- Trang chủ
- Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
Chương 24: Xô vàng đầu tiên
Truyện: Phu Lang Đến Từ Tinh Tế - Tát Tạp Ngư
Tác giả: Tát Tạp Ngư
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Bánh bột thô
- Chương 3: Màn thầu trắng
- Chương 4: Bánh nướng mỡ heo
- Chương 5: Cơm hoa hoè
- Chương 6: Tính sổ
- Chương 7: Trứng gà
- Chương 8: Vườn rau
- Chương 9: Canh bột cá
- Chương 10: Trừ tà
- Chương 11: Ăn gà
- Chương 12: Nói chuyện
- Chương 13: Giáo huấn
- Chương 14: Lên núi
- Chương 15: Canh cá
- Chương 16: Quả dại
- Chương 17: Triệu mặt rỗ
- Chương 18: Quyết định
- Chương 19: Lưu thị
- Chương 20: Thu hoạch
- Chương 21: Cơm mạch
- Chương 22: Xe bò
- Chương 23: Chợ
- Chương 24: Xô vàng đầu tiên
- Chương 25: Bắt gặp
- Chương 26: Đẩy mạnh tiêu thụ
- Chương 27: Mua đồ thả ga
- Chương 28: Người nhà
- Chương 29: Dưa hấu
- Chương 30: Trò khôi hài
- Chương 31: Bùi Nhuận
- Chương 32: Phân gia
- Chương 33: Quan hệ
- Chương 34: Tiền!
- Chương 35: Không có tiền
- Chương 36: Phu quân
- Chương 37: Bị bệnh
- Chương 38: Lại bán rau
- Chương 39: Cửa gỗ
- Chương 40: Cây hạnh
- Chương 41: Bị theo dõi
- Chương 42: Bánh rán nhân hẹ
- Chương 43: Dưa hấu
- Chương 44: Tên
- Chương 45: Bánh đậu xanh
- Chương 46: Ngày mưa
- Chương 47: Hồ yêu
- Chương 48: Đồ xấu xí
- Chương 49: Biểu thiếu gia
- Chương 50: Phiên thị (Cà chua)
- Chương 51: Xương sườn bí đao
- Chương 52: Khế ước cùng mộc bài
- Chương 53: Liễu Dao
- Chương 54: Cùng đi vào huyện
- Chương 55: Biện pháp
- Chương 56: Cao gia
- Chương 57: Hộ tịch
- Chương 58: Tiện nghi
- Chương 59: Không thể thành thân sao?
- Chương 60: A Dao, đừng nóng giận
- Chương 61: Phân chia
- Chương 62: Khế thành
- Chương 63: Ăn cà chua
- Chương 64: Đêm mưa
- Chương 65: Bạc
- Chương 66: Hòe Hoa
- Chương 67: Triệu Đại Hổ
- Chương 68: Ủy khuất
- Chương 69: Thu hoạch vụ thu
- Chương 70: Tặng lễ
- Chương 71: To đầu
- Chương 72: Giống lúa mì
- Chương 73: Gió đêm
- Chương 74: Thỏi bạc
- Chương 75: Dạo phố
- Chương 76: Nước thuốc
- Chương 77: Đánh một trận
- Chương 78: Đòi người
- Chương 79: Bắt đầu khôi phục
- Chương 80: Hòa ly
- Chương 81: Đào đi
- Chương 82: Mềm mại
- Chương 83: Bát tự
- Chương 84: Ngày sinh thần
- Chương 85: Thiếp canh
- Chương 86: Xe bò
- Chương 87: Kẻ trộm
- Chương 88: Người tuyết
- Chương 89: Thiệp mời
- Chương 90: Hỉ phục
- Chương 91: Lang khuyển
- Chương 92: Thư tín
- Chương 93: Đe doạ
- Chương 94: Sính lễ
- Chương 95: Đón dâu
- Chương 96: Thành thân (Thượng)
- Chương 97: Thành thân (Hạ)
- Chương 98: Thích
- Chương 99: Lẩu
- Chương 100: Sư công
- Chương 101: Đậu hũ
- Chương 102: Đồ Tết
- Chương 103: Thịt nướng!
