- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 135: Thất bại
Chương 135: Thất bại
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Người bán rau nghiêm túc thì phải ra chợ thật sớm, khi trời còn chưa sáng đã lên đường, tranh thủ một chỗ tốt, để khách hàng có thể mua được những loại rau tươi mới nhất.
Chỉ là 7361 không phải người bán rau nghiêm túc, huống hồ Bùi Nhuận vừa trải qua kỳ khảo thí, mệt đến mức rã rời, hai người bàn nhau chiều mới ra chợ cũng không muộn.
7361 dùng sọt tre đựng cà chua, ớt cay, cả đậu que nữa, còn bỏ vào mấy quả bí đỏ vàng óng hái từ hôm trước.
Cái sọt tre ấy vẫn là cái theo cậu từ trước đến nay, bên trên còn treo tấm bảng nhỏ có khắc hai chữ "Thịt Nướng".
"Thịt Nướng" từng bị hỏng mấy lượt, 7361 tiếc chẳng nỡ vứt đi, còn đặc biệt bỏ tiền thuê người sửa lại.
Hiện tại nhìn từ bên ngoài, vì nguyên liệu mới cũ xen kẽ, nên cái sọt ấy màu sắc loang lổ không đều.
Một sọt rau quả đã xếp xong, bên cạnh vẫn còn dư khá nhiều, 7361 lại lấy ra một cái sọt tre khác cùng loại, cũng treo bảng nhỏ bên hông, vừa sắp xếp vừa nói với Bùi Nhuận: "Cái tên Quý Hành kia, nói lời mà chẳng giữ lời, đã mười ngày rồi, mà cái sọt tre vẫn chưa trả ta."
Nói đến đây, 7361 có phần bực bội, trong lòng lẩm bẩm: sớm biết vậy đã không "cháy nhà đi mượn" mà cho người ta mượn để đựng rau rồi, giờ thì hay rồi, Quý Hành không thèm đoái hoài đến cậu nữa.
Vốn dĩ 7361 còn định kết giao bằng hữu với cậu ta.
Khóe môi Bùi Nhuận hiện một nụ cười nhạt, dịu giọng an ủi: "Ta thấy vị tiểu công tử nhà họ Quý ấy không giống người thất tín, chắc là có chuyện gì đó làm lỡ."
"Phải không?" 7361 không mấy tin tưởng, cậu cũng từng gặp Quý Hành vài lần, mà thật không nhìn ra người kia có điểm nào là đáng tin cả.
Nhưng nếu Bùi Nhuận đã nói vậy, thì tạm chờ thêm chút cũng được.
Trong lúc trò chuyện, 7361 đã thu dọn xong hai sọt đồ, cậu xách mỗi tay một cái, nói với Bùi Nhuận: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi sân, cũng không định vào hẳn chợ bán rau, mà chỉ kiếm đại một chỗ ven đường lớn gần đầu ngõ.
Hai cái sọt vừa đặt xuống, coi như quán cũng đã dọn xong.
7361 mang theo hai chiếc ghế gỗ nhỏ, đưa cho Bùi Nhuận một cái, còn mình ngồi cái còn lại, rồi từ túi vải cố ý mang theo lấy ra một nắm quả khô, thong thả nhấm nháp.
Thoạt nhìn chẳng giống người ra chợ bán rau, trái lại lại rất giống kẻ dạo chơi tiêu dao.
Cũng may rau quả của 7361 chất lượng cực kỳ tốt. Không nói đến những quả cà chua đỏ au, bóng loáng mọng nước, chỉ riêng mấy bó đậu que đang đúng mùa kia, cũng đã khiến người khác phải trầm trồ, trong khi đậu que của người ta thì cong vẹo lệch lạc, dài ngắn lộn xộn, thì đậu que của 7361 lại thẳng tắp mượt mà, gần như đều tăm tắp.
7361 cũng chẳng rao hàng ầm ĩ, chỉ yên lặng ngồi đó, thế mà vẫn có người đến hỏi mua.
Một vị đại nương ăn mặc sạch sẽ xách lên một bó đậu que trong đám, hỏi: "Tiểu lang quân, đậu que này bán sao vậy?"
"Tám văn một bó."
Đại nương lập tức kêu lên: "Sao đắt vậy, người ta bán có ba văn thôi, ngươi này đắt quá nhiều rồi."
"Bởi vì của ta ngon mà." 7361 đáp đầy lý lẽ.
"Ui chao, ai bán rau mà không khen đồ nhà mình là ngon." Đại nương lại xách thêm một bó, mặc cả, "Vậy thế này đi, ba văn một bó, ta lấy ba bó, được chứ?"
"Không được, ta không bán." 7361 đưa tay ra, dứt khoát lấy lại bó đậu que trong tay bà ta.
Thấy sắc mặt đại nương có vẻ sa sầm, Bùi Nhuận đứng dậy đúng lúc, trên mặt y vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân phất qua mặt: "Thẩm đây xin chớ giận, phu lang nhà ta lần đầu ra chợ, còn chưa quen việc buôn bán."
