- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 39: Cửa gỗ
Chương 39: Cửa gỗ
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chờ đến khi 7361 khiêng hai cây giống trở về chỗ ở của mình, Vương Đại Giang vừa vặn mang khung cửa sổ đã làm xong tới.
Vương Đại Giang có chút tay nghề thợ mộc, lúc nhàn rỗi liền làm ít việc để kiếm thêm tiền trợ giúp gia đình. Trước đó, cửa gỗ nhà Bùi Nhuận bị 7361 làm hỏng, chính là do Vương Đại Giang ra tay sửa lại.
Lần này, cửa sổ nhà 7361 cũng do Bùi Nhuận đề nghị, giao cho Vương Đại Giang làm.
Hôm nay đúng là ngày đã hẹn để lắp cửa sổ.
Bởi vì hiện tại 7361 mang thân phận quả phu, sợ bị người khác bàn tán, nên tức phụ của Vương Đại Giang cũng đi theo cùng.
Thấy đồ vật trên tay 7361, nàng sững sờ một chút, vội vàng gọi phu quân mình đến giúp: "Trời ạ, sao ngươi lại khiêng cả cây về rồi, mau mau, Đại Giang, giúp một tay đi."
Vương Đại Giang buông công cụ trong tay xuống, định tiến lên hỗ trợ, nhưng 7361 đã nhanh hơn một bước đặt cây giống xuống, lại khách khí nói một tiếng: "Đa tạ."
Tức phụ của Đại Giang nhìn hai cây non kia, không khỏi tò mò: "Đây là cây ăn quả sao?"
"Ừm." 7361 chỉ vào hai cây giống dưới đất, "Cây này là cây hạnh, cây kia là cây táo."
Thôn Vương Gia không mấy ai chịu bỏ tiền mua cây ăn quả. Thời buổi này, tiền bạc khó kiếm, mỗi đồng mỗi cắc đều phải tính toán kỹ càng, chỉ tiêu vào những thứ thật sự cần thiết.
Tức phụ của Đại Giang thầm tặc lưỡi. Ban đầu nàng còn tưởng 7361 vừa bị phân ra riêng, tay trắng chẳng có gì, không chừng còn phải lo bữa đói bữa no. Ai ngờ mới mấy ngày trôi qua, đã thấy cậu mua về một đống đồ.
Cái sọt tre đặt bên cạnh lúc nãy nàng không để ý lắm, nhưng những thứ đặt trên đó, vừa nhìn đã biết toàn bộ đều là đồ mua từ tiệm tạp hóa.
Chưa kể đến hai cây giống này, so với bạc trắng còn quý hơn.
Nàng cảm thấy kỳ quái. Không nói đâu xa, tình cảnh của Lý Tiểu Mãn ở Vương gia trước kia, mọi người trong thôn ít nhiều đều từng nghe qua hoặc tận mắt chứng kiến. Lúc phân gia, chẳng lẽ Trương thị còn có thể cho Lý Tiểu Mãn tiền?
Trừ phi đầu óc của mụ ta với lão Vương Kim Hà bị cửa kẹp.
Vậy thì, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lý Tiểu Mãn lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Trong lòng tức phụ của Đại Giang xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía 7361 cũng lộ ra vài phần dò xét.
Cảm nhận được ánh nhìn đánh giá từ đối phương, 7361 nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì vậy?"
Tức phụ của Đại Giang: ...
Nàng xấu hổ cười cười, ấp úng nói: "À... ta chỉ là muốn xem... Ngươi tính hôm nay trồng cây luôn sao?"
"Tất nhiên."
7361 xách theo cái xẻng mới mua, đi quanh sân một vòng, cuối cùng chọn được vị trí thích hợp. Cậu vung xẻng đào xuống, một mảng đất lớn lập tức bị xới lên.
Cậu sức lực dồi dào, lại có công cụ sắc bén, lớp đất cứng rắn dưới tay cậu chẳng khác gì đậu hũ, chẳng mấy chốc đã đào xong hai cái hố lớn.
Tức phụ của Đại Giang nhìn đến ngây người. Nàng không phải chưa từng thấy qua phu lang làm việc, nhưng có nhà ai mà phu lang lại khỏe như thế này chứ? Hai cái hố to gần ngang nửa người, nếu để phu quân nàng đào, e cũng phải tốn không ít thời gian.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy 7361 nhẹ nhàng đào xong xuôi.
Bên kia, Vương Đại Giang đang lắp cửa sổ, cần người phụ giúp. Hắn quay đầu lại liền thấy tức phụ mình đứng đực ra đó, không khỏi lớn tiếng gọi: "Nương đứa nhỏ, làm gì đấy? Mau lại đây giúp ta một tay!"
Gọi liền hai tiếng, tức phụ của Đại Giang mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến giúp phu quân đỡ cửa sổ...
Mãi đến khi cửa sổ lắp xong, Vương Đại Giang thu dọn đồ đạc, sắc mặt của tức phụ hắn vẫn có chút kỳ quái.