- Chương 104: Năm mới
- Chương 105: Bao lì xì
- Chương 106: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 107: Quá khứ
- Chương 108: Thân thể nhỏ
- Chương 109: Đêm đông
- Chương 110: Hoa đăng
- Chương 111: Ăn chơi trác táng
- Chương 112: Nguyện vọng
- Chương 113: Kết cục
- Chương 114: Thành ý
- Chương 115: Mất tích
- Chương 116: Trở về nhà
- Chương 117: An tâm
- Chương 118: Giống ngó sen
- Chương 119: Nhà cũ
- Chương 120: Thiếu gia
- Chương 121: Quý phủ
- Chương 122: Khoai tây
- Chương 123: Hoa thần
- Chương 124: Tiểu bảo bảo
- Chương 125: Ý nguyện
- Chương 126: Tặng lễ
- Chương 127: Khách lạ
- Chương 128: Ngăn lại
- Chương 129: Tuân Tùng
- Chương 130: Quá khứ
- Chương 131: Tạ lễ
- Chương 132: Nước chấm
- Chương 133: Thi Hương
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Thất bại
- Chương 136: Khoai tây
- Chương 137: Bái phỏng
- Chương 138: Xuống đất
- Chương 139: Tin mừng
- Chương 140: Yến Lộc Minh
- Chương 141: Rơi xuống nước
- Chương 142: Nóng vội
- Chương 143: Tâm tư
- Chương 144: Về quê
- Chương 145: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 146: Củ sen
- Chương 147: Tìm kiếm hỏi thăm
- Chương 148: Lão giả
- Chương 149: Duyên phận
- Chương 150: Tới cửa
- Chương 151: Thái phẩm
- Chương 152: Bái sư
- Chương 153: Sinh bệnh
- Chương 154: Mang thai
- Chương 155: Rau Hồng Ngọc
- Chương 156: Thu hoạch
- Chương 157: Biệt nữu
- Chương 158: Thương nghị
- Chương 159: Về nhà
- Chương 160: Kỷ lão đi vắng
- Chương 161: Lưu đày
- Chương 162: Tính toán
- Chương 163: Quý nhân
- Chương 164: Ban thưởng
- Chương 165: Thai động
- Chương 166: Đi Kinh thành
- Chương 167: Thi Hội
- Chương 168: Thám Hoa [Hoàn chính văn]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Đại nương kia chắc là cũng chưa từng thấy ai bán rau mà còn cao ngạo đến thế, nhất thời sững sờ, lại cảm thấy mất mặt, liền tức giận đứng phắt dậy, hậm hực nói: "Không bán thì thôi! Ai mà chưa từng ăn qua dưa chuột chứ!"
Dứt lời, bà ta quay ngoắt người, mặt lạnh lùng bỏ đi, vừa đi vừa lầm bầm: "Bán đắt thế này, để xem ai mua của ngươi cho biết!"
Đại nương đi rồi, mấy người đứng xem lúc đầu cũng dần thu ánh mắt, tản đi.
7361 lại chẳng mảy may bận tâm, nhẹ nhàng đặt lại quả dưa chuột vào chỗ cũ, sau đó thong dong ngồi sang một bên, tò mò quan sát những món hàng bày trên sạp xung quanh.
"Đứa nhỏ này, làm buôn bán đâu phải như thế!" Vương thẩm nói.
Hoè Hoa thì lại đứng về phía 7361, cười nói: "Nhưng đồ ăn của Tiểu Mãn quả thực rất tốt! Cháu thấy 3 văn cũng chẳng hề đắt chút nào. Huống hồ, hiện giờ chỗ khác chẳng có mà mua, chỉ có mỗi Tiểu Mãn là bán thôi. Đương nhiên phải bán cao một chút!"
