn tay to lớn trong lòng bàn tay mình không có sự mềm mại tinh tế của nữ tử.
Mà là…
Tri Ngu giật mình, vừa định vung tay giật dải lụa trắng che mắt xuống đã bị người kia nắm chặt cổ tay.
“Đừng cử động, cũng đừng lên tiếng…”
Rõ ràng hắn là chủ nhân duy nhất định đoạt mọi thứ trong căn phòng này, vậy mà lại cố tình tạo ra một bầu không khí lén lút như đang vụng trộm, bắt người ta phải bí mật, nhẫn nhịn.
Thẩm Dục khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua đôi mắt nàng qua lớp lụa mỏng, dường như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn không hề lén lút cởi dải lụa của nàng.
Tri Ngu cứng đờ cả người, ngay cả đến hơi thở cũng thoáng nghẹn lại.
Một lát sau, khi tỳ nữ bước tới, nàng theo bản năng tránh né đối phương, giọng khẽ yếu ớt: “Ngươi nói chuyện đi…”
Tỳ nữ khó hiểu: “Phu nhân muốn nô tỳ nói gì?”
Tri Ngu nghe rõ giọng nói của nàng ta, đến khi xác định không sai, mới cho phép nàng vén váy giúp mình.
Dù đã thuận lợi đi vệ sinh xong, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn khiến Tri Ngu cảm thấy sợ hãi.
Giam nàng trong lồng sắt, đích thân đút cơm cho nàng ăn, đút nước cho nàng uống, từ những việc nhỏ nhặt có thể chấp nhận, hắn từng bước lấn tới phạm vi mà nàng dần dần cảm thấy bài xích.
Ngay đến chuyện thay y phục cũng cố tình không cho nàng tự mình động tay.
Cứ thế này mãi, e rằng một ngày nào đó, bàn tay giúp nàng thay y cũng sẽ đổi thành Thẩm Dục thôi, mà nàng chưa chắc có thể phản kháng lại…
Dường như hắn cố tình muốn biến nàng thành kẻ lười biếng, quen với việc chỉ biết dựa dẫm vào chủ nhân, đến nỗi cuối cùng không thể rời khỏi lòng bàn tay của chủ nhân dù chỉ trong chốc lát…
Nỗi bất an trong lòng dâng lên mãnh liệt, giữa lúc mơ hồ có một âm thanh mách bảo Tri Ngu rằng nàng không thể cứ tiếp tục ngồi yên chờ chết thế này!