16

Ánh mắt Tô Anh Đồng điềm tĩnh, dường như trong đôi mắt ấy chẳng còn chút tình cảm nào từng dành cho Cố Hàn Việt.

“Anh lặn lội đến tận đây tìm tôi, có chuyện gì?”

Cố Hàn Việt đứng yên, nhìn cô không chớp mắt.

Trong đôi mày anh ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp–có áy náy, có đau đớn, và có cả một sự cố chấp sâu đậm.

Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm khàn.

“Em ly hôn và đến biên cương mà không hề nói trước với anh.”

Tô Anh Đồng không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái.

“Không cần thiết phải nói với anh. Một khi tôi đã quyết định, thì cũng không định cho anh cơ hội quay đầu lại.”

Cố Hàn Việt hít sâu một hơi, cố kiềm nén sự bồn chồn trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo một tia lo lắng.

“Em chưa bao giờ nói rõ với anh suy nghĩ thật trong lòng em.”

Tô Anh Đồng bình tĩnh đáp:

“Đúng là tôi không nói. Nhưng nếu như anh đặt sự quan tâm dành cho Tô Tiểu Tiểu lên người tôi, thì sao lại không nhận ra? Chúng ta sao có thể đi đến bước ly hôn này?”

Gương mặt Cố Hàn Việt thoáng hiện lên nét bất lực.

“Anh chỉ xem cô ấy như em gái, cũng chỉ vì nể mặt em nên mới quan tâm hơn một chút thôi.”

Huống hồ chuyện đó anh cũng từng giải thích rồi.

Tô Anh Đồng bật cười nhẹ, đầy chua chát.

“Cố Hàn Việt, từ bao giờ anh học được cách nói dối vậy?”

Tình cảm anh dành cho Tô Tiểu Tiểu, cô nhìn rõ mồn một.

Huống chi ở kiếp trước, sau khi cô qua đời, anh lập tức kết hôn với Tô Tiểu Tiểu.

Chuyện đó… anh giải thích kiểu gì?

Tô Anh Đồng tiếp tục:

“Nếu như anh từng có chút yêu tôi, sao lại không nhận ra tôi đã tổn thương đến mức nào? Sao lại dễ dàng tin những lời Tô Tiểu Tiểu bôi nhọ, vu khống tôi?”

“Anh có biết không? Đêm giao thừa, tôi cũng bị bỏng. Ngày tôi lên tàu đến Tân Cương, cơn đau làm tôi cả đêm không ngủ nổi.”

Cố Hàn Việt nghẹn lời, không nói nổi một câu.

Anh thậm chí còn không biết, ngay dưới mí mắt mình, cô lại phải chịu đựng nhiều như vậy.

Một lúc lâu sau, Cố Hàn Việt mới thốt ra một tiếng khẽ khàng:

“Anh xin lỗi.”

Tô Anh Đồng chỉ khẽ cười.

“Tôi nói những lời này không phải để khiến anh cảm thấy tội lỗi. Với tôi, những chuyện đó đã là quá khứ rồi.”

“Tôi chỉ muốn anh hiểu, tôi không phải bỗng nhiên quyết định rời đi. Mà là vì tôi đã quá mệt mỏi, quá thất vọng rồi.”

“Nên làm ơn, đừng đến làm phiền cuộc sống hiện tại của tôi nữa.”

Cố Hàn Việt siết chặt tay, vành mắt đỏ ửng.

“Nhưng anh không làm được. Một khi đã là vợ chồng, thì cả đời em mãi là vợ của anh.”

Tô Anh Đồng cau mày, thấy bản thân nói nhẹ nhàng cũng không lay chuyển được anh, thì giọng điệu cũng lạnh hẳn đi.

“Giấy tờ ly hôn đã có hiệu lực, giữa chúng ta giờ chẳng còn bất cứ quan hệ gì.”

Thế nhưng Cố Hàn Việt vẫn cố chấp, bước lên giữ chặt cổ tay cô, thấp giọng nói:

“Anh không biết trước chuyện ly hôn, nên giấy tờ đó không tính.”

Tô Anh Đồng cau mày sâu hơn, cố gỡ tay ra nhưng không được, đành hít sâu một hơi.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh giọng hỏi:

“Vậy sao anh lại ký tên lên tờ giấy đó?”

Cố Hàn Việt khựng lại, tay cũng buông lỏng.

Chuyện đó… đúng là lỗi của anh.

Anh vội vàng nói:

“Anh Đồng, chuyện đó… anh có thể giải thích…”

Nhưng Tô Anh Đồng đã cắt ngang:

“Anh không cần giải thích, tôi cũng không muốn nghe!”

Nói xong, cô quay lưng lại với Cố Hàn Việt:

“Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi đi trước đây. Anh cứ tự nhiên.”

Nói rồi, cô nhanh chóng rời đi.

Cố Hàn Việt ngây người nhìn bóng lưng dần khuất của cô, trong lòng nhói lên từng đợt đau âm ỉ.

Một lúc sau, anh lấy lại bình tĩnh.

Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Dựa vào trực giác nhạy bén được rèn luyện qua nhiều năm chiến đấu, anh nhận ra người đàn ông vừa rồi mà cô gọi là “bác sĩ Ôn” có vẻ mang ác cảm với mình.

Cố Hàn Việt không nghĩ mình đã đắc tội gì với anh ta.

Trừ khi… vấn đề nằm ở chỗ của Tô Anh Đồng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Hàn Việt khẽ nheo lại.

Chẳng lẽ… người đàn ông đó thích Tô Anh Đồng?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện có người đang dòm ngó cô, sắc mặt anh lập tức trầm xuống vài phần.

Nếu anh nhớ không lầm, hai người họ vừa nói sẽ cùng nhau đi ăn ở nhà ăn bệnh viện?

Cố Hàn Việt nhanh chóng rà soát lại suy nghĩ.

Gần đây chỉ có một nơi duy nhất là nhà ăn của Bệnh viện Biên phòng Quân khu Tân Cương.

Xác định được mục tiêu, ánh mắt anh trầm hẳn xuống, sải bước rời đi.

Sau khi anh đi khỏi, không khí trong văn phòng trạm phóng viên liền sôi sục.

“Vừa nãy người đàn ông đó tôi đã gặp qua. Lúc còn ở thủ đô, tôi thấy anh ta từng đến tìm phóng viên Tô. Hình như là chồng của cô ấy đấy.”

“Cái gì? Phóng viên Tô còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi? Thế bác sĩ Ôn thì sao đây?”