Vương thẩm còn định nói thêm, nhưng lúc này lại có người đến hỏi giá đỗ xanh, bà vội vàng đi tiếp khách, không lo nổi chuyện khác nữa.
"Ta thấy chắc chắn sẽ có người mua thôi!" Hoè Hoa cổ vũ 7361, "Nương ta bảo trong huyện có không ít người giàu có đấy!"
7361 gật đầu đồng tình, bởi vì Bùi Nhuận cũng từng nói như vậy.
Trên đường người đến người đi, thỉnh thoảng có vài người ghé qua hỏi giá. Nhưng 7361 vẫn giữ nguyên thái độ như ban đầu, nhất quyết không hạ giá. Nếu đối phương hỏi nhiều, cậu chỉ lắc đầu, lâu dần chẳng ai thèm ngó ngàng đến nữa.
Ngồi trước sạp hàng của mình, thấy không còn ai đến hỏi, 7361 bèn thò tay vào lòng, lấy ra cái túi vải mà Bùi Nhuận đã đưa cho cậu.
Mở túi vải ra xem, bên trong được sắp xếp ngay ngắn bốn chiếc bánh, mỗi cái lớn chừng bàn tay, trông rắn chắc vô cùng.
Bánh đã nguội, nhưng vẫn mềm xốp. 7361 cắn một miếng, bất giác phát hiện bên trong còn có nhân.
Nhân bánh được làm từ lá tể thái tươi băm nhuyễn trộn cùng trứng gà xào, vừa cắn xuống, hương thơm liền lan tỏa khắp khoang miệng.
Mùi thơm tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của Hoè Hoa. Nàng đưa mắt nhìn chiếc bánh trong tay 7361, ngẩn người, ngay sau đó ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Mãn, ngươi mang... bánh? Còn có cả trứng gà? Mẹ chồng của ngươi đưa ư?"
7361 nuốt miếng bánh xuống, lắc đầu.
"Vậy là do ngươi làm?" Hoè Hoa hỏi.
7361 không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng một lát, sau đó chậm rãi bẻ nửa chiếc bánh, đưa qua.
"Cho ngươi ăn."
Hoè Hoa đã giúp cậu rất nhiều, là bằng hữu, vậy nên cậu bằng lòng chia sẻ món ăn trân quý này. Thế nhưng, khi đưa bánh qua, trong lòng vẫn có chút không nỡ, bởi vì đây là bánh do Bùi Nhuận làm.
Hoè Hoa thấy nguyên liệu làm bánh, nào là bột trắng, nào là trứng gà, bèn vội vàng xua tay: "Ta ăn rồi! Ngươi giữ lại mà ăn đi."
"Cho ngươi." 7361 chẳng để nàng từ chối, trực tiếp nhét bánh vào tay nàng, nghiêm túc nói, "Ăn rất ngon."
Hoè Hoa đành nhận lấy, nhưng ngay sau đó, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Loại bánh nhân này quả thật hiếm có, nàng cắn một miếng, lập tức tròn mắt kinh ngạc, liên tục gật đầu với 7361, miệng đầy bánh mà vẫn lúng búng nói: "Ngon quá!"
7361 khẽ nở một nụ cười nhỏ.
Hai người ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm nửa chiếc bánh, ăn trong vẻ mặt thỏa mãn.
Bên kia, Vương thẩm vừa tiễn khách xong, quay lại thấy hai người như thế, chỉ cười lắc đầu. Bà cảm thấy bọn họ vẫn còn mang tâm tính trẻ con, bán hàng chẳng khác gì đang chơi đùa, liền nghĩ lát nữa có lẽ nên giúp một tay vậy.
Thái dương dần dần nhô cao, xua tan hàn khí buổi sớm. Đợi đến khi nuốt xong miếng bánh cuối cùng, trước sạp hàng của 7361 rốt cuộc cũng có người ghé đến.
