29
…nhưng nghĩ đến việc anh ta là vì Tổ quốc mà bị thương, Ôn Hoài An cũng không muốn so đo.
Anh nắm tay Tô Anh Đồng dẫn cô về phòng khám, vừa đi vừa đáp:
“Có bệnh nhân thường xuyên đến khám thấy em, nên báo trước cho anh.”
Tô Anh Đồng nghi hoặc:
“Em đâu có thường đến bệnh viện tìm anh, sao bệnh nhân lại nhận ra?”
Ôn Hoài An khẽ siết tay cô, nói nhỏ:
“Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Đến khi cô nhìn thấy khung ảnh cưới đặt trên bàn làm việc của anh, cô mới bừng tỉnh.
“Anh đem ảnh cưới của tụi mình để ở đây làm gì?!”
Tô Anh Đồng đỏ mặt ngượng ngùng, nhéo tay anh một cái.
Ôn Hoài An cũng không né, ung dung nói:
“Có bao nhiêu y tá để ý đến anh, anh phải để ảnh ở đây để các cô ấy hết mơ tưởng.”
Tô Anh Đồng khựng lại, mặt nghiêm túc:
“Vậy thì làm tốt lắm, đáng khen.”
Ôn Hoài An cười khẽ, ghé sát vào tai cô:
“Vậy… anh có được thưởng gì không?”
Tô Anh Đồng ngượng đến mức mắng khẽ:
“Anh nói linh tinh gì thế! Đây là bệnh viện đấy!”
Ôn Hoài An ôm cô vào lòng, cúi đầu xoa nhẹ tóc cô:
“Vậy tối về nói tiếp.”
Tô Anh Đồng không nói gì, rúc vào ngực anh làm đà điểu, thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng lúc đó không có ai.
Không ai nhận ra, bên ngoài cửa phòng khám…
Cố Hàn Việt lặng lẽ thu lại ánh nhìn, xoay người rời đi.
Trong lòng anh thì thầm:
“Anh Đồng, nếu em có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy… thì anh nguyện âm thầm dõi theo em, không hối hận, không oán trách.”
— Hết truyện.