7

Đám đông dần tản đi.

Tô Anh Đồng kéo tay Cố Hàn Việt lại, ngăn anh bước theo:

“Tôi sẽ không đăng báo xin lỗi. Một phóng viên thì điều tối thiểu phải giữ được là sự thật. Tôi sẽ không viết bài vu khống.”

Lời vừa dứt, xung quanh như lặng đi trong thoáng chốc.

Tô Anh Đồng nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, chờ đợi hồi lâu, cuối cùng chỉ nghe được một câu nhẹ hẫng:

“Chẳng phải cô ấy nói đều là sự thật sao?”

Ánh mắt đầy chán ghét của anh như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô.

Đúng vậy…

Từ kiếp trước đến kiếp này, chỉ cần dính đến Tô Tiểu Tiểu, Cố Hàn Việt luôn là người đứng về phía cô ta vô điều kiện.

Khi còn đang thất thần, Cố Hàn Việt đã hất tay cô ra, giọng lạnh lùng:

“Mau về viết bản xin lỗi đi!”

Nói xong, anh sải bước rời đi.

Cơn gió lạnh lùa qua, thổi lên tiếng gào rít thê lương như tiếng ai khóc.

Tô Anh Đồng một mình đứng trên cầu, nhìn mặt hồ phẳng lặng phía dưới, chỉ thấy lòng lạnh buốt thấu xương.

Cô hiểu rõ — mình phải tìm cách khác.

Một lúc sau, cô xoay người, bước nhanh về nhà.

Về đến nơi, Tô Anh Đồng lập tức cầm lấy cuốn Cẩm nang kỹ thuật quân sự, mở ra.

Một tờ đơn xin ly hôn đã ngả màu vàng nhạt lập tức hiện ra trước mắt cô.

Nhìn vào nét chữ mạnh mẽ quen thuộc của Cố Hàn Việt dưới đơn, dù trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng sâu thẳm trong tim cô vẫn âm ỉ đau.

Kiếp trước, cô đã từng thấy bản báo cáo ly hôn này trước mộ mình.

Còn giờ đây, nó đang thực sự nằm trong tay cô.

Từng dòng, từng chữ trong đơn ly hôn này đều do chính tay Cố Hàn Việt viết ra.

Tô Anh Đồng đọc kỹ lại một lượt, rồi không hề do dự cầm bút ký tên mình vào.

Nửa tiếng sau, cô mang đơn ly hôn đến bệnh viện Thủ đô.

Khi tìm thấy Tô Tiểu Tiểu, trong phòng chỉ có một mình cô ta — mẹ và Cố Hàn Việt đều không có ở đó.

Tô Anh Đồng giữ bình tĩnh, đưa đơn ly hôn ra trước mặt Tô Tiểu Tiểu.

“Hoặc là đăng báo xin lỗi, hoặc là đi cùng tôi nộp đơn ly hôn. Chọn đi.”

Tô Tiểu Tiểu nhìn tờ đơn trước mắt, trong mắt lóe lên chút mừng rỡ:

“Chị thật sự đồng ý ly hôn với anh Hàn Việt à?”

Tô Anh Đồng không trả lời.

Tô Tiểu Tiểu thì sợ cô đổi ý, vội vàng gật đầu không chút do dự:

“Được! Chỉ cần chị chịu ly hôn với anh Hàn Việt, lần này em sẽ không truy cứu gì nữa.”

“Vậy thì nói lời giữ lời.”

Tô Anh Đồng cụp mắt, cẩn thận cất tờ đơn ly hôn vào.

Đúng lúc đó, Cố Hàn Việt bước vào.

Vừa thấy cô, anh lập tức chắn trước mặt Tô Tiểu Tiểu, gương mặt đầy cảnh giác:

“Em lại đến chọc tức Tiểu Tiểu sao?”

Tô Anh Đồng chỉ thấy một nhát dao nữa đâm vào tim.

Nhưng Tô Tiểu Tiểu lại chủ động lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Anh Hàn Việt, anh hiểu lầm rồi. Chị đến là để xin lỗi em!”

“Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, hôm qua là do em quá kích động. Giờ chị đã xin lỗi, em không cần chị đăng báo nữa, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của chị.”

Tô Tiểu Tiểu từ trước đến nay vẫn luôn nói những lời hay như thế.

Vừa nghe vậy, ánh mắt đầy đề phòng của Cố Hàn Việt lập tức tan biến, còn không quên quay sang trách Tô Anh Đồng:

“Tiểu Tiểu đúng là tốt bụng, em còn không mau cảm ơn nó?”

Tô Anh Đồng nhìn hai người trước mặt, im lặng trong giây lát rồi khẽ cong môi:

“Cảm ơn.”

Phải rồi, cô nên cảm ơn Tô Tiểu Tiểu.

Cảm ơn cô ta đã cho cô cơ hội rời khỏi Cố Hàn Việt một cách dứt khoát.

Ngay sau đó, cô lạnh lùng lướt qua anh, rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước…

Cố Hàn Việt đã đuổi theo, bất ngờ giữ chặt lấy tay cô.

“Tô Anh Đồng!”

Ánh mắt Tô Anh Đồng đầy nghi hoặc:

“Anh còn chuyện gì sao?”

Cố Hàn Việt sững người.

Thật ra, anh cũng không rõ tại sao mình lại đuổi theo, càng không biết mình giữ cô lại để nói gì.

Chỉ là… lúc thấy bóng lưng cô rời đi, trong lòng anh dâng lên một nỗi hoảng hốt không rõ lý do.

Cảm giác như chỉ cần để cô đi lần này, anh sẽ mất cô mãi mãi.

Vì vậy cơ thể anh hành động trước cả lý trí — chạy theo, giữ lấy cô.

Câu hỏi vừa rồi của Tô Anh Đồng khiến anh bối rối.

Sau vài giây lặng người, anh như nhớ ra điều gì đó, lấy từ túi áo ra hai tấm vé xem phim:

“Đơn vị phát vé phim, ngày mai là Tết Dương lịch, chúng ta cùng đi xem nhé.”

Tô Anh Đồng nhìn tấm vé trên tay, tim khẽ thắt lại.

Kiếp trước, điều cô mong mỏi nhất chính là được cùng Cố Hàn Việt có một buổi hẹn xem phim bình thường như bao cặp đôi.

Vậy mà đến lúc chết, cô vẫn không có được.

Một lúc sau, cô cúi đầu nhận lấy tấm vé, không từ chối:

“Được.”

Coi như hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của kiếp trước.

Cũng xem như một cái kết trọn vẹn cho mối tình này.