Người tới là một hán tử trung niên, thân mặc áo vải nâu, chất liệu thoạt nhìn tốt hơn so với những người xung quanh không ít.
Ông trước tiên cầm một quả dưa chuột lên ngắm nghía, rồi lại cầm đến cà tím. Trên mặt thoáng hiện vẻ kinh hỉ, một lát sau liền hỏi: "Tiểu ca nhi, dưa chuột cùng cà tím này giá bao nhiêu?"
"Dưa chuột 3 văn một quả, cà tím 5
văn." 7361 đáp.
Hán tử trung niê đưa mắt nhìn số cà tím và dưa chuột trên sạp, đếm sơ qua chừng ba mươi quả, chẳng chút do dự, sảng khoái nói: "Được, ta lấy hết."
"Toàn bộ sao?" 7361 xác nhận lại.
Hán tử cười ha hả: "Tiểu ca nhi, lẽ nào ta còn gạt ngươi được à? Có điều, phiền ngươi mang hàng đến tận nhà giúp ta, ta hai tay trống trơn, không tiện mang theo."
7361 nhìn số dưa chuột và cà tím trên sạp, lại đưa mắt sang rau hẹ cùng măng tây xếp một bên.
"Nếu ta đi giao hàng, e rằng không thể tiếp tục bán chỗ rau còn lại. Ông có thể đợi ta bán xong rồi hẵng mang đi được không?"
Hoè Hoa lập tức kéo tay 7361, nhỏ giọng khuyên: "Tiểu Mãn, cứ đi đi, ta giúp ngươi trông hàng."
Dứt lời, nàng hạ thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi còn lo chuyện khác làm gì? Nhỡ đâu ông ấy không mua nữa thì sao?"
Hai người tuy nói khẽ, nhưng động tác nhỏ đều không thoát khỏi mắt hán tử. Ông lại liếc nhìn mớ rau hẹ măng tây để bên cạnh, quả thật so với những loại thường thấy thì có vẻ tươi ngon hơn hẳn.
Không chỉ mới mẻ, xếp đặt ngay ngắn, mà ngay cả sắc xanh cũng toát lên một nét gì đó đặc biệt khó diễn tả thành lời.
Ông trầm ngâm giây lát, rồi lên tiếng: "Chờ thì ta không đợi được, nhưng rau hẹ và măng tây này giá bao nhiêu? Nếu phải chăng, ta thu luôn một thể."
Quả nhiên là một vị khách hàng lớn! Ngay cả Vương thẩm đang bận rộn cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
7361 chậm rãi đáp: "Rau hẹ và măng tây đềy 8 văn một bó."
Hán tử kia trầm tư giây lát, rồi gật đầu nói: "Được, ta lấy hết. Vậy có thể tặng thêm chút gì không?"
"Có thể." 7361 gật đầu.
Chỉ trong chốc lát đã bán đi hơn nửa số rau, Hoè Hoa đứng một bên mà sững sờ. Nàng tuy không giỏi tính toán, nhưng cũng hiểu được đây là một số bạc không nhỏ!
Nàng lập tức giục: "Tiểu Mãn, ngươi mau đi đi, ta và Vương thẩm ở đây trông hàng giúp ngươi."
Vương thẩm lúc này đã rảnh rang, liếc mắt đánh giá hán tử kia, rồi khách khí hỏi: "Vị đại ca này, đừng trách ta lắm lời. Hai đứa nhỏ này là ta mang ra chợ, tất phải trông nom cẩn thận. Xin hỏi ngài là người trong phủ nào vậy?"
Hán tử kia xua tay, cười nói: "Nói đến thăng chức thì chưa dám, ta chỉ là người trong phủ của Lâm viên ngoại."
Lâm viên ngoại chính là vị phú hộ nổi danh trong huyện, mà hán tử này lại là quản gia trong phủ Lâm viên ngoại.
Hôm nay ông đích thân ra chợ, kỳ thực cũng là việc ngoài ý muốn. Chuyện là nữ nhi nhà Lâm viên ngoại đã xuất giá, nay về thăm nhà, chẳng ngờ ở lại chưa bao lâu liền phát hiện bản thân đã mang thai.
Phàm là nữ nhân hoài thai, ít nhiều đều sẽ chịu khổ, mà Lâm tiểu thư lại càng như vậy. Từ khi biết tin mừng, nàng bắt đầu buồn nôn, không thứ gì có thể ăn vào.
Với gia cảnh như Lâm viên ngoại, ngày thường trong phủ đều có nguồn cung ứng thực phẩm cố định, đâu cần phải ra chợ mua rau lẻ?
Thế nhưng lần này lại không được. Lâm phu nhân vì thương con gái, bèn sai người khắp nơi tìm kiếm, xem có món nào mới mẻ hợp khẩu vị nàng hay không.
Họ đã tìm suốt mấy ngày, thử qua không ít loại thức ăn, nhưng chưa thứ gì làm vừa ý Lâm tiểu thư.
Hôm qua cũng vậy, vì chuyện này mà Lâm phủ bận rộn không thôi, đến mức ngay cả Lâm quản gia cũng phải tự mình ra chợ tìm kiếm.
Ban đầu, ông cũng chỉ ôm tâm lý thử xem sao, xem trong chợ hôm nay có thôn dân nào mang rau tươi ngon lên bán hay không. Nào ngờ lại thật sự tìm được!
Cà tím cùng dưa chuột vốn không phải thứ gì quá mới lạ, nhưng điều đáng quý chính là vào thời điểm này lại có thể tìm được.
3 văn hay 7 văn đối với Lâm phủ mà nói chẳng đáng kể là bao. Chỉ cần có thể khiến lão gia, phu nhân cùng tiểu thư trong phủ thoải mái, dù giá cao gấp mười lần cũng không thành vấn đề.
Vương thẩm thấy Lâm quản gia y phục chỉnh tề, khí độ bất phàm, không giống kẻ lừa đảo, liền quay sang 7361, ôn tồn nói: "Tiểu Mãn, ngươi mau theo vị đại ca này đi đi. Ta và Hoè Hoa sẽ trông hàng giúp ngươi."
7361 gật đầu: "Được."
Lúc Lâm quản gia và Vương thẩm trò chuyện, cậu đã sắp xếp lại đồ đạc, thu gọn gánh hàng, một lần nữa đeo sọt tre lên lưng. Trước khi rời đi, 7361 dặn dò Hoè Hoa: "Làm phiền ngươi trông giúp ta sọt đồ ăn kia."
Hoè Hoa gật đầu: "Được rồi, ngươi mau đi đi."
Lâm quản gia đứng bên cạnh, vô tình nghe được đoạn đối thoại, liền tò mò hỏi: "Tiểu ca, trong sọt kia là gì? Vẫn còn đồ ăn khác sao?"
7361 bước đến trước mặt Lâm quản gia, đáp gọn gàng: "Cũng chỉ là những thứ này thôi... Chúng ta đi thôi."
Nhớ lại lúc nãy thấy 7361 bán rau hẹ và rau diếp, Lâm quản gia không khỏi mỉm cười, trêu ghẹo: "Vậy sao lúc nãy ngươi không bảo phải bán hết số đó rồi mới theo ta đi?"
"Những cái đó không bán cho ông." 7361 nói, "Ta muốn bán cho người khác."
Lâm quản gia nhướng mày: "Ồ? Đã có người đặt trước rồi?"
Hai người vừa đi vừa nói, 7361 tránh né một người qua đường, bình tĩnh trả lời: "Chưa có."
"Vậy ngươi định bán cho ai?"
Lâm quản gia tâm trạng đang tốt, liền thuận miệng hỏi thêm vài câu.
"Ta định bán cho tửu lâu trong huyện." 7361 ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, "Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không lát nữa tửu lâu mở cửa rồi, e rằng ta không kịp."
Lâm quản gia xưa nay chưa từng bị ai thúc giục như vậy. Đường đường là quản gia của một gia đình giàu có, mỗi lần ra ngoài, ít nhiều cũng phải giữ thể diện.
Thế nhưng, ông cũng không lấy đó làm giận, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt dù tuổi còn nhỏ, lại luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, nhưng chẳng hiểu sao nhìn qua lại thấy thú vị.
Thấy 7361 giục giã, Lâm quản gia cũng tăng nhanh bước chân, rồi thuận miệng hỏi: "Ngươi quen biết người trong tửu lâu sao?"
7361 đáp ngắn gọn: "Không quen."
"Vậy ngươi làm sao bán được đồ ăn cho họ?"
7361 liếc nhìn Lâm quản gia, cảm thấy người này hỏi thật kỳ lạ, bèn nói: "Ta cũng không quen biết ông, nhưng ông vẫn mua đồ ăn của ta, đúng không?"
Lâm quản gia bật cười ha hả: "Tiểu ca, ngươi nói rất có lý."
Trong huyện, các tửu lâu lớn cũng giống như Lâm phủ, đều có nguồn cung cố định. Tuy nhiên, nếu tiểu tử này có thể bán được dưa chuột và cà tím, biết đâu tửu lâu thực sự sẽ thu nhận hàng của cậu ta.
Hai người im lặng đi tiếp, 7361 theo chân Lâm quản gia băng qua mấy con phố, rẽ trái rẽ phải.
Dòng người qua lại dần thưa thớt, nhà cửa hai bên đường càng đi càng cao lớn. Những căn nhà lụp xụp, thấp bé lúc trước giờ đã nhường chỗ cho những tòa nhà bề thế, mái ngói xanh lục, tường gạch vững chãi.
Lâm quản gia đưa 7361 vào Lâm phủ từ cửa sau, dẫn cậu đến thẳng nhà bếp.
"Ngươi đặt đồ ăn ở chỗ này đi." Lâm quản gia chỉ vào một góc trong bếp, nơi chuyên để chứa thực phẩm.
7361 nghe vậy, liền làm theo.
Đặt nốt quả dưa chuột cuối cùng xuống, 7361 phủi tay, rồi nhìn Lâm quản gia nói: "Dọn xong rồi. Cà tím và dưa chuột tổng cộng mười lăm quả mỗi loại, rau hẹ tám bó, măng tây 5 bó. Tổng cộng là 224 văn."
Nói xong, cậu mở tay ra, ý tứ rất rõ ràng: Mời Đưa Tiền.
Lâm quản gia lại cười sảng khoái: "Ha ha! Tiểu ca này thật thú vị!"
7361: "?"
Một lát sau, hơn 200 văn nặng trịch được đặt vào trong ngực cậu. Lâm quản gia còn chu đáo xâu tiền lại giúp cậu.
"Trong nhà ngươi còn loại rau nào khác không?" Lâm quản gia hỏi.
7361 vuốt nhẹ số tiền trong lòng ng.ực, cảm thấy vị khách này đúng là hào phóng, liền quyết định bày ra một nụ cười: "Có. Ông muốn sao?"
"Nếu sau này còn loại rau mới mẻ nào giống như dưa chuột và cà tím, ngươi có thể trực tiếp đưa đến."
"Ừ, có thể."
7361 trầm ngâm một lát, rồi bổ sung: "Có điều, ta không dám chắc chắn. Nếu tửu lầu bên kia muốn số lượng lớn, có lẽ ta sẽ không còn dư mà đưa cho ông."
Hôm qua, Bùi Nhuận đã nói với cậu rằng, nếu muốn làm ăn lâu dài, nhất định phải nắm được tửu lầu lớn nhất trong huyện, trở thành nhà cung ứng rau chính cho họ.
Vậy nên, cậu cũng không thể đảm bảo rằng đến lúc đó còn có dư để bán cho Lâm gia.