10
Vừa dứt lời, bà đã trông thấy Tô Anh Đồng.
Sắc mặt bà lập tức sa sầm, giọng lạnh lùng quát:
“Mày tới đây làm gì? Tô Anh Đồng, tao nói cho mày biết, đừng có giả vờ tốt bụng nữa! Đừng đến mà hại con gái tao!”
Từng câu “con gái tao” đầy cay nghiệt, thái độ hoàn toàn xem Tô Anh Đồng là người ngoài, là mối đe dọa.
Tim Tô Anh Đồng nhói lên một cái.
Đôi mắt đỏ hoe, cô nhìn mẹ mình, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi ra nỗi uất ức cô đã kìm nén suốt hai kiếp người:
“Mẹ, con gái của mẹ chỉ có mình Tô Tiểu Tiểu thôi sao? Con chẳng phải cũng là con gái mẹ à?”
“Tại sao cùng là con gái, con có ngoan ngoãn, có cố gắng đến mấy, mẹ cũng chỉ luôn thiên vị Tiểu Tiểu, chưa từng để mắt tới con?”
Giọng cô khàn đặc, đầy tổn thương và đau đớn.
Mẹ Tô sững người, nhưng chỉ trong thoáng chốc, bà đã trừng mắt, gằn từng chữ như đang phán quyết:
“Năm đó sinh mày, nhà nghèo đến mức không đủ cơm ăn, đúng ngày mày chào đời, ba mày còn bị xe đâm!”
“Còn khi tao sinh Tiểu Tiểu, nhà mình ăn thịt mỗi ngày, ba mày cũng được thăng chức!”
“Rõ ràng mày là sao chổi, là thứ mang xui xẻo đến cho cả nhà!”
Nghe vậy, Tô Anh Đồng bật cười cay đắng.
Cô chưa từng nghĩ… lý do khiến mình bị đối xử bất công suốt hơn hai mươi năm, lại là thứ lý do vô lý đến nực cười như thế.
Cô lặng lẽ nhìn mẹ, khẽ nói:
“Con hiểu rồi. Từ nay về sau, con sẽ không khiến mọi người thêm phiền phức nữa.”
Sắc mặt mẹ Tô khựng lại, liếc cô một cái rồi cằn nhằn:
“Hôm nay mày lên cơn gì vậy? Tự nhiên lại nói mấy thứ vớ vẩn!”
Dứt lời, bà kéo Cố Hàn Việt rời đi:
“Đi thôi, đừng để Tiểu Tiểu phải đợi.”
Trước khi đi, Cố Hàn Việt quay đầu, nhìn Tô Anh Đồng một cái đầy phức tạp, rồi nói:
“Em cứ chờ ở đây, anh vào thăm Tiểu Tiểu xong sẽ quay lại đưa em về.”
Nhưng Tô Anh Đồng chỉ đứng tại chỗ, nhẹ nhàng đáp lại:
“Cố Hàn Việt, em sẽ không đợi anh. Cũng sẽ không quay về ngôi nhà của anh nữa.”
Nói xong, cô chống gậy, dứt khoát quay lưng bước đi.
Ra khỏi bệnh viện, Tô Anh Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cô đến một phòng khám ven đường, mua được lọ dầu xoa bóp. Vừa hay đồng nghiệp cũng đến đón.
Cô lên xe, không hề lưu luyến, thẳng tiến ra ga tàu.
Tiếng còi tàu vang lên, chuyến tàu đúng giờ lăn bánh.
Tô Anh Đồng ngồi trong toa, nhìn phong cảnh quen thuộc đang lùi dần ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy sự nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, giữa cô và Cố Hàn Việt… sẽ không còn liên quan gì nữa.
Cô cũng sẽ dành phần đời còn lại để cống hiến nơi vùng biên cương Tân Cương.
Cùng lúc đó, tiếng phát thanh vang vọng qua đường ray truyền đến tai cô:
“Thưa các đồng chí! Khi tiếng chuông năm mới vang lên, bánh xe lịch sử đã chính thức lăn vào thập niên 80! Chúng ta sẽ tiếp tục phấn đấu vì mục tiêu hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa…”
Tô Anh Đồng không quay đầu lại nữa.
Còn trong phòng bệnh của trạm y tế.
Sau khi vào phòng, Cố Hàn Việt mới phát hiện Tô Tiểu Tiểu gọi mình đến… hoàn toàn không phải vì chuyện gì gấp.
Cô ta nhìn anh, vẻ mặt tội nghiệp:
“Anh Hàn Việt, không nhìn thấy anh, em thấy hoảng lắm…”
Trước kia anh chẳng thấy điều đó có gì kỳ lạ.
Nhưng giờ, trong đầu anh bất chợt hiện lên gương mặt của Tô Anh Đồng.
Sắc mặt Cố Hàn Việt trầm xuống, đặt lọ dầu xoa bóp vào tay Tô Tiểu Tiểu rồi định rời đi.
Tô Tiểu Tiểu lại gọi với theo:
“Anh Hàn Việt, anh giúp em xoa thuốc được không? Em không tự bôi được…”
Cố Hàn Việt cau mày, nhìn cô ta, rồi nhìn sang mẹ Tô bên cạnh, giọng lạnh hẳn đi:
“Anh không tiện. Để mẹ giúp em. Chị em còn đang đợi, anh phải đi trước.”
Dứt lời, anh quay người rời khỏi phòng bệnh.
Thế nhưng khi đến sảnh của trạm y tế, anh không thấy bóng dáng Tô Anh Đồng đâu cả.
Cố Hàn Việt vội bước lên hỏi y tá…
Ai ngờ y tá lại nhìn anh bằng ánh mắt có phần khinh miệt:
“Anh nói đến nữ đồng chí vừa rồi chống gậy sao? Cô ấy không mua được dầu xoa bóp, một mình chống gậy rời đi. Tôi thấy chân cô ấy bị thương khá nặng, còn khuyên nên để bác sĩ kiểm tra, nhưng cô ấy bảo không cần, nói phải đi kịp chuyến tàu.”
“Cái gì cơ?”
Nghe đến đây, Cố Hàn Việt hoàn toàn không thể tin nổi.
Lúc này anh mới sực nhớ, bên cạnh Tô Anh Đồng quả thật có một cây gậy gỗ, nhưng anh lại chẳng nhận ra đó là gậy chống, càng không chú ý đến việc chân cô ấy bị thương.
Hóa ra… cô ấy mua dầu là để tự chữa cho bản thân?
Tim Cố Hàn Việt trùng xuống, anh lập tức quay người rời khỏi trạm y tế.
Anh sải bước về nhà.
Trong lòng vẫn không tin lời y tá nói về chuyện Tô Anh Đồng đi tàu. Anh nghĩ có lẽ cô ấy chỉ nói đại như mọi khi.
Mười hai giờ trưa.