20

Cô phải làm thế nào để anh Hàn Việt đồng ý kết hôn với mình đây?

Hai ngày sau, Tô Anh Đồng xách hành lý bước xuống tàu hỏa.

Trên đường đi, cô đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Việc cô đến Tân Cương, đúng là cô đã không xử lý tốt với mẹ từ trước.

Nên quả bom hẹn giờ này mới phát nổ vài ngày trước.

Lần này cô trở về, chính là để giải quyết quả bom mang tên “mẹ cô”.

Tô Anh Đồng muốn khiến mẹ cô từ nay mãi mãi không còn tới tìm cô nữa.

Vì cô đã ly hôn với Cố Hàn Việt, hơn nữa chìa khóa căn nhà đó cũng đã trả lại cho anh.

Thế nên, cô quyết định quay về nhà họ Tô.

Vừa mới đặt chân vào khu tập thể, Tô Anh Đồng đã cảm nhận được những ánh nhìn khác lạ từ đám hàng xóm.

“Con nhỏ Tô Anh Đồng quay lại rồi à? Có phải bị tên tình nhân bên ngoài đá rồi nên mới lủi thủi quay về không?”

Một người phụ nữ trung niên mặt mũi sắc sảo nói với một bà môi dày, trong giọng đầy vẻ hả hê.

“Tôi cũng thấy thế. Mới đi chưa bao lâu mà đã bị đuổi về rồi. Vì cái gã đàn ông đó mà dám ly hôn với Cố Hàn Việt, kết quả lại bị bỏ rơi. Mất mặt thật đấy, quay về mà không biết xấu hổ à.”

Bà môi dày nói bằng giọng đầy khinh bỉ.

Những lời này không lọt khỏi tai Tô Anh Đồng.

Cô hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc bước ngang qua hai người đó.

Ngay từ khoảnh khắc quyết định ly hôn, cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với đủ loại lời ra tiếng vào.

Con người luôn thích áp đặt định kiến và cái nhìn phiến diện của họ lên người khác.

Nhất là với phụ nữ như cô, chỉ cần một chút biến động là đủ để trở thành đề tài buôn chuyện cho cả khu.

Tô Anh Đồng gạt những lời nói đó ra khỏi đầu, bước tới trước cửa nhà họ Tô.

Cửa nhà không khóa, cô đẩy nhẹ liền mở ra.

Trong nhà, bà Tô đang ngồi ở ghế trong phòng khách. Vừa thấy cô bước vào, bà sững người một thoáng.

Ngay sau đó, lông mày bà nhíu chặt lại, giọng đầy tức giận:

“Mày còn biết đường quay về hả?!”

Tô Anh Đồng xách hành lý bước vào nhà.

Đợi đứng yên rồi, cô mới bình tĩnh nhìn mẹ mình:

“Chẳng phải là mẹ muốn con về sao? Nếu không thì mẹ tới tòa soạn làm ầm lên làm gì?”

Sắc mặt bà Tô lập tức thay đổi, giọng cũng cao vút lên:

“Mày đang trách tao gọi mày về đấy à?! Đừng quên, mày do tao sinh ra! Tao bảo mày làm gì thì mày phải làm theo!”

Nghe xong câu này, trong lòng Tô Anh Đồng như có lửa bùng lên.

Cô hít sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng trào:

“Phải, mẹ là mẹ con, mẹ sinh con, nuôi con.”

Cô nhìn thẳng vào mắt bà, mắt đã đỏ hoe, giọng khàn khàn:

“Nhưng mẹ nghĩ con muốn sinh ra đời sao? Từ nhỏ đến lớn, con đã phải chịu bao nhiêu uất ức, mẹ không thấy sao?”

Bà Tô lại cười khẩy, giọng đầy khinh thường như lưỡi dao sắc cắt vào tim:

“Đó là số mày! Tao có đối xử thế nào thì mày cũng phải chịu!”

Môi Tô Anh Đồng run run, cô hít sâu rồi đưa tay lau nước mắt ở khóe mi.

Cô đã sớm biết, dù mình có nói gì đi nữa, mẹ cũng sẽ không bao giờ nghe.

Thấy cô im lặng, bà Tô vẫn không buông tha, tiếp tục mắng xối xả:

“Nếu không có mày, tao đâu phải khổ sở đến vậy?!”

“Giờ thì hay rồi, không nói không rằng đã ly hôn, lại còn bỏ đi biệt tăm. Mày có biết người ta nói tao thế nào không?! Mặt mũi tao đều bị mày bôi tro trát trấu hết rồi! Sao mày không chết quách ngoài đó đi cho rồi?!”

Tô Anh Đồng khẽ cười, ngẩng đầu nhìn bà Tô:

“Nếu mẹ đã nghĩ vậy, thì con đi.”

Nói xong, cô xoay người bước ra cửa.

Nhưng bà Tô hét lên:

“Không được đi!”

Bà ta bước nhanh tới, túm lấy tay cô, bóp mạnh.

Tô Anh Đồng cố vùng ra, giằng mấy lần nhưng không thoát được.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên:

“Chị, sao chị lại từ Tân Cương về rồi?”

Tô Anh Đồng nén đau, ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu mặc một bộ đồ kiểu nghệ sĩ, vừa tan làm ở đoàn văn công về đến nhà.

Tô Tiểu Tiểu vội vàng bước vào nhà, đóng sập cửa, chắn tầm mắt của những người đang hóng chuyện ngoài kia.

Vừa vào, cô ta đã nói:

“Chị, chị đã về rồi thì em phải nói chuyện nghiêm túc với chị.”

“Sao chị lại nhẫn tâm bỏ đi như vậy? Chị ly hôn rồi có nghĩ đến cảm giác của gia đình không? Ba mẹ thì phát điên lên, đặc biệt là anh Hàn Việt, ảnh phải ở nhà một mình, không ai chăm sóc, chị làm vậy thật quá ích kỷ!”

Khóe miệng Tô Anh Đồng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.

“Nếu em lo cho anh ta đến vậy, chi bằng em đến với anh ta luôn đi.”

Tô Tiểu Tiểu sững người, sắc mặt lộ vẻ khó chịu.

“Chị, chị đang nói gì vậy? Em nói vậy là vì quan tâm chị mà.”

Tô Anh Đồng liếc cô ta một cái, giọng nhàn nhạt: