[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
15
Sau khi sức khỏe hồi phục, Tô Anh Đồng lập tức bù đắp lại công việc còn dang dở.
Công việc nơi biên giới tiến triển khá thuận lợi.
Cô ghi hình lại quá trình chính quyền địa phương thực hiện chính sách xóa đói giảm nghèo ở vùng sâu vùng xa.
Ví dụ như chương trình giáo dục song ngữ: vừa bảo tồn ngôn ngữ dân tộc, vừa phổ cập tiếng phổ thông.
Những tư liệu này là do Tô Anh Đồng bất chấp thời tiết khắc nghiệt, mạo hiểm đi tới các trường học ở vùng biên để trực tiếp phỏng vấn giáo viên, học sinh và phụ huynh.
Những nỗ lực của Tô Anh Đồng, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.
Một trong những bản tin của cô sau khi đăng trên báo địa phương đã nhận được giải thưởng “Tin tức Dân sinh” do cơ quan chính phủ trao tặng.
Tại trạm phóng viên thường trú ở Tân Cương.
Khi các đồng nghiệp cùng đến vùng biên giới ngày trước nhìn thấy cô nhận giải, ai nấy đều ùa đến chúc mừng.
“Anh Đồng, thời gian trước cô làm việc chăm chỉ như thế, nhận giải này đúng là xứng đáng quá rồi!”
Một phóng viên lớn tuổi xúc động nói.
“Đúng đó, những nơi cô đến điều kiện khắc nghiệt vô cùng, phỏng vấn cũng khó khăn. Cô đoạt giải, tôi thật lòng không ganh tị chút nào.”
Một phóng viên trẻ khác gật đầu tán thành, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nghe những lời chân thành ấy, lòng Tô Anh Đồng như được sưởi ấm, khóe môi không tự chủ được mà khẽ cong lên.
Cô cảm thấy rất vinh dự khi được cùng họ làm việc, cùng nhau cống hiến và góp sức cho Tổ quốc tại vùng đất Tân Cương này.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa.
Tô Anh Đồng là người đứng gần cửa nhất, liền bước tới mở.
Ngoài cửa là Ôn Hoài An.
Anh đưa cho cô một túi táo trên tay, cười nói:
“Nghe nói cô nhận được giải Tin tức Dân sinh, chúc mừng nhé, Anh Đồng!”
Tô Anh Đồng mỉm cười nhẹ nhàng, đón lấy túi táo.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Ôn. Nếu không nhờ anh chữa khỏi bệnh cho tôi nhanh như vậy, thì tôi cũng không thể nhận được giải này.”
Nói xong, cô nhìn thoáng qua các đồng nghiệp phía sau.
Lúc này họ đã trở lại bàn làm việc, tiếp tục bận rộn.
Một vài người chú ý đến cô và Ôn Hoài An ở cửa, thậm chí còn nháy mắt trêu chọc.
Trong mắt họ đầy ý trêu ghẹo và hóng chuyện.
Tô Anh Đồng thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ trong ánh mắt.
Ôn Hoài An thì vờ như không thấy ánh nhìn của những người khác, vẫn mỉm cười nhìn cô.
“Lát nữa đi ăn không?”
Tô Anh Đồng bất chợt nhớ đến bữa ăn lần trước ở căn-tin bệnh viện mà anh mời cô, liền gật đầu đồng ý.
“Được. Giờ cũng đúng lúc tan ca, lần này tôi nhận được giải, để tôi mời.”
Ôn Hoài An mỉm cười, vừa định đáp lại thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Ngay khi tiếng động đó vang lên, nụ cười trên gương mặt Tô Anh Đồng dần biến mất.
Ánh mắt cô vượt qua Ôn Hoài An, nhìn về phía sau anh.
Một dáng người cao lớn quen thuộc đang dần tiến lại gần.
Là… Cố Hàn Việt!
Thân hình Cố Hàn Việt vẫn vững chãi như xưa, chỉ là thêm vài phần bụi bặm phong trần.
Nhìn anh, Tô Anh Đồng lập tức cau mày, tay siết chặt túi táo trong tay.
Anh ta sao lại tìm được tới đây?
Cố Hàn Việt bước thẳng tới chỗ Tô Anh Đồng, ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, khoảng trống trong lòng anh dường như được lấp đầy.
Một cảm giác mà trước giờ anh chưa từng có.
Giọng nói của Tô Anh Đồng mang theo vài phần đề phòng.
“Sao anh lại tìm được đến đây?”
Ánh mắt Cố Hàn Việt quét một vòng qua văn phòng, cuối cùng dừng lại trên người cô.
Môi anh khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói:
“Anh đến tìm em.”
Đứng bên cạnh, Ôn Hoài An nheo mắt lại khi thấy người đàn ông này.
Dù không biết người đó là ai, nhưng rõ ràng không phải người thân, mà quan hệ lại không hề bình thường với Anh Đồng.
Tô Anh Đồng hít sâu một hơi, liếc nhìn vào trong phòng làm việc.
Mọi người trong trạm phóng viên đều đang cúi đầu chăm chú vào ảnh và tài liệu, hành động đều rất nhất quán.
Rõ ràng là họ chẳng chú ý gì đến ảnh hay tài liệu, mà toàn bộ sự chú ý đều đặt ở phía ngoài cửa.
Tô Anh Đồng dở khóc dở cười.
Làm phóng viên, nhạy bén là chuyện tốt.
Nhưng vào lúc này, sự nhạy bén ấy lại có phần… không đúng lúc lắm.
Cô nói với Ôn Hoài An:
“Hoài An, anh cứ đến căn-tin bệnh viện chờ tôi trước nhé.”
Tô Anh Đồng khẽ gật đầu chào Ôn Hoài An, sau đó kéo Cố Hàn Việt ra khoảng sân trống bên ngoài trạm phóng viên.
Ôn Hoài An đứng lặng nhìn theo bóng dáng hai người họ, một lúc lâu sau mới xoay người rời đi về phía bệnh viện.
Tại khoảng sân trống cạnh trạm phóng viên thường trú ở Tân Cương.
Gió nhẹ thổi qua, lướt qua những sợi tóc của Tô Anh Đồng. Cô và Cố Hàn Việt đứng đối mặt với nhau.