Vương Đại Giang nào hay biết trong lòng tức phụ mình nghĩ gì. Hắn chỉnh trang lại công cụ, nói: "Ta không giỏi ăn nói, ngươi gọi hắn tới xem thử, có gì cần sửa không?"
7361 đương nhiên không có gì bất mãn. Cậu thử đẩy chốt cửa sổ vài lần, sau đó gật đầu với tức phụ của Đại Giang: "Ta thấy rất tốt, cảm ơn."
Vương Đại Giang đứng bên cạnh, thấy 7361 động tác nhẹ nhàng cẩn thận, không khỏi bật cười, vỗ vỗ khung cửa sổ: "Không cần dè dặt vậy đâu, rắn chắc lắm! Bùi tiên sinh đã dặn phải dùng nguyên liệu tốt, ngươi cứ mạnh tay thử xem, ta đảm bảo không có vấn đề gì."
Vương Đại Giang nghĩ, một quả phu sống một mình ở nơi hẻo lánh thế này, nếu chẳng may gặp kẻ xấu nửa đêm mò đến, thì cửa sổ chắc chắn chính là thứ quan trọng nhất. Chính vì vậy, y mới đề nghị 7361 thử xem độ vững chãi của nó, để có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành.
7361 hỏi: "Dùng bao nhiêu sức?"
Vương Đại Giang ha ha cười lớn: "Có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu!"
7361 nghiêm túc gật đầu: "Được."
Tức phụ của Đại Giang lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng vừa định mở miệng can ngăn, thì đã thấy 7361 hít sâu một hơi, vung cánh tay lên, hung hăng đập mạnh vào cửa.
Khoảnh khắc ấy, tức phụ của Đại Giang cảm thấy cả căn nhà cũng rung lên theo, thậm chí tường còn bắt đầu rơi từng mảng vôi vụn.
Trong phòng, Vương Đại Giang trố mắt nhìn cửa sổ vừa mới lắp xong, nay cả khung lẫn cánh đều rơi xuống đất, để lại một cái hố nông trên nền nhà.
Vương Đại Giang: ...
Tức phụ của Đại Giang: ...
7361: ?
Một sự im lặng kỳ quái lan tràn khắp nơi.
7361 cúi đầu nhìn khung cửa bị rơi lõm xuống đất, trầm ngâm nói: "Hình như... hỏng rồi..."
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, từ khi đến đây, vô tình hay cố ý đã làm hỏng ba cái cửa.
Vương Đại Giang và tức phụ của hắn lặng lẽ thu dọn cánh cửa bị gãy, rồi lặng lẽ rời đi.
Nhìn căn nhà giờ trống trơn không còn gì che chắn, 7361 thở dài thật sâu, vác xẻng lên, lặng lẽ lấp lại cái hố trước cửa.
Sau khi sắp xếp lại đống đồ mua từ tiệm tạp hóa, 7361 nhìn ra ngoài, trời vẫn còn sớm.
Sáng nay đã ăn ở chợ, bụng cậu cũng chưa đói, nên không định sang tìm Bùi Nhuận.
Dạo gần đây, ngày nào cậu cũng đến nhà y ăn cơm tối. Tuy đã mua đủ đồ dùng nấu nướng cho bếp nhà mình, nhưng hầu như ngày nào cậu cũng có lý do này hay lý do khác để ghé qua nhà Bùi Nhuận một vòng.
Bất kể khi nào đến, bất kể vào lúc nào, bên phía Bùi Nhuận luôn có đủ loại món ăn ngon.
Mà cuối cùng, bất kể vì lý do gì, 7361 cũng sẽ ngồi vào căn bếp quen thuộc ấy, cầm bát đũa quen thuộc, đối diện với Bùi Nhuận, cùng nhau dùng bữa.
Hôm nay, cậu cầm cuốc ra sân, dọn dẹp đất đai một cách ngay ngắn, rồi lấy ra số hạt giống mới mua.
Ngoài dưa chuột và cà tím, còn có đậu que, bí đỏ, bí đao.
Tóm lại, đều là những thứ cậu chưa từng ăn qua, nên đặc biệt mong chờ.
Cẩn thận gieo từng hạt giống xuống đất theo khoảng cách hợp lý, sau đó lại rót vào một chút tinh thần lực, trời cũng đã dần tối.
Cả buổi trưa nào là đào hố, nào là gánh nước, cuối cùng 7361 cũng cảm thấy hơi mệt.
Cậu lau mồ hôi trên trán, còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của bánh xe lăn.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, ở cửa có một bóng dáng quen thuộc.
Bùi Nhuận?
7361 cảm thấy kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Bùi Nhuận chủ động tìm cậu. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến niềm vui trong lòng cậu.
"Sao ngươi lại tới đây?" 7361 vỗ vỗ bụi đất trên tay, bước tới gần.
"Trên đường về gặp được Vương Đại Giang." Bùi Nhuận nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi khẽ cười, "Lại nhớ ra hôm nay ngươi mang đồ lên huyện bán, liền tới hỏi xem thế nào, có bị ai làm khó không?"