14

Tô Anh Đồng trêu:

“Căn-tin bệnh viện các anh thì có gì ngon chứ?”

Ôn Hoài An bật cười:

“Không thử sao biết.”

Tại căn-tin bệnh viện.

Một bát canh thịt dê đơn giản đặt trước mặt Tô Anh Đồng, nhưng cô ăn trong tâm trạng không mấy tập trung.

Ngồi đối diện, Ôn Hoài An nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô, không kìm được lên tiếng:

“Sao vậy? Mới khỏe lại mà lại bắt đầu lo nghĩ rồi à?”

Tô Anh Đồng lắc đầu, im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi:

“Anh nói xem, có phải trên đời này, mẹ nào cũng yêu con mình không?”

Ôn Hoài An khựng tay lại.

Tuy không rõ lý do vì sao cô hỏi như vậy, nhưng từ câu nói đó, anh phần nào đoán được vài điều.

Anh nhẹ nhàng mở lời, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Không phải ai cũng giống ai, nhưng tôi nghĩ không phải người mẹ nào cũng yêu thương con mình. Nếu mẹ tôi không yêu tôi, tôi sẽ lựa chọn tách mình ra khỏi gia đình đó, không để tâm đến những chuyện ấy nữa, thay vào đó là tìm cho mình một phương hướng sống, rồi nỗ lực theo đuổi nó.”

Nói đến đây, Ôn Hoài An nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện ý:

“Cô có thể thử nghĩ lại lý do mình đến Tân Cương. Biết đâu nghĩ đến điều đó sẽ khiến cô chẳng còn thời gian để buồn phiền nữa.”

Tô Anh Đồng hơi sững lại, trong thoáng chốc chợt nhớ tới quyết tâm khi xưa mình đăng ký đi Tân Cương ở tòa soạn.

Ngày đó cô đến đây, chẳng phải chính vì muốn rời xa chồng, mẹ và em gái sao?

Sao bây giờ lại bắt đầu đa sầu đa cảm thế này?

Ôn Hoài An tiếp tục hỏi:

“Mỗi người đến Tân Cương đều có lý do riêng. Vậy lý do của cô là gì?”

Tô Anh Đồng trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi đáp:

“Tôi đến đây vì không muốn phí hoài thời gian cho những người và chuyện không xứng đáng. So với việc tiếp tục giãy giụa trong một cuộc hôn nhân vô nghĩa, tôi thà dành sức lực và thời gian đó để đóng góp cho sự thống nhất của đất nước.”

Cô dừng một chút, giọng nói càng thêm kiên định.

“Tân Cương còn quá nhiều vấn đề cần được nhìn thấy, quá nhiều tiếng nói cần được lắng nghe. Tôi muốn dùng ngòi bút và bài viết của mình để ghi lại sự thật nơi đây, làm cầu nối giữa Tân Cương và Tổ quốc. Tôi hy vọng, một ngày nào đó, mình có thể góp một phần sức lực vào sự đoàn kết dân tộc và thống nhất quốc gia.”

Ôn Hoài An lặng lẽ lắng nghe, trong mắt ánh lên sự tán thưởng.

Anh mỉm cười:

“Mục tiêu của cô rõ ràng, cũng rất đáng quý. Nhưng con đường này sẽ không dễ đi, cô đã chuẩn bị tinh thần chưa?”

“Tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi.” – Tô Anh Đồng khẽ nói, ánh mắt kiên định chưa từng có.

Hai người trò chuyện từ căn-tin đến tận ký túc xá của phóng viên, bàn về vấn đề ở Tân Cương và hy vọng trong tương lai.

Ôn Hoài An không ngừng gật đầu, đồng tình với quan điểm của cô, cũng chia sẻ những trải nghiệm của mình trong thời gian công tác tại đây.

Khi đang trò chuyện vui vẻ, một người lính mặc quân phục vội vàng bước đến, trên tay cầm một phong thư.

“Xin hỏi, ai là đồng chí Tô Anh Đồng?” – Giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện.

Tô Anh Đồng đứng dậy:

“Là tôi.”

Người lính đưa bức thư cho cô:

“Đây là thư từ Quân khu thủ đô gửi tới, mời đồng chí nhận.”

Tô Anh Đồng mở phong bì, nhìn thấy nét chữ quen thuộc liền khẽ nhíu mày.

Là nét chữ của Cố Hàn Việt.

Ký túc xá phóng viên tại Ô Mộc thị, Tân Cương.

Tô Anh Đồng chỉ lướt qua vài dòng đầu thư, rồi lập tức bỏ giấy trở lại phong bì.

Ôn Hoài An để ý thấy nét mặt cô khác thường, liền nhẹ giọng hỏi:

“Sao vậy? Trông cô không vui.”

“Không có gì.” – Tô Anh Đồng mỉm cười gượng gạo, giấu bức thư vào ngăn kéo bàn.

“Chỉ là chuyện gia đình, không đáng để bận tâm.”

Ôn Hoài An hiểu ý, gật đầu nói:

“Vậy cô nghỉ ngơi đi, có gì cứ gọi tôi.”

Sau khi anh rời đi, Tô Anh Đồng cũng trở về phòng mình.

Cô ngồi xuống bàn, ánh mắt phức tạp nhìn phong thư đang nằm trên mặt bàn.

Vài phút sau, cô vươn tay lấy thư ra, xé phong bì, mở ra xem.

Chữ viết của Cố Hàn Việt vẫn chỉnh tề, mạnh mẽ như xưa:

【Ly hôn là chuyện của hai người, không thể để một mình em quyết định. Dù thế nào đi nữa, anh cũng có quyền biết suy nghĩ của em. Dù nói thế nào, em vẫn là vợ của anh.】

Đọc thư, khóe môi Tô Anh Đồng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Nét chữ và giọng văn quen thuộc khiến cô có cảm giác như Cố Hàn Việt đang đứng trước mặt mình.

Tô Anh Đồng im lặng một lúc, rồi chậm rãi gấp tờ giấy lại, sau đó dùng lực xé vụn, ném vào thùng rác.

“Cố Hàn Việt, quyền của anh đã chấm dứt từ khoảnh khắc tôi ký vào tờ đơn ly hôn rồi.”

Cô thì thầm, xoay người cầm lấy tập tài liệu phỏng vấn ở Tân Cương, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Chuyện ly hôn với Cố Hàn Việt, cô chưa từng hối hận.