Đại nương nọ nhìn sang Bùi Nhuận, thấy y ăn mặc chỉnh tề nho nhã, dung mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa, sắc mặt lúc này mới dịu đi.
Tiếp đó, 7361 liền thấy Bùi Nhuận chỉ dăm ba câu đã khiến đại nương vui vẻ ra mặt, cuối cùng không chỉ đồng ý mua hai bó đậu que với giá gốc, mà còn mua thêm hai quả cà chua nữa.
Khi rời đi, đại nương còn cười nói: "Tiểu lang quân ngươi đừng lừa ta nhé, nếu phiên thị này ăn không ngon, ta nhất định quay lại tìm ngươi đấy."
Bên phủ thành này, dân thường đừng nói ăn cà chua, có khi cả đời còn chưa từng thấy qua.
Vậy mà đại nương ấy chịu bỏ ra mười văn để mua hai quả cà chua, có thể thấy được Bùi Nhuận lợi hại đến mức nào.
Chờ đại nương đi rồi, Bùi Nhuận lấy ra 26 văn tiền vừa thu được, đưa cho 7361, cười nói: "A Dao, thu lấy đi."
26 văn tiền đặt trong lòng bàn tay, nặng trĩu thành một xâu nhỏ, 7361 ngẩn người ra, như thể vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bùi Nhuận đưa ngón tay thon dài khẽ quơ quơ trước mặt cậu: "A Dao?"
7361 chậm rãi ngước mắt nhìn vào mắt y, một lúc sau mới rầu rĩ nói: "Bùi Nhuận, ta không bán rau nữa."
"Sao vậy?" Bùi Nhuận thấy lạ.
"Bởi vì..." 7361 ngập ngừng một hồi, rồi mới chậm rãi nói tiếp, "Ta không thích huynh cười với người khác như vậy."
Vừa dứt lời, 7361 cũng cảm thấy hình như mình nói thế không đúng lắm. Nhưng khi nãy nhìn thấy Bùi Nhuận cười với vị đại nương kia, trong lòng cậu thật sự thấy rất khó chịu.
Bùi Nhuận sao có thể cười với người khác được chứ? Y nên chỉ cười với mình cậu thôi.
Cũng không đúng... ngày thường Bùi Nhuận vẫn hay cười với người khác, vậy mà cậu cũng chẳng thấy gì, nhưng hôm nay lại không giống.
7361 không biết phải diễn tả cảm xúc ấy thế nào, chỉ biết là trong lòng thấy không vui.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói một câu: "Tóm lại... hôm nay không bán nữa."
Nghe 7361 nói thế, vẻ mặt Bùi Nhuận thoáng khựng lại, sau đó dường như muốn bật cười, nhưng lại kìm nén, chỉ dịu dàng nói: "Được, là ta sai. Ta không nên cười với người khác như vậy, sau này sẽ không thế nữa, A Dao đừng giận."
"Ta không có giận." 7361 đáp khô khốc.
"Ừ, A Dao không giận, là ta nói bậy."
"Cũng không phải huynh nói bậy." 7361 nghiêm túc sửa lại, giọng đầy lý lẽ, "Ta chỉ là không thích huynh lúc bán rau lại cười với người khác như thế thôi."
"Ừ, sau này sẽ không nữa, sau này chỉ cười với A Dao thôi."
Nói rồi, Bùi Nhuận mỉm cười dịu dàng.
7361 nhìn y một lúc, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên, tâm tình cũng theo đó tốt hơn hẳn.
Chỉ là cậu cũng biết đòi hỏi như vừa rồi của mình thật vô lý, cho nên cố gắng đè nén nụ cười chưa kịp lộ ra ấy xuống.
Bùi Nhuận khẽ nhéo nhéo khóe môi của 7361, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta về thôi?"
7361 nhìn đống rau quả trước mặt, nghĩ bụng hôm nay mà không bán được, để qua vài ngày là hỏng, vì thế nói: "Thôi, ngồi thêm chút nữa đi. Huynh chỉ cần ngồi với ta là được, ta tự mình bán, còn tiền thì để huynh cất."
"Được. Vậy thì vất vả cho A Dao rồi."
Một trận sóng nhỏ vừa qua, hai người lại ngồi về phía trước sạp hàng. Có điều lần này, 7361 kéo ghế của mình xích ra phía trước, không lộ liễu nhưng lại khéo léo chắn hơn nửa người Bùi Nhuận phía sau.
Chỉ là tiếp theo đó thì chẳng được thuận lợi như ban đầu nữa. Đống rau quả mà 7361 mang theo, hơn phân nửa là cà chua và ớt cay.
Đậu que và bí đỏ tuy nhìn rất ngon, nhưng giá thành đúng là hơi cao. Có mấy người đến hỏi thử, vừa nghe giá liền lắc đầu bỏ đi.
Chớp mắt đã hơn nửa canh giờ trôi qua, ngoại trừ số rau ban đầu Bùi Nhuận giúp bán đi, còn lại vẫn nguyên vẹn như cũ.
