13

Nước ở Tân Cương có độ cứng cao, áp suất không khí thấp, cháo nấu mãi cũng không nhừ.

Chén cháo uống vào không những không giúp dịu bớt khó chịu, mà còn khiến dạ dày vốn yếu càng thêm đau quặn.

Ngay từ khi vừa đặt chân đến Tân Cương, Tô Anh Đồng đã bắt đầu bị tiêu chảy và buồn nôn nhẹ.

Ban đầu cô tưởng chỉ là phản ứng với thời tiết lạ, không mấy bận tâm.

Nhưng triệu chứng ngày càng nặng, đến nỗi cô không còn sức để đứng dậy.

Trong phòng ký túc vắng lặng.

Bạn cùng phòng – một nữ phóng viên – vẫn còn ra ngoài tác nghiệp, cả căn phòng lạnh lẽo đến lạ.

Đau bụng càng lúc càng dữ dội, trán cô rịn đầy mồ hôi lạnh.

Cô khó khăn lần đến bên giường, muốn nằm nghỉ một chút, nhưng trước mắt lại tối sầm.

Trước khi ngất đi, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc–”

Kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Có ai ở đây không?”

Ý thức dần mơ hồ, cơ thể cô mềm nhũn ngã xuống bên giường.

Khi Tô Anh Đồng tỉnh lại, đã là nửa đêm.

Cô lờ mờ nhìn quanh, nhận ra mình đang ở bệnh viện biên phòng Khu quân sự Tân Cương.

Trước đó cô từng đến đây để mua thuốc.

Dưới ánh đèn yếu ớt, một bóng người cao lớn ngồi bên giường, đang cúi đầu cẩn thận pha thuốc.

Người ấy mặc quân phục gọn gàng, phù hiệu nơi tay áo cho thấy… anh là một quân y.

“Cô tỉnh rồi à?” – Vị quân y nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn cô.

Ngũ quan anh mang vài phần lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu dàng như nước.

“Anh là…” – Giọng Tô Anh Đồng khàn đặc, vừa mở miệng đã ho khan vì cổ họng khô rát.

Quân y vội đứng dậy, đưa một ly nước ấm đến sát môi cô:

“Uống từ từ thôi.”

Cô nhấp từng ngụm nhỏ, sau khi thấy đỡ hơn mới hỏi:

“Anh là… ai vậy?”

“Tôi là Ôn Hoài An, bác sĩ của bệnh viện biên phòng Quân khu Tân Cương.” – Giọng anh bình thản.

“Tôi vừa nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, bảo đến trạm phóng viên kiểm tra sức khỏe cho mọi người. Vừa đến thì nghe đồng nghiệp của cô nói cô không khỏe, nên tôi ghé qua xem sao.”

Tô Anh Đồng sững người một chút, sau đó khẽ nói:

“Cảm ơn…”

“Nói cảm ơn làm gì. Các cô phóng viên cất công nghìn dặm đến Tân Cương để hỗ trợ đưa tin, vốn đã là cống hiến cho Tổ quốc. Là quân nhân, chăm sóc các cô là trách nhiệm của tôi.”

Giọng nói của Ôn Hoài An nghiêm túc mà chân thành.

Ba ngày sau đó, Tô Anh Đồng luôn được Ôn Hoài An tận tình chăm sóc.

Trong thời gian đó, đồng nghiệp lần lượt đến thăm cô, ai nấy đều khen ngợi y thuật lẫn nhân phẩm của Ôn Hoài An.

“Anh Đồng à, chị không biết chứ, bác sĩ Ôn là ‘thần y sống’ ở khu quân sự này đấy! Bệnh gì khó đến đâu, vào tay anh ấy cũng giải quyết gọn gàng!”

“Phải đó, không chỉ tay nghề giỏi, mà còn chính trực, thật thà. Gặp được anh ấy coi như chị may mắn rồi.”

Tô Anh Đồng nhìn bóng dáng Ôn Hoài An đang bận rộn băng bó vết thương cho bệnh nhân khác, trong lòng tràn đầy biết ơn.

Trong ba ngày, sức khỏe cô dần hồi phục, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

Lúc yếu đuối, trong đầu cô vẫn luôn hiện lên hình ảnh của Cố Hàn Việt.

Giờ thì đỡ hơn rồi.

Ít nhất… cô không còn nghĩ đến việc anh ấy có hối hận khi nhận được giấy báo ly hôn hay không nữa.

Bệnh viện biên phòng Quân khu Tân Cương.

Nắng sớm xuyên qua khe rèm, rọi nhẹ vào phòng bệnh.

Tô Anh Đồng chậm rãi mở mắt, bên tai vang lên tiếng trò chuyện khe khẽ.

Cô nghiêng đầu, nhìn sang giường bệnh bên cạnh.

Một người lính trẻ đang tựa lưng vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.

Mẹ cậu ta ngồi bên cạnh, cẩn thận đút cháo nóng, vừa đút vừa nhẹ giọng trách yêu:

“Sau này phải chú ý sức khỏe, đừng cứ liều mình mãi thế. Cả nhà mong con từng ngày đấy.”

Chiến sĩ trẻ mỉm cười, giọng khàn khàn nhưng mang theo an ủi:

“Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo.”

Cảnh tượng ấy khiến lòng Tô Anh Đồng hơi chua xót.

Ánh mắt cô lặng lẽ nhìn xuống khoảng trống bên cạnh giường mình, khẽ bật cười tự giễu.

Từ nhỏ đến lớn, dù cô có sốt cao nhập viện, mẹ cô cũng chưa từng quan tâm cô như vậy.

Bà lúc nào cũng nói:

“Con chết tiệt này, bệnh một cái là lại tốn tiền! Đúng là đứa ăn hại!”

Đang mải suy nghĩ, giọng nói dịu dàng quen thuộc chợt kéo cô về hiện tại:

“Cô tỉnh rồi à?”

Tô Anh Đồng ngẩng lên, thấy Ôn Hoài An đang đứng cạnh giường, tay cầm bệnh án, trên mặt là nụ cười dịu dàng.

Cô khẽ gật đầu.

Ôn Hoài An thu bệnh án lại, ánh mắt ấm áp nhìn cô:

“Tôi đã kiểm tra rồi, cơ thể cô hồi phục khá tốt, có thể xuất viện được rồi.”

Anh còn dặn dò thêm:

“Nhưng mới khỏi bệnh, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”

Tô Anh Đồng cố gắng nở một nụ cười:

“Cảm ơn anh.”

Nhận ra cảm xúc cô không được tốt, Ôn Hoài An khựng lại một chút rồi cười nhẹ:

“Hay là đến căn-tin bệnh viện ăn chút gì nhé? Tôi mời.”