22
Ánh mắt Tô Anh Đồng dừng lại ở phần chữ ký tập thể bên dưới.
Là bài viết của Nhật Báo Tân Trung.
Bài này cô cũng tham gia phỏng vấn thực địa nên vẫn còn nhớ rõ.
Nhìn dòng chữ in đậm, trong mắt cô lóe lên một tia nhớ nhung.
Cô thật sự muốn quay lại Tân Cương.
Chỉ cần giải quyết xong đống rắc rối ở thủ đô này, cô sẽ trở về nơi ấy.
Vài ngày sau, Tô Anh Đồng lại định ra ngoài mua báo như thường lệ.
Nhưng lần này lại bị mẹ gọi giật lại từ phòng khách.
“Anh Đồng à, con sửa soạn cho gọn gàng rồi theo mẹ ra quán trà một chút nhé.”
Bước chân cô khựng lại. Mẹ cô vốn chẳng có thói quen uống trà, mà quán trà… chỉ có hẹn xem mắt mới đến.
Sắc mặt Tô Anh Đồng hơi trầm xuống, cau mày nói: “Con không mang theo quần áo đẹp. Với lại giờ con bận, con đi trước đây.”
Vừa dứt lời, cô liền mở cửa.
Không ngờ bên ngoài lại đứng sẵn một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
Da ngăm đen, tóc thưa thớt đến mức trán hói gần nửa đầu.
Một cảm giác bất an lập tức trỗi dậy trong lòng cô.
Ngay lúc đó, giọng mẹ cô vang lên từ phía sau:
“Aiya, cậu là A Vinh đúng không? Anh Đồng, còn đứng đó làm gì? Mau rót nước mời A Vinh đi con.”
Người đàn ông tên A Vinh nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Ánh nhìn trần trụi như thể cô đang khỏa thân trước mặt hắn.
Vẻ mặt Tô Anh Đồng lập tức hiện rõ nét ghê tởm.
Cô lạnh giọng quay sang hỏi mẹ: “Mẹ đã nói với con chưa mà tự tiện dẫn người về nhà?”
Chưa đợi mẹ cô trả lời, A Vinh đã cười toe toét:
“Tôi đột xuất muốn đến thăm thôi, Anh Đồng đừng trách bác gái.”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt mẹ cô dịu hẳn, vội vàng mời A Vinh vào nhà ngồi.
Tô Anh Đồng hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Cô buông một câu lạnh lùng: “Con có việc, con đi trước.”
Rồi lập tức quay người rời khỏi nhà.
Phía sau vọng lại tiếng mẹ cô hét lớn:
“Tô Anh Đồng! Con quay lại đây cho mẹ!”
Nhưng Tô Anh Đồng chỉ bước nhanh hơn, một hơi rời khỏi khu tập thể.
Trong nhà họ Tô, mẹ cô tức đến mức ngực phập phồng liên tục khi nhìn bóng lưng con gái khuất dần.
A Vinh thì vẫn cười tươi như không có gì:
“Con gái nhỏ có chút cá tính cũng bình thường, tôi không để bụng đâu.
Bác gái yên tâm, tôi rất hài lòng với Anh Đồng. Giờ mình bàn đến chuyện sính lễ nhé?”
Nghe vậy, mẹ Tô không còn tức giận nữa, cười tít cả mắt. “Được được được…”
Cùng lúc đó, trên chuyến tàu xanh đang hướng về thủ đô, Cố Hàn Việt ngồi cạnh cửa sổ dọc lối đi, lặng lẽ nhìn khung cảnh ngoài trời.
Không biết bây giờ Anh Đồng đang làm gì nhỉ?
“Cố Hàn Việt, cậu ngẩn người gì đấy?” Một đồng đội ngồi xuống bên cạnh anh.
Cố Hàn Việt hoàn hồn, khẽ lắc đầu: “Không sao, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Đồng đội huýt sáo: “Còn gì nữa, đến giờ ăn rồi đấy! Mau lên, đi cùng tôi ra toa ăn.”
Nghe vậy, Cố Hàn Việt mới nhìn đồng hồ — đã mười hai giờ trưa.
Anh gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đi theo đồng đội đến toa ăn.
Đột nhiên, một khuôn mặt nhìn rất quen thoáng lướt qua trước mắt anh.
Cố Hàn Việt vừa định quay đầu lại nhìn thì bóng dáng cao gầy đó đã đi vào nhà vệ sinh.
Anh thu ánh mắt về.
Chắc là nhìn nhầm rồi. Nghĩ vậy, anh cũng không để tâm nữa.
Tô Anh Đồng không rõ người đàn ông tên A Vinh kia đã rời đi chưa,
Nên cô lang thang bên ngoài mãi đến khi trời tối mới quay về khu tập thể.
Về đến nhà họ Tô, trời đã sẩm tối, cô gõ cửa mãi mới thấy mẹ ra mở, vừa mở miệng đã càu nhàu:
“Giờ này mới về, lại đi lêu lổng chỗ quái nào thế hả…”
Nhưng mắng được nửa câu, bà đột nhiên im bặt như nhớ ra điều gì.
Tô Anh Đồng khó hiểu nhìn bà, nhíu mày không thoải mái.
Mẹ cô hừ nhẹ một tiếng, thu lại ánh mắt, quay người vào phòng ngủ tiếp.
Tô Anh Đồng cũng không rõ bà đang nghĩ gì, chỉ nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh Đồng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Cô thay đồ đi ra thì thấy người đàn ông tên A Vinh đang ngồi trong phòng ăn, trên tay cầm một xấp tiền đang định đưa cho mẹ cô.
“Bác gái, đây là tiền sính lễ, bác cất kỹ nhé.”
Mẹ cô cầm lấy xấp tiền, hí hửng đếm không giấu nổi niềm vui.
Đếm xong, bà càng cười rạng rỡ, quay sang A Vinh: “A Vinh à, cậu thật là hiểu chuyện!”
Nói xong, bà lại quay sang Tô Anh Đồng, vẻ mặt đầy tự hào: “Anh Đồng, hôm nay con không được phản đối nữa đâu. Đây là sính lễ người ta mang đến cho con, nhận lấy đi, để mẹ yên tâm.”
Tô Anh Đồng đứng đó, mặt ngày càng lạnh, lửa giận như muốn thiêu đốt lồng ngực.
Hai người trước mặt giống như đang đem cô ra làm vật trao đổi.
Cô hít sâu một hơi, giọng lạnh băng: “Con không lấy chồng!”