[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Đã có lúc cô hoài nghi bản thân không phải con ruột, nhưng khuôn mặt quá giống cha mẹ, đã gần như dập tắt suy nghĩ đó.
Cũng may… sắp tới, cô sẽ như họ mong muốn.
Sau khi đến Tân Cương, cô sẽ không quay về nữa.
Lúc này đây…
Cố Hàn Việt vẫn nắm chặt tay cô, mãi cho đến khi hai người trở về nhà mới chịu buông ra.
Cổ tay Tô Anh Đồng bị anh siết đến bầm tím, vậy mà Cố Hàn Việt hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt u ám.
“Tô Anh Đồng, anh nói lần cuối: đã cưới em, thì anh sẽ không ly hôn!”
Sau đó, giọng anh dịu lại, lên tiếng giải thích:
“Với lại, anh và Tô Tiểu Tiểu xưa nay không có gì cả. Mấy năm qua anh chỉ chăm sóc nó vì nó là em gái em.”
Kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên Cố Hàn Việt chịu giải thích dài như vậy với cô.
Nếu không phải vì kiếp trước sau khi chết, cô tận mắt chứng kiến anh cưới Tô Tiểu Tiểu, thì giờ phút này có lẽ cô đã tin rồi.
Tô Anh Đồng nhớ lại rất rõ.
Kiếp trước, sau khi cô qua đời, trong trạng thái linh hồn, cô thấy Cố Hàn Việt đến mộ cô vào ngày trước hôm anh cưới Tô Tiểu Tiểu, mang theo một bản báo cáo xin ly hôn đốt trước mộ cô.
Anh nói:
“Bản báo cáo ly hôn này, anh đã chuẩn bị từ ngày cưới em. Chỉ là vẫn chưa tìm được dịp để đưa cho em. Nay đốt cho em, coi như từ nay hai ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Chính khoảnh khắc đó, Tô Anh Đồng mới biết thì ra người chết rồi… tim vẫn biết đau.
Thậm chí còn đau hơn cả lúc bị kẻ xấu giết chết.
Tô Anh Đồng hoàn hồn, ánh mắt dừng lại ở kệ sách trong nhà.
Cô biết rất rõ, bản báo cáo ly hôn ấy bị Cố Hàn Việt kẹp trong cuốn Cẩm nang kỹ thuật quân sự mà anh thường đọc.
Tô Anh Đồng giơ tay, định lấy bản báo cáo.
Nhưng đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dữ dội, kèm theo tiếng mẹ cô hét lên hoảng hốt:
“Không xong rồi Hàn Việt ơi! Tiểu Tiểu đang đứng trên cầu định nhảy! Con mau qua đó đi!”
Nhảy cầu?
Tô Anh Đồng sững người, chuyện này kiếp trước chưa từng xảy ra.
Còn Cố Hàn Việt thì không chần chừ, lập tức kéo cô chạy vội đến bờ sông.
Lúc đến nơi, đám đông đã tụ lại chật kín phía dưới chân cầu.
Tô Tiểu Tiểu đang đứng trên lan can, bám chặt vào cột sắt, khuôn mặt tuyệt vọng, khóc đến run rẩy.
Vừa thấy Tô Anh Đồng, cô ta liền gào lên đầy uất ức:
“Chị! Hôm qua em bị kẻ quấy rối cũng đâu phải lỗi của em! Sao chị lại để người ta tung tin đồn trong đoàn văn công?! Giờ ai cũng nói em không biết xấu hổ, nói em quyến rũ anh rể… Nhưng rõ ràng là chị mới là người cướp người yêu của em!”
“Ngay cả công việc ở tòa soạn, cũng là chị giành mất của em!”
“Giờ em vất vả lắm mới vào được đoàn văn công, vậy mà chị lại để họ ghét bỏ em, nói em mặt dày, muốn ép em phải bỏ đi!”
“Chẳng lẽ chỉ khi em chết, chị mới thấy hài lòng sao? Vậy thì em chết cho chị xem!”
Từng lời khóc lóc của Tô Tiểu Tiểu khiến đám đông không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía Tô Anh Đồng.
“Làm chị gì mà nhẫn tâm với em gái vậy trời!”
“Phải đó! Làm phóng viên mà nhân cách thế này thì đúng là vết nhơ của cả tòa soạn!”
Mặt Tô Anh Đồng trắng bệch.
Cô còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì — bốp! — một cái tát vang dội đã giáng lên mặt cô.
Cơn đau rát lan khắp gò má.
Mẹ cô chỉ tay vào mặt cô, giận dữ hét lên:
“Con còn không mau xin lỗi em con đi! Chẳng lẽ con thật sự định nhìn em mình nhảy xuống sông sao?!”
Tô Anh Đồng trừng mắt, không dám tin:
“Nó đang xuyên tạc trắng trợn! Sao con lại phải xin lỗi chứ?!”
Cố Hàn Việt lại kéo tay cô, gương mặt lạnh tanh:
“Dù gì thì chuyện sống chết cũng quan trọng nhất. Cứ cứu người trước đã!”
Mọi ánh mắt như những cây kim sắc nhọn dồn hết lên người Tô Anh Đồng.
Như thể nếu cô không nhún nhường ngay bây giờ, thì cô chính là kẻ đẩy người vào chỗ chết.
Tô Anh Đồng ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Tiểu Tiểu, khẽ hỏi:
“Em muốn chị làm gì?”
Tô Tiểu Tiểu nức nở nói:
“Em chỉ cần một lời công bằng. Em muốn chị đăng báo xin lỗi em.”
Đăng báo xin lỗi.
Đó khác nào ép cô phải thừa nhận tất cả những chuyện không có thật là do cô gây ra.
Nếu mang tiếng sai trái về đạo đức, đừng nói là đến Tân Cương tác nghiệp, ngay cả thân phận phóng viên của cô cũng không giữ nổi!
Tô Anh Đồng cắn chặt răng:
“Chị không thể…”
Nhưng cô còn chưa nói hết câu, thì bên cạnh — Cố Hàn Việt đã kéo mạnh tay cô lại, thay cô lên tiếng:
“Được, anh đồng ý!”
Tô Tiểu Tiểu lúc này mới lau nước mắt, đưa tay về phía Cố Hàn Việt.
Cố Hàn Việt lập tức bế Tô Tiểu Tiểu xuống khỏi lan can.
Mẹ Tô vội vã đỡ lấy cô ta, vừa khóc vừa dìu con gái đi thẳng đến bệnh viện Thủ đô.