Dù 7361 không thiếu tiền, nhưng giờ phút này cũng thấy hơi nản lòng.
Nói đúng ra, đây mới chỉ là lần thứ hai cậu nghiêm túc ra ngồi bán rau thế này. Lần trước ở huyện Sơn Dương, cậu mới bày sạp ra chưa bao lâu đã được quản gia Lâm mua sạch, không kịp buôn bán gì mấy.
Mà hôm nay, 7361 lại chẳng gặp được cái vận may đó, càng không thấy bóng dáng Lâm quản gia thứ hai.
Huống hồ, hiện giờ đang đúng vụ thu hoạch rau xanh, rau quả của nhà nào cũng nhiều, mà cậu không mang theo những món đắt đỏ, duy chỉ có cà chua và ớt cay là mới lạ, khổ nỗi lại toàn là thứ mà bá tánh chưa từng thấy qua, tất nhiên là bán không được.
7361 không ăn nổi hạt khô nữa, một đôi mắt tròn xoe chỉ chăm chăm nhìn mỗi người đi ngang qua, nghi hoặc chẳng hiểu sao bọn họ không đến mua.
Bùi Nhuận tất nhiên không đành lòng thấy tiểu phu lang nhà mình như thế, liền khẽ dịch người lại gần cậu, hỏi: "Tối nay A Dao muốn ăn gì?"
Đột ngột bị hỏi, 7361 nhất thời sửng sốt: "Hả?... Không biết, ta còn chưa nghĩ xong."
"Vậy A Dao nghĩ thử đi từ bây giờ."
Bị chuyển hướng chú ý, 7361 thật sự nghiêm túc nghĩ xem muốn ăn gì. Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra, thì phía trước sạp có hai người vừa đi ngang qua.
Hai người ấy đã bước đi được mấy bước, người đi đầu bỗng nhiên xoay người lại, vòng trở về, mở miệng hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"
7361 ngẩng đầu nhìn, liền thấy người mà cậu vừa mới nhắc đến lúc ra khỏi cửa — Quý Hành, đang đứng ngay trước mặt mình.
Đối phương vẫn là một thân trang phục lòe loẹt, hoàn toàn không hòa hợp với phong cảnh trên con đường này.
Nhưng ánh mắt của 7361 lại nhanh chóng bị thu hút bởi người hầu phía sau Quý Hành, người đó đang cõng theo cái sọt tre của cậu.
Xem ra đúng như Bùi Nhuận nói, đối phương quả thật là người giữ lời.
"Quý Hành." 7361 ngẩng đầu, bởi vì thấy được cái sọt tre mà vui vẻ nói, "Ngươi tới trả ta Bánh Nướng à?"
Quý Hành hiển nhiên không hiểu: "Ngươi đang nói cái gì?"
"Quý tiểu công tử." Bùi Nhuận đứng lên khẽ chào.
Quý Hành hờ hững gật đầu, trông có vẻ chẳng mấy để tâm đến Bùi Nhuận.
Tầm mắt hắn chuyển sang người 7361, rồi nhìn đống rau quả bày ra trước mặt cậu, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
"Ngươi đây là... đang bán rau?"
7361: "... Ừ."
Quý Hành chợt nhớ lại lần đầu tiên cậu ta gặp đối phương ở nhà cữu cữu, khi ấy cậu cũng là đến giao rau cho phủ.
Một người nhỏ gầy như vậy, cõng nguyên một sọt rau đầy, nhìn vào thấy thật là cực khổ.
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Quý Hành liếc qua Bùi Nhuận đang ngồi phía sau 7361, trong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường.
7361 đã vui vẻ nhận lại cái sọt tre từ tay tiểu tư, nhìn qua thấy đúng là cái của mình, lúc này cậu mới hoàn toàn yên tâm, nét mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.
"Quý Hành, ngươi quả nhiên là người giữ lời!"
"Chẳng lẽ không phải?" Quý Hành hừ khẽ đầy kiêu ngạo, "Tiểu gia đương nhiên nói được thì làm được."
"Ừ."
Quý Hành nói xong, liếc nhìn đống rau trước mặt 7361 vẫn còn nguyên, lại đảo mắt nhìn quanh sạp, khẽ nhíu mày hỏi: "Sao thế? Ngươi vẫn chưa bán được chút nào sao?"
Trời đất chứng giám, lúc Quý Hành nói câu này, cậu ta hoàn toàn không có ý trào phúng 7361.
Chỉ là trong lòng thực sự lấy làm lạ. Ngay cả nương của cậu ta cũng không ngớt lời khen rau dưa của cậu, sao lại có chuyện các sạp xung quanh đều bán gần hết, mà rau của đối phương vẫn còn chất đống như vậy?
Bùi Nhuận ở bên cạnh khẽ thở dài, không lên tiếng.
Còn 7361, nụ cười còn đang nở rộ trên mặt, trong khoảnh khắc bỗng đông cứng lại.